“Tự dưng hôm nay lại kéo tôi đi mua sắm làm gì?”
“Sắp đi tiệc rượu cùng với Lương Hạo Hiên mà tôi lại chẳng có bộ váy nào mới mẻ mới rủ cậu đi sẵn đi dạo cho khuây khoả luôn.”
“Tổ tông của tôi ơi, cậu ở công ty giao cho tôi một núi việc lại còn muốn đem tôi đi mua sắm cùng cậu nữa, có phải cậu chê tôi chưa đủ đa năng hay không?”
“Nào có như thế, mau lựa giúp tôi mấy bộ váy đi nào.”
Tần Nhã Lam nói thế là thế thôi nhưng vẫn nhiệt tình giúp đỡ Tiết Thuỵ Du rất nhiều, ai bảo thời đại học hai người thân nhau đến như vậy, Tiết Thuỵ Du còn đặc cách cho Tần Nhã Lam về Tiết thị cùng cô sát cánh, cứ như vậy thân thiết lại càng thêm thân thiết.
“Chiếc váy này có được không hả Nhã Lam?”
“Oà, cậu mà mặc lên chắc chắn cực kì tôn dáng cho mà xem.”
Chợt Tiết Thuỵ Du dừng lại một giây, từ trong cửa hàng qua cửa kính, cô nhìn thấy được Trình Dục Uy đang cùng một mỹ nhân khác khoác tay tình tứ đi ngang qua. Nói cô không để ý chính là nói dối, dù sao Trình Dục Uy cũng điển trai như thế, hào quang bắn tứ phương thì làm sao không thu hút ánh nhìn người khác cho được.
“Cậu nhìn gì thế?”
“Không có gì đâu, đi thử váy nhé.”
Tần Nhã Lam nhìn theo hướng của Tiết Thuỵ Du cũng không thấy điều gì bất thường bèn đi theo cô thử váy. Tiết Thuỵ Du quyết định gạt bỏ Trình Dục Uy sang một bên ấy nhưng đầu óc lại cứ lơ đễnh suy nghĩ về hắn.
Dẫu sao Tiết Thuỵ Du đã cho rằng lúc đó chẳng qua là sự cố, ấy nhưng phụ nữ mà, luôn luôn đối với người đàn ông đã lấy đi lần đầu của mình cứ nhớ mãi không nguôi được. Tiết Thuỵ Du như thế nhưng Trình Dục Uy nào có thế, hắn lên giường với cô, còn ung dung khoác tay mỹ nhân đi mua sắm, nào có xem ai ra gì. Bởi mới nói trong phương diện này phụ nữ dù có thế nào vẫn luôn luôn thiệt thòi hơn.
“Uầy, cậu mặc chiếc váy này đẹp thật sự đó. Kiểu này không phải mình Lương Hạo Hiên ૮ɦếƭ đứ đừ đâu nha.”
“Cậu đừng có tâng bốc quá như thế, chọn thêm giúp tôi mấy mẫu nữa đi nào.”
“Tuân lệnh giám đốc.”
“Nhớ lựa màu nào ổn ổn thôi nhé, mấy màu rực rỡ quá không hợp đâu đó.”
“Rực rỡ thì đẹp hơn chứ sao? Nhưng tôi biết rồi, cậu mặc cái gì cũng toả sáng hơn người ta rồi, cần gì sợ rực rỡ hay không chứ.”
Tiết Thuỵ Du đứng trước gương xoay xoay người nhìn bản thân mình trong gương, cũng không đến nỗi tệ. Nhân viên đứng bên cạnh lại không hết lời khen ngợi cô xinh đẹp diễm lệ, mặc váy áo càng toát lên biết bao nhiêu là khí chất. Tâm trạng Tiết Thuỵ Du cũng vì thế mà tốt lên, chẳng mấy chốc lại đem chuyện của Trình Dục Uy quăng ra sau đầu.
Ấy nhưng đó là do cô không biết, có một đôi mắt ưng anh tuấn vẫn luôn âm trầm dõi theo cô qua cửa kính cửa hàng. Hắn nhìn Tiết Thuỵ Du trong bộ váy dạ hội màu đỏ rượu, càng nhìn càng không thể rời mắt, đúng là đồ ngon ăn một lần sẽ còn muốn ăn thêm lần nữa.
“Trình gia, anh thấy chiếc dây chuyền này thế nào?”
“Đẹp lắm, rất hợp!”
Cô người mẫu kia hoàn toàn không thấy được Trình Dục Uy đặt ánh mắt lên người mình mà chỉ toàn chú tâm đi đâu đâu, đến cả khen cũng là khen cho có lệ thì bĩu môi uỷ khuất.
“Anh còn chả thèm nhìn người ta, vậy mà anh lại nói đẹp.”
“Em đeo cái gì chả đẹp cơ chứ.”
Nghe được câu này, cô người mẫu kia càng thích thú thử nhiều trang sức hơn, mặc kệ Trình Dục Uy đứng đó nhìn đi đâu không rõ. Cũng chỉ có Trình Dục Uy mới biết hắn đang nhìn đi đâu và cái mà hắn khen là cái gì mà thôi.
Tối đến, như thường lệ, Lương Hạo Hiên lại đến đón Tiết Thuỵ Du, anh hơi ngỡ ngàng bởi tạo hình hôm nay của cô, váy dạ hội xẻ ở đùi, phần trên cúp gọn vào иgự¢, mái tóc nâu ngày thường cũng được uốn xoăn, trang điểm kiểu nền nã đầy mị lực càng khiến cho cánh đàn ông phải một phen huýt sáo. Lương Hạo Hiên nhìn cô không chớp mắt, như bị cô hớp hồn, tâm trí lạc trong một vùng viễn du thơ mộng.
“Anh sao thế? Chúng ta đi thôi.”
“Em có cần thiết phải đẹp đến mức đó không hả?”
“Em thấy bình thường mà nhỉ.”
“Thật không muốn mang em đi một chút nào, tất cả đàn ông khác sẽ bị em hớp hồn và anh sẽ ghen đó.”
Tiết Thuỵ Du bật cười chê Lương Hạo Hiên ấu trĩ, cô biết bản thân cũng có chút nhan sắc ấy nhưng để được anh ta tung hô đến như vậy thì có phần hơi nói quá rồi. Nhan sắc này của cô nếu để mà đem so với người mẹ quá cố của cô thì còn chẳng được tính nữa cơ.
“Sao hả? Hôn thê của anh xinh đẹp không khiến anh nở mày nở mặt hơn sao?”
“Ai cũng biết là hôn thê của anh xinh đẹp tài giỏi rồi, điều đó đã khiến anh cực kì tự hào. Nhưng xinh đẹp quá đáng như thế này đàn ông khác mà để ý em thì anh sẽ ghen cực kì đó.”
“Anh ấu trĩ thật, đi thôi nào, đến trễ sẽ không hay đâu.”
“Vậy cho anh xin cơ hội vinh dự được thắt dây an toàn cho hôn thê của anh nhé.”
“Haha, được.”
Thực ra Tiết Thuỵ Du ngẫm nghĩ rằng từ chối Lương Hạo Hiên cũng không phải là chuyện hay ho gì cho cam, dẫu sao cũng là hôn phu của cô, để anh hôn hay ᴆụng chạm cũng không phải là chuyện gì quá đáng lắm.
Lương Hạo Hiên rướn người sang ghế phụ dùng dây an toàn thắt vào cho cô, ở khoảng cách gần như vậy anh còn cảm nhận được mùi hương thơm dịu nhẹ quyến rũ của cô càng khiến anh mê đắm. Thế là vẫn không nhịn được, Lương Hạo Hiên đặt lên má Tiết Thuỵ Du một nụ hôn.
“Ơ… anh…”
“Em xinh đẹp quá! Anh mà hôn lên môi em sẽ không cho phép đâu, vậy nên hôn lên má em được chứ?”
Tiết Thuỵ Du vì cái hôn nhẹ này mà đỏ mặt, gương mặt thanh tú vốn đã xinh đẹp giờ phút này lại còn thập phần đáng yêu. Cô không từ chối Lương Hạo Hiên, chỉ ngượng ngùng quay sang chỗ khác. Lương Hạo Hiên mỉm cười một nụ cười chiến thắng rồi thoải mái lái xe rời đi. Hôn thê của anh như báu vật trời ban như thế này, ai mà không thích cho được cơ chứ.
Tiệc rượu xa hoa của giới thượng lưu luôn luôn là một nơi cực kì lộng lẫy, không chỉ cách bài trí lộng lẫy mà ngay đến cả khách mời cũng toát lên được vẻ vinh sang hiển quý từ trong cốt cách. Tiết Thuỵ Du khoác tay Lương Hạo Hiên đi vào sảnh tiệc dưới ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Tiết Thuỵ Du và Lương Hạo Hiên còn được kha khá người nhận định rằng là cặp đôi đẹp nhất thành phố bởi ngoại hình của cả hai không ai là thuộc dạng vừa.
“Chào Lương tiên sinh, thật lâu không gặp. Vị đây hẳn là Tiết nhị tiểu thư nhỉ?”
“Chào ngài đổng sự trưởng.”
“Hai người đến đây thật sự khiến cho mọi người trầm trồ quá, hai người định khi nào cho tôi nhận thiệp cưới đây?”
“Việc này chắc cũng sẽ nhanh thôi, khi đó ngài đổng sự trưởng bỏ chút thời gian đến dự là vinh hạnh cho chúng tôi rồi.”
“Tất nhiên phải đến rồi, tôi còn nhiều khách quá, hai vị cứ từ từ thưởng tiệc, tôi xin phép nhé.”
Lương Hạo Hiên không rời mắt được khỏi vị hôn thê xinh đẹp vạn trượng này của mình, đúng như anh dự đoán trước mà, Tiết Thuỵ Du sẽ làm khuynh đảo toàn bộ ánh nhìn ở đây. Nhưng càng như vậy Lương Hạo Hiên anh càng cảm thấy hãnh diện, ai ai cũng khen họ là một cặp trời sinh, đẹp đôi không tưởng thì anh phải vui thôi.
“Anh có gặp đối tác hay gì không?”
“Có đấy, em thấy ngột ngạt sao?”
“Ừm, có hơi ngột ngạt một chút, anh cứ gặp đối tác đi nhé, em ra hoa viên cho khuây khoả chút, cần gì cứ gọi điện thoại cho em.”
“Được, nhưng đừng đi quá xa nhé, ai bắt cóc mất em anh sẽ phát điên lên đấy.”
“Anh ấu trĩ nó vừa thôi. Em đi đây.”
Tiết Thuỵ Du vốn không thích mấy chỗ đông người như thế này, nó quá là quy củ và cứng nhắc, đổi lại là hộp đêm có khi sẽ thích hơn. Ấy nhưng từ lúc xảy ra vấn đề đó với Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du cũng không đi đến hộp đêm nữa, quá là sợ hãi rồi.
Cô đi dạo trong hoa viên, không đi quá xa chỉ đứng ở một góc hành lang cẩm thạch nhìn ra ngoài vườn. Lúc cô đang thả hồn, bên cạnh có tiếng động khiến cô bất giác quay người lại. Trong đêm tối, ánh sắng từ bữa tiệc thượng lưu không đủ hắt đến chỗ này, Tiết Thuỵ Du bị Trình Dục Uy áp sát, trước mặt là ban công, cô rơi vào vòng tay hắn, không tài nào thoát ra được.
“Đã lâu không gặp.”
“Anh…”
Trình Dục Uy vẫn cứ yêu nghiệt bá đạo như lần đầu cô và hắn gặp nhau, Tiết Thuỵ Du cả ngày hôm nay ngẩn ngơ vì nhìn thấy hắn ở trung tâm thương mại, nào ngờ đến đêm lại còn có thể gặp hẳn ở đây, lại còn trong tình huống này.
“Anh đến đây làm gì? Chỗ này không phải là chỗ để đùa đâu.”
“Nhớ em nên đến đây không được sao? Khó lắm mới có được khoảnh khắc em dính lấy cái tên kia, phải tận dụng chứ.”
“Lương Hạo Hiên có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, anh đừng như thế này nữa.”
“Giống như vụиɠ ŧяộʍ nhỉ? Nhưng vụиɠ ŧяộʍ đồ của Lương Hạo Hiên thì tôi thích.”
Tiết Thuỵ Du giận rồi, lửa giận như bốc lên ngùn ngụt trong lòng. Cái tên Trình Dục Uy này chẳng có lúc nào là đúng đắn, trên báo đài không ngớt lời ca tụng hắn là bậc anh tài tuấn kiệt xuất sắc thế này thế kia nhưng Tiết Thuỵ Du lại cảm thấy hắn chính là một tên hỗn thê ma vương không hơn không kém.
“Em ra đây một mình như vậy không sợ bị ai bắt cóc sao?”
“Ở chỗ này ai dám làm việc đó cơ chứ?”
“Có tôi này.”
Trình Dục Uy kéo Tiết Thuỵ Du vào một góc tối, bàn tay không an phận bắt đầu di dịch lung tung trên cơ thể cô.
“Anh bị điên rồi sao?”
“Sao? Em nói tôi phục vụ tốt còn tip cho tôi kha khá, bây giờ tôi muốn phục vụ để em tip thêm một khoản nữa, không được sao hửm?”
Tiết Thuỵ Du vội giằng ra khỏi nanh vuốt của Trình Dục Uy, lửa giận ngút trời toan định bỏ chạy nào ngờ lại bị hắn ôm chặt lấy, lần nữa ngã vào trong lòng hắn…