Lén lút yêu em - Chương 24

Tác giả: Đang cập nhật

Ngọc Linh trong đầu cũng chất chứa bao suy nghĩ. Chỉ qua lời nói của Tuyết Nhi, cô biết người bạn này đã không còn muốn Tấn Phong bên cạnh nhưng…đó cũng chỉ vì là ở do cô. Nếu cô nói không yêu Tấn Phong thì sao ? Nếu cô nói vậy thì hẳn Tuyết Nhi sẽ chấp nhận cho Tấn Phong bên cạnh, cô sẽ tạo điều kiện cho Tấn Phong đáp trả tất cả ân tình. Tấn Phong…hẳn rồi người con trai này sẽ đau đớn khi nghe câu nói đó nhưng còn cách
nào khác nữa…còn cách nào nữa đâu. Câu chuyện này đã quá tồi tệ rồi, có kéo dài cũng chỉ thêm đau. Thà rằng cô tự dối lòng để có một kết cục hoàn mĩ nhất là chỉ có 1 kẻ đau. Phải…cách này là…hoàn hảo nhất rồi.
- Nhưng…tớ đã không còn yêu Tấn Phong nữa.
Tuyết Nhi sửng sốt ngạc nhiên…cô không ngờ chính miệng Ngọc Linh lại nói thế. Một câu nói tưởng chừng rất nhẹ nhàng để giải quyết vấn đề nhưng kì thực cứ như là chất độc từ mũi kim đâm sâu vào tim Tấn Phong. Rất nhẹ nhàng thôi nhưng lại cứ đau liên hồi và nỗi đau sẽ tăng lên rất nhanh.
Tấn Phong nghe câu nói ấy cũng nhìn qua người con gái có nét đẹp thuần khiết, cười buồn, đau đớn và chua xót. Một nụ cười khó hiểu. Anh cười vì cái gì ? Vì sự hy sinh của cô ? Vì điều kiện cô tạo ra cho anh ? Hay vì nỗi đau mà anh vô tình nhìn xuyên thấu khi thấy cô cố nói ra câu lạnh lùng đó ?
- Đã quá lâu cho một sự cố gắng chẳng có kết quả. Cái gì mà cố quá rồi mà nó cũng như vậy thì chi bằng là từ bỏ. Ngọc Linh, tình yêu của Tấn Phong dù tớ cố mấy cũng chẳng có được. Trước giờ nó vẫn là của cậu mà thôi. Tớ đã hướng về nơi vô vọng quá lâu rồi, bắt đầu tớ cũng thấy mệt mỏi. Mọi thứ đáng lẽ ra của cậu tớ nên trả về.
Trái tim Tuyết Nhi cứ không ngừng bị nứt toạc ra. Mỗi một từ cô ấy nói, trái tim càng lên cơn đau mạnh hơn. Dẫu biết là vậy nhưng cô vẫn nói bởi nếu không chịu đau đến mức sẽ ૮ɦếƭ đi thế này thì nỗi đau sẽ dai dẳng theo ngày tháng. Chi bằng chịu đau đớn đến cùng cực một lúc hơn là một nỗi đau dai dẳng theo năm tháng. Con người chỉ nên sống khi mà họ được hạnh phúc mà thôi.
- Anh…
- Anh không cần nói gì đâu, em chỉ đang thực hiện đúng lời hứa với anh, em đã vi phạm nó rồi. Em không sao. Từ bỏ anh không có nghĩa là em sẽ đau khổ, chỉ là em sẽ tiếp tục kiếm tìm hạnh phúc và lần này em sẽ tìm cho mình 1 hạnh phúc luôn hướng về mình và mãi mãi là của mình.
Tuyết Nhi đứng dậy, bước đi thật nhanh ra khỏi căn nhà. Cô chạy đi, cố chạy đến một nơi nào đó mà cô không rõ. Đau khổ đã bao lâu rồi ? Cố chấp đã bao lâu rồi ? Tại sao cô lại như thế ? Tại sao cô lại phải chịu đau ? Mọi thứ giờ đây nên cần một cái kết. Cô nên tìm một chốn cho mình nghỉ ngơi, một nơi để cô xoa dịu vết thương và tận hưởng hạnh phúc.
Bất chợt…hình ảnh Quốc Anh hiện lên trong đầu cô. Có 1 người luôn hướng trái tim về mình ? Tại sao cô lại cố chấp gạt đi ? Mệt rồi, trò chơi nên kết thúc.
Bước chân cô dừng lại trước cửa nhà Quốc Anh.
HÓA RA…MỌI THỨ LẠI ĐƠN GIẢN NHƯ VẬY
“Anh tìm em trong vô vọng và hốt hoảng…em đã ở đâu, em ở chốn nào vậy. Anh…rất lo cho em. Trời tối thế này …làm sao em thấy đường ? Rồi ai săn sóc cho em ? Em phải làm sao để vượt qua nỗi sợ. Ngọc Linh à…xin em hãy xuất hiện…Trên đời này…điều khiến anh sợ nhất chính là mất em…em hiểu không ?”
Một buổi chiều…ở 1 quán cà phê, những tia nắng cuối cùng còn sót lại chiếu xuyên qua lớp kính rọi thẳng vào gương mặt Tấn Phong…anh đang chờ Ngọc Linh.
Tiếng chuông treo ở cửa khẽ rung lên…đôi mắt anh linh hoạt chuyển động dõi theo vị khách nữ vừa bước vào quán…trái tim reo vui từng nhịp đập.
- Chào anh…
Nụ cười Ngọc Linh đáng yêu và hồn nhiên tỏa sáng hơn nắng chiều.
Buổi hẹn hôm nay thật ra là do Ngọc Linh hẹn cả…cô muốn nói chuyện với Tấn Phong.
- Anh chờ em có lâu không ?
- Cũng không lâu đâu.
Tấn Phong nở một nụ cười vui vẻ và thoải mái. Trong lòng Ngọc Linh dâng trào hạnh phúc…cô cảm thấy khoảnh khắc này thật sự là quý báu.
- Tấn Phong…anh có yêu em không ?
Tấn Phong nhìn Ngọc Linh ngạc nhiên. Anh đưa tay sờ trán bé con của mình và rồi lại sờ trán mình như đang kiểm tra thân nhiệt.
- Em nói gì lạ thế ? Em thừa biết thế nào mà ?
- Em muốn nghe anh nói
- Anh yêu em…rất nhiều…rất sâu đậm…mãi mãi vẫn vậy.
Ngọc Linh mỉm cười hài lòng. Nhưng rồi sau đó…tận đáy lòng cô ánh lên một nỗi đau khó tả : Cô không muốn anh yêu cô.
- Tấn Phong…sau này nếu như em có chuyện gì…
- Anh không cho em nói như vậy.
Tấn Phong không hài lòng, bực mình vì câu nói ngốc nghếch của cô, cốc 1 cái thật đau vào đầu cô. Ngọc Linh xoa xoa chỗ đau, phụng phịu nhăn mặt.
- Em chỉ nói nếu thôi mà…Nếu mà em có chuyện gì thì anh hãy kiếm 1 người khác nhé !
- Không, anh đã nói là yêu em rất sâu đậm thế nên…mãi mãi vẫn sẽ yêu em. Anh không kiếm người khác đâu, có ai lại đáng yêu và ngốc nghếch được như em đâu nào.
Ngọc Linh mỉm cười nhìn Tấn Phong chất chứa bao suy nghĩ.
- À…anh có liên lạc với Quốc Anh không ?
- Có…cậu ấy hạnh phúc lắm !!!
Tần ngần đứng trước nhà Quốc Anh, cuối cùng Tuyết Nhi cũng ấn chuông. Quốc Anh mặc
quần áo chỉnh tề bước ra, ngạc nhiên nhìn người con gái với gương mặt đầy nước mắt.
- Em…
- Quốc Anh…anh luôn yêu em đúng không ?
Không đợi câu trả lời, Tuyết Nhi đã chạy đến ôm chầm lấy Quốc Anh khóc thật nhiều. Cô khóc vì mình đã can đảm rời xa Tấn Phong, khóc vì bản thân quá ngu ngốc và khóc vì…cuối cùng cũng nhận ra những thứ mình đã vô tình gạt bỏ.
- Em…đã quá ngốc nghếch, quá níu kéo những thứ không là của em. Em đã trả Tấn Phong cho Ngọc Linh rồi anh ạ ! Anh ấy đã luôn không hướng về em…chỉ có em khờ khạo luôn chờ mong trong vô vọng. Bây giờ em quay lại đây…nơi có người vẫn luôn yêu em và sẵn sàng chấp nhận em dù em thế nào. Anh có cho phép em về bên anh không ?
Chuyện tình của Quốc Anh là một cái kết có hậu.
Nói chuyện xong, Tấn Phong đưa Ngọc Linh về đến tận nhà. Trước khi vào nhà, cô đưa cho anh một bức thư.
- Ngày mai anh hãy đọc nhé ! Phải là ngày mai đấy. Nếu không em sẽ giận anh.
Sau đó, cả hai vẫy tay tạm biệt, lúc thấy Tấn Phong vừa quay lưng, Ngọc Linh không nỡ rời liền chạy đến ôm anh từ phía sau.
- Em rất yêu anh
Trái tim Ngọc Linh thổn thức và đau đớn. Ôm anh thế này có lẽ là lần cuối, được nhìn anh thế này e cũng là lần cuối. Sợ lắm…cô sợ lắm. Và…những đau khổ của cô theo giọt nước mắt rơi trên áo Tấn Phong. Anh thấy lạ định quay lại hỏi thì cô đã chạy vào nhà. Trong lòng anh bỗng nổi lên một nỗi bất an rất khó tả.
“Ngọc Linh đứng đó, nhìn Tấn Phong…gương mặt cô thấm đẫm nước mắt, ánh mắt chứa chan yêu thương và đau khổ nhìn người mà cô yêu sâu đậm. Mái tóc dài bay bay trong gió. Tấn Phong đứng từ xa nhìn cô…muốn bước đến ôm chầm cô, vỗ về cô và hỏi cô tại sao khóc nhưng không hiểu sao đôi chân anh không thể bước đi cứ như là đã bị hóa đá.
Ngọc Linh cứ đứng đấy nhìn anh đau khổ, trái tim anh đau lắm, tưởng chừng như hàng vạn, hàng triệu con kiến đang cùng nhau cấu xé trái tim anh, hơi thở anh cứ đứt quãng.
- Em yêu anh…Tấn Phong…
Giọng nói chứa chan tình cảm và nhẹ nhàng lắm…nhẹ đến nỗi cơn gió đã cuốn đi về phương nao mất rồi nhưng đâu đó vẫn còn vọng lại trong tâm trí anh.
Trong đầu anh không ngừng đặt ra câu hỏi : Tại sao lại khóc khi nói yêu anh ? Tấn Phong không suy nghĩ nhiều nữa anh vội chạy theo nhưng càng chạy anh càng xa Ngọc Linh. Và…sau đó…cô chạy về đâu…anh không còn thấy bởi bóng đêm đã bao trùm, ôm gọn cô đi mất rồi.”
Anh tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm trán, khóe mi còn vương lệ. Tấn Phong cảm giác rất bất an, anh lo lắng cho bé con. Định gọi điện cho bé con nhưng sợ cô còn ngủ nên lại thôi vì bây giờ cũng chỉ mới vừa 6h sáng mà thôi.
Nhớ lại bức thư của bé con, anh liền đi lấy và mở ra đọc. Hàng chữ nắn nót xinh xắn trông thật đẹp.
“ Tấn Phong, người em yêu nhất
Trên đời này…anh là người mà mãi mãi dù cho em muốn ghét bỏ, muốn quên cũng chẳng quên được. Em đã yêu anh sâu đậm…yêu anh đến mức sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì anh.
Năm cấp 3, bên anh với em là niềm vui, dù khi ấy em rất ghét anh nhưng mà trong thâm tâm em dạo ấy, anh đã là một người không thể thiếu. Anh luôn bên em, gần em mỗi ngày, dù thái độ của anh rất đáng ghét nhưng không hiểu sao em vẫn cứ muốn bám theo và làm anh cười. Lúc đó…anh và em…trong nhận thức của nhau…là kẻ thù…
Sau đó…vì Tuyết Nhi, đã có nhiều việc xảy ra. Em bị ức Hi*p, em bị tổn thương…em chỉ khóc. Tấn Phong, khi ấy…anh đã bên em, là người em tin tưởng nhất, xoa dịu nỗi đau và vết thương…anh lau cho em những giọt nước mắt. Rồi anh nói yêu em…khoảnh khắc đó…dù chưa hiểu gì nhưng em cảm thấy vui và hạnh phúc lắm. Khi ấy…anh và em…trong nhận thức của nhau…là người yêu. Một thứ tình cảm rất mới lạ và có chút trẻ con.
Nhưng…rồi…anh xa em, em không thể trách anh được. Người đã dám hy sinh mạng sống vì anh trong khi em chỉ đứng đó ngơ ngác xứng đáng có anh hơn em. Em chỉ biết rằng mình phải âm thầm yêu anh mà không được bên anh, lặng lẽ tặng anh cho cô ấy. Em hiểu và dĩ nhiên em biết anh yêu em nhưng…anh phải đáp đền cô ấy, em chỉ có bổn phận là giúp anh. Người ta nói muốn có hạnh phúc phải giành lấy, muốn có tình yêu thì phải can đảm nhưng…em không có được những thứ đó. Làm sao em giành lấy anh được khi chuyện xảy ra như vậy ? Làm sao em có đủ can đảm để có thể kéo anh về được khi Tuyết Nhi lại cao cả đến vậy ?Mọi thứ đã không thể trở về những ngày tháng cấp 3 với mối tình trong sáng, ngây thơ nữa. Lúc này em nhận ra…em…yêu…anh.
Những ngày tháng sau đó em phải sống trong nhớ nhung, trong đau khổ. Nước mắt cứ rơi nhưng chẳng có anh, trái tim lạnh giá nhưng chẳng có ai sưởi ấm, mệt mỏi nhưng chẳng có bờ vai nương tựa. Em hiểu rằng…em cần anh. Cần anh…cần anh ??? Thì
sao ? Làm sao được hả anh…anh phải chăm sóc Tuyết Nhi…phải thế…vậy thì làm sao anh bên em. Mỗi đêm như thế…em ngồi trong phòng…bóng đêm bao trùm, che dấu đi những giọt nước mắt nhớ anh và đau đớn tột cùng.
Sau đó…gặp lại anh…mỗi lần như vậy trái tim em lại được dịp thổn thức và đập mạnh mẽ. Em không thể nào ngăn được nó cả. Có lẽ anh không biết được rằng em đã quay lưng đi để ngăn giọt nước mắt rơi. Không biết và mãi sẽ không biết nếu em không nói. Thấy anh đi bên Tuyết Nhi, chiều chuộng và quan tâm cô ấy, cười với cô ấy làm em ghen tị. Em cũng muốn anh cười với em nhưng sao mà chẳng được. Em phải chấp nhận sự thật phũ phàng đến thế. Dẫu biết rằng anh đang cười gượng đó…em thấy mà nhưng em vẫn mong nụ cười đó dành cho em. Bởi khi anh bên Tuyết Nhi rồi…anh không cười với em nữa…dù chỉ một lần. Anh có biết em đau đớn lắm không. Em đã cố chôn giấu tất cả vào nơi sâu nhất trong trái tim để cho những nỗi đau ấy sẽ mục nát và thối rữa nhưng lại không được. Ngày nào cũng đau đớn…đau đến mức chỉ muốn ૮ɦếƭ đi vậy thì phải làm sao ?
Nhưng mà không sao nữa rồi, em đã được bên anh rồi. Hạnh phúc lắm anh à ! Cứ như là không gian chỉ toàn màu hồng ấy anh nhỉ ? Cả gió cũng dịu nhẹ như thay anh ôm em, ôm em để bù đắp những gì em đã chịu đựng.
Em yêu anh nhiều lắm, yêu sâu đậm, yêu anh đến mức sẵn sàng xa anh để anh hạnh phúc, anh biết chứ ? Em đã ghi nhớ mặt anh rồi anh ạ . Em không nhớ gương mặt xấu nhất của anh đâu. Em chỉ nhớ lúc anh cười và nhìn em thôi. Em đã từng nói : Sau này em có chuyện gì thì anh hãy kiếm người khác. Anh hãy thực hiện nó đi nhé ! Thực hiện nó nhanh lên 1 chút đi nhé ! Tất cả chỉ vì anh thôi đấy ! Anh…xin anh đừng tìm em nữa…đừng tìm em, có được không ?
Hạnh phúc…hóa ra rất gần nhưng…cũng rất xa. Hạnh phúc…là món quà xa xỉ mà em mãi không có.
Tạm biệt…
Người em yêu nhất”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay