XA NHAU
“Nhìn em khóc anh chẳng biết phải làm sao để cho em ngừng khóc được nữa. Anh chỉ biết rằng lúc đó trái tim anh đã vỡ ra tan nát, đau đến cùng cực. Anh xin lỗi em, tại anh cả, tại anh mà em phải khóc. Nhưng mà nếu anh không làm thế này thì anh sợ vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ gặp được em nữa. Vợ à, dù thế nào đi nữa, cho dù cho sau này thế nào thì có 1 điều không thay đổi và mãi mãi không thay đổi là chồng luôn yêu vợ”
Đầu giờ, khung cảnh sân trường cũng khá là nhộn nhịp và vui vẻ, Tấn Phong, Ngọc Linh và cả Quốc Anh cùng kiếm 1 băng ghế đá và ngồi trò chuyện với nhau chờ đến tiết học. Dù là hôm qua cô đã chịu đau khá nhiều nhưng mà nói tóm lại thì cô cảm thấy không có vấn đề gì bởi bên cạnh cô giờ cô đã có người cô thật sự yêu thương và một người bạn. Vậy là quá đủ rồi.
- Vợ à, tối nay 2 vợ chồng mình đi chơi nha !!!
- Đi công viên chồng ha, vợ thích đi chỗ đấy.
Hai người cứ âu yếm nhìn nhau không rời bỏ mặc cho Quốc Anh ngồi cạnh. Tội nghiệp Quốc Anh, nhìn cảnh 2 người thế này lòng anh vừa cảm thấy đau lại ghen tị nữa. Hai người quả thực rất dễ thương và đáng yêu.
Cứ ngồi nghe 2 người thủ thỉ với nhau miết mà bỏ mặc anh, anh liền buông câu trêu đùa.
- Chồng ơi, 2 đứa mình chia tay chồng nha, vợ yêu Quốc Anh rồi. Anh ấy có 1 mình à, tội nghiệp lắm !
Câu nói đó được Quốc Anh cố tình giả giọng con gái và nói õng ẹo nghe buồn cười ૮ɦếƭ đi được. Ngọc Linh thì cười khì khì vui vẻ còn Tấn Phong thì mặt hầm hầm nổi giận. Ai đời hai người yêu nhau mà tự nhiên có người lại bảo chia tay là thế nào. Mặt Tấn Phong từ từ đỏ lên, từ người anh phát ra hỏa khí. Anh tức giận đứng dậy, đi sang chỗ Quốc Anh.
Tấn Phong nở 1 nụ cười hết chi là thân thiện cứ như là ác quỷ đang
giả dạng thiên thần lườm lườm nhìn Quốc Anh. Quốc Anh đánh hơi được mùi nguy hiểm, anh nhanh chóng chạy vụt đi. Tấn Phong không hề buông tha mà chạy theo, 2 người rượt nhau khắp sân trường. Ngọc Linh hiền lành chỉ biết ngồi cười mà thôi.
Lúc này, Tuyết Nhi đi đến chỗ Ngọc Linh.
- Hôm nay dám đi học à ?
Nhìn thấy gương mặt Tuyết Nhi nhìn mình, thái độ quả thật rất đáng ghét, gương mặt Ngọc Linh lúc ấy thay đổi nhanh chóng trở nên lạnh lùng vô cùng.
- Bình thường.
Tấn Phong chạy một hồi mệt mỏi thì anh dừng lại. Nhìn sang vợ yêu thì thấy bóng dáng Tuyết Nhi. Anh thấy tình hình là có thể Ngọc Linh sẽ gặp chuyện, anh chạy ngay đến bên Ngọc Linh, đứng chắn trước mặt cô.
Đôi mắt sắc lạnh anh nhìn Tuyết Nhi cứ như thể có khả năng khiến cho cô lạnh đến ૮ɦếƭ.
- Cô đi đi, cô hại Ngọc Linh là đủ rồi. Đi cho khuất mắt tôi. – Anh quay sang Ngọc Linh và nắm tay cô – Vợ à, 2 chúng ta đi vào lớp thôi.
Tuyết Nhi không ngờ giữa 2 người họ lại tiến triển nhanh đến mức đã đổi cách xưng hô. Bỗng dưng cô thèm được Tấn Phong gọi mình là vợ, thèm được anh nắm tay, thèm được anh đối xử ân cần và đầy quan tâm. Trái tim cô lại đau, rất đau là đằng khác. Cô không muốn nhìn thấy họ bên nhau nữa, không thể được. Giọt nước mắt cô lại rơi nữa, rơi tí tách xuống nền đất trong đau đớn.
Quốc Anh đi ngang Tuyết Nhi, anh nhìn cô và rất muốn quan tâm, đưa tay định vỗ về cô nhưng rồi lại rụt tay. Anh lạnh lùng không nhìn cô và đi thẳng. Tuyết Nhi nhìn theo bóng dáng Quốc Anh bỗng nhiên cô muốn từ bỏ mọi thứ để Quốc Anh có thể trở về.
Thật ra mỗi đêm, khi Tuyết Nhi khóc, trong những giọt nước mắt dành cho Tấn Phong, hết phân nửa đã khóc khi nhớ về Quốc Anh.
Ra chơi hôm đó, Tuyết Nhi đến gần Tấn Phong chuyền cho anh mảnh giấy. Tấn Phong bực mình muốn ném đi nhưng rồi không hiểu sao lại đọc.
Tấn Phong định bụng không đi nhưng mà rốt cuộc anh vẫn đi vì anh nghĩ không phải lúc nào anh cũng bên cạnh Ngọc Linh, rồi cũng có lúc anh phải đi đâu đó thế thì anh phải gặp Tuyết Nhi thôi.
Tấn Phong gặp Tuyết Nhi ở một góc khuất sân trường và nói chuyện.
- Em không ngờ là anh lại ra đây.
- Có gì thì nói nhanh đi.
- Em muốn anh bỏ Ngọc Linh và đến với em.
- Cô mơ tưởng nhiều quá rồi. Suốt đời này tôi chỉ yêu vợ tôi là Ngọc Linh thôi.
- Em mặc kệ anh yêu Ngọc Linh thế nào. Nếu anh không đến với em thì em chắc chắn 1 điều là lát nữa, khi về, Ngọc Linh gặp tai nạn.
- Tôi không thèm tin lời cô nói đâu.
Tấn Phong quay người bước đi, dù là anh có nói không thèm tin nhưng sự thực lòng anh đã có chút bận tâm đến. Anh thực sự rất sợ bé con sẽ gặp chuyện không may, anh không muốn thế chút nào cả.
Tuyết Nhi ở phía sau, mỉm cười. Cô tin chắc rằng trong hôm nay, Tấn Phong sẽ về bên cô mà thôi.
Ra về, Tấn Phong lo lắng ngó trước ngó sau xem có gì không ? Anh làm cho Ngọc Linh bực bội lắm vì anh vô tình…nắm tay cô quá chặt.
- Chồng à, vợ đau.
Tấn Phong quay lại nhìn mới phát hiện ra là mình làm cô đau, anh rối rít xin lỗi.
- Xin lỗi vợ nha. Thôi thì chồng tạ lỗi.
Tấn Phong hôn 1 cái lên trán Ngọc Linh. Trông 2 người thật dễ thương biết dường nào.
- Chồng à, vợ khát nước.
- Ừ, chồng đi mua cho.
Tấn Phong nhanh nhẹn đến máy bán nước chọn nước uống. Lúc này, Ngọc Linh đứng một mình, cô lơ đãng nhìn xung quanh, còn lấy ra một cặp móc khóa mà mình đã mua từ lâu định là sẽ tặng cho người mình yêu thương. Thật ra cô mua móc khóa cặp này chỉ vì nhìn nó quá đẹp và dễ thương thôi ai ngờ mình lại sử dụng nó sớm thế này.
Ngọc Linh hậu đậu, vô tình làm rớt xuống lòng đường. Cô bước ra vài bước, cúi xuống nhặt mà không để ý xung quanh.
Một chiếc xe 4 chỗ không biết chạy với vận tốc bao nhiêu mà thấy nhanh đến lạ lao đến phía cô. Ngọc Linh sững sờ đứng nhìn.
Tấn Phong lúc này vừa mua xong nhìn thấy cô đang gặp nguy, anh chạy thật nhanh nhưng cuối cùng người cứu Ngọc Linh lại là Quốc Anh.
Tấn Phong lo lắng hỏi han vợ mình.
- Vợ, em sao rồi, có sao không ?
- Em sợ quá, chồng ơi.
Ngọc Linh tựa vào vai Tấn Phong, người run lên. Quốc Anh thở phào, hôm nay anh trực nhật nên về trễ. Cũng may là lúc nãy có anh nên mới hôm sau.
Dẫn Ngọc Linh về nhà xong, anh trở về nhà mình và nhanh chóng lên phòng Tuyết Nhi.
- Cô…
- Xảy ra rồi à ?
Tuyết Nhi cười, nụ cười nửa miệng đầy thâm độc.
Tấn Phong biết là mình không đủ khả năng bảo vệ Ngọc Linh khi bên cạnh cô rồi.
- Chỉ cần tôi yêu cô là được, bên cô là được, đúng không ?
- Phải.
- Vậy thì mong cô đừng làm hại Ngọc Linh.
Tuyết Nhi cười tươi vui vẻ, trởvề nét hiền dịu vốn có.
Tấn Phong về phòng, anh thở dài. Cầm máy di động lên anh nhắn tin cho Ngọc Linh.
Tấn Phong tay run run bấm đi nút gửi. Anh không biết cô sẽ thế nào. Anh chợt nhớ đến lời cô.
- Ờ. À, chồng nè, sau này đừng có bỏ vợ. Nếu mà chồng bỏ vợ thì chồng sẽ không bao giờ tìm được người ngốc và đáng yêu như vợ đâu. Lúc đó, dù chồng có gặp vợ thì người đó cũng chẳng còn là vợ ngày xưa nữa chồng à.
Tấn Phong đau đớn, anh đạp tung mền gối, ngồi bó gối trên giường, gục mặt xuống, lặng lẽ để những giọt nước mắt chảy dài trong đau đớn.
Một lúc sau, anh cũng nhắn tin cho Quốc Anh.
Ngọc Linh cầm điện thoại, tay run run mà không tin vào mắt mình nữa. Cô…không tin được. Tại sao ??? Tại sao Tấn Phong lại như thế này, rõ ràng là anh yêu cô lắm kia mà. Trái tim Ngọc Linh…tan nát…vỡ tan thật nhẹ nhàng tưởng chừng như chẳng ai biết nhưng lại vô cùng đau đớn.
Cô vẫn muốn xác minh sự thật, muốn chính tai mình nghe anh nói.
Hồi hộp, cô chờ giọng của Tấn Phong.
- A lô, chồng hả ?
Giọng nói của Ngọc Linh, 1 đứa con gái yếu đuối rất nhẹ nhàng và êm dịu nhưng trong đó lại ẩn chứ sự mỏng manh. Trái tim anh quặn thắt. anh không đành lòng, anh không muốn làm cô đau nhưng…nếu không thế này thì anh sợ anh không còn cơ hội được thấy cô cười nữa.
- Tôi không phải là chồng cô.
- Anh…chia tay em ?
- Ừ, phiền phức thật đấy.
Tấn Phong cố gắng kìm nén nước mắt lại, cố gắng để giọng mình không nghèn nghẹn, cố gắng thật lạnh lùng mong cô hận anh và đừng bao giờ đến gần anh nữa. Tấn Phong ngẩng mặt lên trời, ngăn cho những giọt lệ sắp không kìm được, ngăn cho nỗi đau đừng dâng tràn lên khóe mắt. Anh cố gắng nhiều lắm ! Từng cơn sóng không ngừng trỗi dậy làm cho con tim anh đau đến ૮ɦếƭ mất. Trái tim anh thật sự đã bị nỗi đau làm cho rỉ máu mất rồi.
Ngọc Linh ở bên kia cũng đau đớn. Cô không ngờ chỉ mới ngày hôm qua cô còn hạnh phúc thì hôm nay cô đã khổ đau. Phải chăng tình cảm cô dành cho anh thật sự là tình yêu mới rồi. Phải, chỉ có tình yêu mới khiến tim cô đau tưởng chừng như đã vỡ ra thành từng đoạn. Cô vỡ òa…khóc vỡ òa trong đau đớn.
- A lô
- Cậu qua nhà Ngọc Linh xem cô ấy thế nào giúp mình.
- Tại sao cậu không đi ?
- Mình chia tay cô ấy rồi. Vì mình muốn cô ấy sống nên mình mới làm thế này. Nếu mà mình còn bên cô ấy thì Tuyết Nhi…
- Thôi được rồi, mình sẽ thay cậu chăm sóc.
Ngay sau khi gọi nói chuyện xong với Ngọc Linh, thấm đủ mọi đau đớn thì anh gọi cho Quốc Anh nhờ chăm sóc cô hộ anh.
Quốc Anh quả là bạn tốt vì khi vừa nghe xong lời Tấn Phong là anh liền chạy qua nhà Ngọc Linh. Anh nhẹ nhàng vào nhà và đi vô ngay phòng cô. Thấy cô ngồi khóc. Anh không đành lòng nên liền đến ôm cô vỗ về.
- Mình biết rồi, cậu cứ khóc đi.
Ngọc Linh càng khóc to hơn. Khóc cho vơi đi nỗi đau, vơi đi sự nhớ nhung. Cô thật sự đã yêu Tấn Phong rồi. Ngọc Linh chỉ sợ rằng trái tim cô đã có sợi dây liên kết vô hình quá chặt với Tấn Phong mà thôi.
Với tâm trạng đau khổ cô đến trường. Cô càng đau đớn hơn khi thấy Tấn Phong đang bên cạnh Tuyết Nhi. Tuyết Nhi đang tựa vào vai anh. Ngay khi nhận ra sự có mặt của người con gái mà mình yêu thương, anh không muốn mình sẽ bị xiêu lòng nên liền lập tức anh vui vẻ với Tuyết Nhi.
- Em à, mệt hả, lát nữa có học được không ?
Tuyết Nhi bất ngờ nhìn Tấn Phong, cô không tin được là cũng có ngày anh lại ngọt ngào như thế này, cô cảm thấy lòng hạnh phúc và bắt đầu nhõng nhẽo với anh.
- Dạ được mà.
Ngay lúc ấy, giọt nước mắt của Ngọc Linh khẽ rơi trong đau đớn. Những tiếng xì xầm xung quanh không ngớt.
- Haha, bị đá rồi.
- Cuối cùng những người yêu nhau cũng trở về với nhau.
- Tuyết Nhi thật xứng đáng khi được hưởng những điều này.
Những câu nói đó cứ như xoáy sâu vào trái tim Ngọc Linh làm cho tim cô cứ muốn rách toạt ra. Quốc Anh thấy Ngọc Linh đáng thương nên anh nắm tay cô lôi về lớp.
Ngay khi thấy Ngọc Linh đi, Tấn Phong trở về vẻ lạnh lùng của mình.
- Cô đừng tưởng tôi yêu cô rồi, tôi vẫn mãi chỉ yêu Ngọc Linh thôi.
Tuyết Nhi bây giờ mới vỡ lẽ là do mình đã quá mơ mộng rồi.
- Anh…không yêu em sao ?
- Không hề, chuyện này sẽ không bao giờ có.
- Rồi em sẽ làm cho anh hồi tâm chuyển ý. Tấn Phong à, nếu đóng kịch thì anh hãy gọi em là vợ khi có Ngọc Linh đi.
- Không bao giờ, trên cuộc đời này, người được tôi gọi là vợ mãi mãi chỉ có thể là Ngọc Linh.
Tấn Phong lạnh lùng quay bước đi, Tuyết Nhi rất buồn khi phải chấp nhận rằng có lẽ tình yêu cô dành cho Tấn Phong sẽ chẳng bao giờ có thể sánh kịp với tình yêu Tấn Phong dành cho Ngọc Linh.
Ra về, khi Tấn Phong đang
ở trong sân một mình. Ngọc Linh mới bước đến, mong sao sẽ làm cho anh quay trở về.
- Anh…không thể trở về với em à.
Đối mặt với Ngọc Linh anh cảm thấy rất khó khăn, anh không biết là mình có đóng tốt vở kịch hay không, anh không biết là mình phải làm sao để ngăn cơn đau thôi thể hiện ra bên ngoài.
- Không, tôi yêu Tuyết Nhi.
- Anh…thật chứ ?
“Thật chứ ?” – Câu nói đó đã vô tình xoáy sâu vào con tim Tấn Phong. Nhưng dù có thế nào đi nữa, anh vẫn phải cố gắng.
- Ừ, thôi tôi đi đây.
Tấn Phong xoay người bước đi. Bất ngờ, Ngọc Linh chạy đến ôm anh từ phía sau.
- Xin anh…đừng bỏ rơi em.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Tấn Phong như ngừng đập, anh không ngờ là cô lại cầu xin anh, tiếng nói hết sức khẩn khoản, hết sức đau lòng. Anh bỗng muốn quay về bên cô nhưng…lại không được. Nhưng cuối cùng, anh vẫn phải cố gắng…gạt tay cô và bước đi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trái tim Ngọc Linh ngay lúc đó thực sự đã ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ vì những gì Tấn Phong đã làm. Ngọc Linh khuỵu chân xuống, giờ đây cô phải tập chấp nhận anh…anh đã bỏ rơi cô. Bước đi ra khỏi cuộc sống cô như chưa bao giờ anh bước vào. Cô đau đớn. Và cũng chính ngay giây phút đó, Ngọc Linh…đã hiểu về tình yêu, về nỗi đau khổ.