Tuyết Nhi, anh yêu em một cách sâu sắc mà nồng nàn mãnh liệt. Tình yêu của anh đã được nuôi lớn trong đau khổ nhưng anh tin rồi sẽ có 1 ngày em nhận ra anh yêu em thế nào để rồi em về với anh và làm cho anh hạnh phúc. Anh tin là thế đó Tuyết Nhi.
Rồi sẽ có ngày trời thoáng đãng mát mẻ, muôn chim vạn vật vui vẻ và em bên anh đúng không ? Rồi lúc đó chúng ta yêu nhau đúng không ? Anh tin là có ngày như thế !
Tuyết Nhi, có 1 điều nếu có cơ hội được nói anh sẽ nói : “Anh rất yêu em, yêu em chân thành và sâu sắc. Em sẽ yêu anh như vậy nhé !”
Mọi chuyện cứ như thế mà càng ngày càng tồi tệ. Nếu nhìn theo cách nhìn người trong cuộc ắt hẳn người này cũng oán trách và thậm chí là hận người kia nhưng có ai nào biết nếu nhìn theo cách nhìn của người ngoài cuộc – một người hiểu rõ mọi chuyện sẽ thoáng hơn nhiều.
Phải, thật sự ai cũng đau đớn nhiều lắm, trái tim ai cũng đã chịu rất nhiều tổn thương.
Tuy Tuyết Nhi là 1 đứa con gái có phần ác độc nhưng thực chất cũng bởi vì chữ yêu mà ra. Một tình yêu đã được vun trồng trong nhớ nhung không hề được đáp trả, một tình yêu đơn phương lặng thầm chỉ được nuôi lớn qua nước mắt đã khiến cô dần trở nên mù quáng. Trái tim Tuyết Nhi vốn cũng chỉ là trái tim của 1 đứa con gái mà thôi, vốn dĩ rất mong manh và yếu ớt. Quãng thời gian bên Mĩ cô đã chịu rất nhiều đau khổ. Tuyết Nhi yêu Tấn Phong, phải, cô yêu anh hơn bất kì thứ gì trên đời và có thể nói cô là người con gái yêu anh nhiều nhất. Yêu anh mà không được anh yêu, không bên anh đã là đau đớn lắm rồi. Đã rất nhiều lần Tuyết Nhi khóc trong đau khổ, bao nhiêu giọt nước mắt cứ tuôn rơi, rơi trong sự cô đơn và bóng đêm bao phủ. Cô chỉ có một mình, chịu đau khổ và nỗi nhớ anh dày vò.
Tuyết Nhi yêu Tấn Phong một cách rất sâu đậm. Ngay từ những ngày thuở bé, ngay khi nhìn anh từ lần đầu tiên, nhìn anh yêu thương mẹ của mình, nhìn thấy anh ôm mẹ rất ấm áp, cô đã nhận ra con tim mình đã rung động để rồi đến khi lớn cô mới nhận ra cô đã yêu anh. Tình yêu trong sáng của trẻ thơ đã khởi đầu cho mọi thứ.
Và…những sự đau khổ của cô đã có Quốc Anh cùng gánh chịu. Quốc Anh cũng giống Tuyết Nhi, anh yêu cô như cô yêu Tấn Phong vậy. Từ những ngày thuở bé, Quốc Anh đã ngắm trộm Tuyết Nhi. Quốc Anh vẫn còn nhớ rõ hình dáng cô lúc ấy thế nào. Cô thuở bé rất đáng yêu. Dáng người nhỏ xinh và đôi mắt to tròn long lanh, cả nụ cười của cô cũng trong sáng và hiền lành biết bao. Anh thích nhất là mỗi lần chơi đùa cạnh cô bởi nếu có làn gió vô tình lướt qua, anh sẽ được hít hà hương thơm dìu dịu từ tóc cô tỏa ra và sẽ vô tình được chạm vào mái tóc mượt mà ấy. Lúc ấy, anh chỉ thích ngoại hình của Tuyết Nhi thôi nhưng mà đâu ngờ anh lại yêu cô thật ấy chứ.
Kể từ ngày sang Mĩ, hầu như ngày nào, Tuyết Nhi cũng khóc vì nhớ Tấn Phong và những lần ấy, Quốc Anh âm thầm đứng ở 1 góc nào đó đau khổ cùng cô. Anh không dám đến gần Tuyết Nhi, anh không dám ôm cô thậm chí là vỗ về bởi anh sợ Tuyết Nhi sẽ khóc nhiều hơn nếu ai đó chạm vào nỗi đau của cô. Nhưng rồi ngày tháng qua, anh không còn kìm chế được nữa, anh đã lấy can đảm đến gần cô và ôm cô. Ban đầu cô còn ngạc nhiên nhưng sau này cô cũng quen dần. Tuyết Nhi cảm thấy dễ chịu hơn khi ngả vào lòng Quốc Anh mà khóc, cô không ngần ngại kể hết chuyện của mình cho Quốc Anh nghe. Quốc Anh chăm chú nghe và trong tim anh cứ nhói đau mỗi lần thấy mắt cô sưng đỏ sắp khóc. Quốc Anh đau đớn lắm.
Nỗi đau từ Tuyết Nhi đã lan dần sang anh lúc này không hay. Cứ thấy Tuyết Nhi khóc, cứ thấy Tuyết Nhi bảo đau, anh cũng đau. Nỗi đau của anh có thể nói còn chịu nhiều hơn cả Tuyết Nhi nữa bởi tình yêu anh dành cho Tuyết Nhi lớn đến nỗi có thể hi sinh cả bản thân mình hay thậm chí là âm thầm chịu đựng nhìn cô yêu người khác nữa. Tuyết Nhi không hề biết Quốc anh đã chịu 1 nỗi đau đã lan sâu hết trái tim và thẩm thấu vào đến tận xương tủy.
Nếu nói đến nỗi đau của Quốc Anh thì cũng cần phải biết đến nỗi đau của Tấn Phong. Tuy Tấn Phong là 1 đứa con trai kiêu ngạo và không cần gì cả, tính tình lại vô cùng lạnh lùng nhưng tất cả cũng chỉ vì mẹ. Anh là 1 đứa con hiếu thảo rất yêu thương mẹ. Trên đời này nếu hỏi anh nghe lời người phụ nữ nào nhất thì câu trả lời chỉ có mẹ. Chính vì mẹ tính tình của anh lúc nhỏ mới không hiện rõ. Bao lần anh bị ba đánh thì đều có mẹ bảo bọc chở che. Mẹ chính là người mà anh kính yêu nhất. Cũng vì ba anh, ba anh bỏ bê mẹ lo làm việc nên mẹ anh đã đau khổ mà ૮ɦếƭ. Nhìn người mà mình kính yêu ૮ɦếƭ trước mặt mình, Tấn Phong thật sự rất đau đớn. Kể từ đấy anh hận ba, trái tim anh cũng dần đóng băng không cho ai chạm tới và chỉ có
Ngọc Linh mới mở được cánh cửa ấy.
Đối với Tấn Phong, Ngọc Linh là người quan trọng như mẹ anh vậy. Trong tâm trí anh, lúc nào cũng có hình ảnh Ngọc Linh hiện hữu. Nụ cười Ngọc Linh vô cùng trong sáng, trẻ con nhưng lại làm tim anh ấm áp, đôi mắt Ngọc Linh to tròn và long lanh linh hoạt nhìn anh đầy thương yêu. Tất cả đã dần cảm hóa trái tim sắt đá của Tấn Phong.
Cũng vì yêu Ngọc Linh nên mỗi lần nhìn thấy cô đau, trái tim anh cũng nhói lắm ! Nhìn thấy cơ thể yếu ớt của cô, quá khứ của cô anh không khỏi thấy xót thương cho Ngọc Linh. Cô cũng đã vất vả lắm mới trải qua những tháng ngày ấu thơ mất cả cha lẫn mẹ. Cô cũng đã chịu nhiều đau khổ để rồi vẫn giữ được 1 Ngọc Linh đáng yêu trước mắt mọi người.
Số phận Tấn Phong và Ngọc Linh có lẽ được số trời an bày tất cả.
Tấn Phong đáng thương gặp Ngọc Linh đáng thương. Hai con người tưởng chừng không thể bên nhau lại bên nhau được. Cả hai cùng chịu những tổn thương và rồi bù đắp cho nhau.
Ngọc Linh quả thật rất ngốc nghếch. Ngốc đến nỗi không nhận ra Tấn Phong là người cô yêu. Nếu có 1 điều ước duy nhất ngay lúc này thì có lẽ nên ước cho bé con nhận ra tình cảm nếu không mọi chuyện sẽ mãi không bao giờ chấm dứt được đâu.
Vẫn như mọi ngày, hôm nay Ngọc Linh đến trường bình thường. Cô xem như chẳng có chuyện gì xảy ra trước đó cả. Ở trường, chỉ còn cô và Tấn Phong chơi với nhau thôi.
Ngọc Linh không còn sợ gì nữa. Bây giờ dù cho có ai nói gì cô, cô vẫn bình thản coi như không, không thèm để ý tới. Cô chỉ cười tươi và vui vẻ với Tấn Phong của cô mà thôi.
Quốc Anh lặng lẽ đi cùng Tuyết Nhi. Hai người nhìn ngắm Tấn Phong và Ngọc Linh.
Trong lòng Tuyết Nhi hẳn là đau lắm ! Thử hỏi nhìn thấy người mình yêu đi bên cạnh người con gái khác thì làm sao không đau cho được. Quốc Anh đứng sau Tuyết Nhi, anh vòng tay qua vòng eo thon gọn của cô và ôm cô. Anh thầm nhủ những lời ngọt ngào mong sao sẽ xoa dịu những cơn đau đang không ngừng nổi sóng trong lòng cô.
- Tuyết Nhi, em đừng buồn. Có anh rồi, em đừng nhớ Tấn Phong nữa, anh sẽ bên cạnh em.
Lời nói ngọt ngào ấy tuy là an ủi cô nhưng lại thật sự chạm vào nỗi đau của cô khiến cho giọt nước tràn khỏi bờ mi lăn dài trên gương mặt. Cô cất tiếng trả lời. Dù là giọng nói trong trẻo khá nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được sự đau đớn trong con tim nhỏ của Tuyết Nhi, nhưng thanh âm run nhẹ theo cơn gió.
- Anh…anh có biết em đau thế nào không ? Em…em không thể sống thiếu anh ấy Quốc Anh à.
Tuyết Nhi cố cắn chặt môi ngăn tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng, cô muốn ngăn dòng lệ đang muốn tuôn trào ra, cô muốn ngăn nỗi đau đang dày xéo trái tim mình.
Quốc Anh đau lắm, anh cảm nhận được con tim anh cũng đang run rẩy cùng Tuyết Nhi, anh cảm thấy mình bất lực, bất lực đến độ anh thấy mình không đáng sống trên đời. Cả một nụ cười mang đến cho Tuyết Nhi anh còn làm không được vậy anh còn làm được gì nữa. Anh buông vòng tay và kéo Tuyết Nhi cho gương mặt cô vùi vào lòng anh. Anh không muốn cô thấy Tấn Phong, anh không muốn cô đau. Trái tim anh đang từng chút vỡ ra, rỡ tan ra từng mảnh mà không thể nào chắp vá được.
Anh không muốn Tuyết Nhi dễ thương của anh có 1 tổn thương nào nữa, anh quyết định giờ ra về sẽ gặp mặt Tấn Phong và trò chuyện với anh.
Đối diện với Tấn Phong sau giờ tan trường, gương mặt anh không chút cảm xúc nói chuyện với Tấn Phong.
- Cậu…cậu biết tại sao tớ hẹn cậu ra đây không Phong ?
Tấn Phong nhìn sâu vào đôi mắt của Quốc Anh, anh biết là người bạn thân của mình muốn gì rồi. Tấn Phong biết Quốc Anh yêu Tuyết Nhi từ lâu rồi. Anh biết nhưng vẫn không nói. Không phải là Tấn Phong vô tâm mà vì anh không biết giải quyết thế nào cho phải. Tuyết Nhi thì yêu anh mà anh không đáp trả được trong khi Quốc Anh, người bạn thân của anh, lại yêu Tuyết Nhi. Anh không biết mình sẽ phải làm sao để có thể tìm được hạnh phúc cho cả ba nữa. Anh vốn biết tính của Tuyết Nhi rồi, cô chỉ coi Quốc Anh là bạn thân thôi, cô chưa bao giờ dành bất kì thứ tình cảm nào cho Quốc Anh cả.
Cũng bởi vì thế, anh biết rằng Quốc Anh có lẽ chịu nhiều đau khổ lắm. Nhìn đôi mắt phiền muộn của Quốc Anh, Tấn Phong thiết nghĩ hẳn là người bạn thân đã chịu nhiều khá phiền muộn rồi. Cuộc gặp hôm nay có lẽ nên nói chuyện cho nhanh và rõ ràng thôi.
- Mình biết.
- Tại sao ?
- Vì cậu yêu Tuyết Nhi, muốn đến gặp mình mong mình đáp trả 1 chút tình cảm của cô ấy.
- Đúng vậy, cậu có thể không ?
Tấn Phong chắc chắn là không yêu Tuyết Nhi rồi. Đối với anh, Tuyết Nhi là 1 người con gái rất hoàn hảo duy chỉ có điều cô ta quá ác vì hại bé con của anh. Lỗi lầm của cô ta thì làm sao mà anh tha thứ cho được. Nỗi chịu đựng của Ngọc Linh, nỗi đau của cô
trong suốt những năm tháng tuổi thơ nào có ai bù đắp, san sẻ nay lại còn phải đối diện với con người thông minh của Tuyết Nhi thì chắc rằng Ngọc Linh đã chịu nhiều thiệt thòi, bị hại nhưng không thể chống trả.
Anh nhất quyết 1 chút tình cảm cũng không cho Tuyết Nhi.
- Không. Tớ chỉ yêu Ngọc Linh. Đứa con gái độc ác như Tuyết Nhi sao tớ có thể yêu. Tớ không muốn gượng ép trái tim càng không muốn yêu một đứa con gái vì tình mà hại người khác như vậy. Đứa con gái thâm độc như vậy tớ rất ghét là đằng khác.
Tấn Phong không muốn nói những điều tồi tệ về Tuyết Nhi trước mặt Tấn Phong nhưng anh buộc phải nói vì cô gái này đã thâm độc và khó lường lắm rồi.
Quốc Anh nghe xong, trong lòng giận dữ lắm, anh không kìm chế được cơn giận mà đấm thật mạnh vào mặt Tấn Phong. Tấn Phong ngã xuống. Anh không hề có ý định sẽ chống trả lại người bạn thân của mình.
Anh chỉ lấy tay lau vết máu ở khóe miệng và đứng lên tựa như không có gì. Quốc Anh nhìn cậu bạn thân, lòng ấm ức, tức giận vì những gì Tuyết Nhi chịu đựng, anh không ngừng tiếp tục đánh Tấn Phong.
Đối với Tấn Phong, Quốc Anh là người bạn thân nhất và cũng vì chữ tình nên mới thế này vậy nên anh không đánh trả.
Sau khi Quốc Anh thấm mệt vì dùng sức quá nhiều, anh mới ngưng tay và đứng thở hổn hển. Tấn Phong chịu đau cố gắng đứng dậy.
- Cậu, mệt chưa ?
- Ừ.
- Tớ không đánh trả vì cậu là bạn thân và tớ biết cậu yêu Tuyết Nhi mới thế, tớ không trách. Chúng ta vẫn là bạn thân đúng không ?
Tấn Phong chìa tay ra chờ đợi cái nắm tay quen thuộc và như cậu dự đoán, Quốc Anh cười tươi, bắt tay cậu. Sau đó, Quốc Anh bước đi.
Tấn Phong vì đã gắng gượng quá nhiều, anh không chịu nổi nữa nên đã ngã xuống đất, thần trí nửa mê nửa tỉnh.
Ngọc Linh nãy giờ không thấy Tấn Phong, cô lo lắng đi tìm. Nhìn thấy anh nằm ở trong nhà kho của trường, mặt mày bầm tím trầy xước và còn rướm máu, cô vội chạy vào ôm anh.
Ngọc Linh đã không còn như ngày xưa, cô không khóc vỡ òa nữa mà chỉ là những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Đôi mắt cô ngày trước long lanh tinh nghịch và vô cùng linh hoạt nay đã vô hồn không cảm xúc. Cô ôm Tấn Phong, thầm gọi tên anh.
- Tấn Phong, anh…anh sao vậy ?
- Hì, không sao.
Dù đau đớn lắm nhưng thấy gương mặt Ngọc Linh có chút lo lắng nên anh vội cười để xua tan nỗi lo của Ngọc Linh. Ngọc Linh thấy ở đây không được hay lắm nên nói với Tấn Phong đi về.
- Thôi, về đi anh, em dìu anh về.
Tấn Phong gắng gượng đứng dậy. Ngọc Linh choàng tay anh qua cổ mình. Với thân hình bé nhỏ, cô khó khăn đưa anh về.
Về đến nhà, Ngọc Linh dìu Tấn Phong lên giường, sau đó cô vội đi lấy khăn, thau nước ấm và cả 1 cốc nước rồi mang vào.
Cô dìu Tấn Phong ngồi dậy rồi đưa nước cho anh uống.
Tấn Phong chịu đau và thấm mệt rồi nên anh nằm xuống ngủ thi*p đi.
Ngọc Linh nhìn thấy vết thương của anh và mồ hôi túa ra vì vất vả trên chặng đường về nên cô quyết định sẽ lau người cho Tấn Phong, cô nhẹ nhàng lau những vết thương cho anh thật tỉ mỉ vì sợ anh đau. Lúc cô lau phần иgự¢ và bụng anh…gương mặt cô thoáng ửng đỏ.
Ngọc Linh trước giờ chưa làm việc này cho ai cả đặc biệt là với con trai càng không. Nhưng vì Tấn Phong cô đành cố gắng lau người cho anh mặc dù cô đang rất ngại. Gương mặt ửng đỏ và còn hơi nong nóng nữa, tay chân dần vụng về nữa cơ chứ !
Vì sự vụng về đó mà cô làm cho Tấn Phong tỉnh giấc, thấy cô đang lau người cho mình, anh ngại ngùng vội ngồi bật dậy quên cả đau và nói năng lắp bắp không rõ ràng.
- Cảm…cảm ơn…việc này…việc này anh…làm…làm được.
Ngọc Linh ngại ngùng rút tay lại, cố tình tránh ánh nhìn của anh, cô vội đứng dậy quay người đi ra khỏi phòng.
- Em…em đi đổ thau nước.
Nhìn dáng đi có chút vội vã vì ngại lại còn tay chân vụng về làm cho Tấn Phong quên đi mình đang bị thương mà cười vui vẻ. Bây giờ nhìn Ngọc Linh, anh mới thật sự cảm giác cô mới là chính cô chứ không phải 1 con bé vô hồn gọi tên anh.
Anh biết Ngọc Linh chịu nhiều tổn thương lắm và bây giờ cô không còn tin ai ngoài anh. Anh còn thấy được thái độ của Ngọc Linh cũng thay đổi khi tiếp xúc mọi người chỉ khi với anh cô mới vui vẻ và hồn nhiên như trẻ con thôi.
Một lúc sau, Ngọc Linh đi vào, cô cầm theo bông băng và thuốc sát trùng, chai thuốc đỏ. Cô đến bên anh nhẹ nhàng lau sạch vết thương, ân cần tỉ mỉ như sợ anh đau. Thật ra Tấn Phong cảm thấy rát lắm nhưng vì Ngọc Linh, anh cố cắn răng chịu đựng để vượt qua. Sau khi làm xong, Ngọc Linh để mọi thứ ở chiếc tủ cạnh giường và ngồi trò chuyện với anh.
Ngọc Linh cười thật tươi, dù có gì đó không còn như trước nhưng trong đó vẫn còn sự hồn nhiên và trong sáng vốn
có.
Tim Tấn Phong vẫn như mọi lần, đập dồn dập và vội vã, gương mặt anh dần dần đỏ hồng lên như người say rượu. Anh quay mặt né tránh sợ cô nhìn thấy thì bị cô kéo ngay đối diện mặt mình và cô còn để trán mình áp trán Tấn Phong. Cô thầm thì những câu hỏi thăm ngọt ngào.
- Tấn Phong à, anh có sao không ? Bị sốt à ?
Ban nãy anh đã ngượng lắm rồi nay lại càng ngượng. Nhìn thái độ ngây thơ của Ngọc Linh anh càng tức ૮ɦếƭ đi được. Anh đã né tránh vậy mà cô còn làm thế nữa. Nhưng mà nghĩ lại, Tấn Phong thấy nhìn cô gần thế này cũng tốt, trông cô rất dễ thương. Bé con của anh trông cũng đáng yêu lắm tuy là không đẹp như Tuyết Nhi nhưng ít ra trông cô hồn nhiên và vô cùng dễ thương hơn nhiều.
Tấn Phong không làm chủ được anh đã sẵn tiện hôn lên môi Ngọc Linh.
Ngọc Linh quá bất ngờ cô không biết phải thế nào nữa, đôi mắt cô cứ mở ton tròn nhìn anh mà thôi. Gương mặt cô từng chút một ửng đỏ lên hết cả, trái tim đập tăng tốc trong Ⱡồ₦g иgự¢ của cô. Từng chút một những cảm xúc lạ mà nụ hôn mang đến không hiểu sao lại khiến cô thinh thích mà chẳng muốn ngừng chút nào hết cả. Mọi thứ thật quá lạ lẫm với cô, tay chân cô cứ cứng đờ ra mà không hề đẩy Tấn Phong.
Ngọc Linh cứ tượng hình như vậy đấy. Từng chút một hạnh phúc cứ liên hồi làm cho cô cứ cảm giác mọi thứ xung quanh mờ ảo và trong mắt chỉ còn Tấn Phong mà thôi, giọt nước mắt vì vậy mà tràn ra khỏi mi mắt.
Tấn Phong cũng không kém Ngọc Linh. Anh cảm thấy thật lạ với nụ hôn này, một nụ hôn đầu. Anh không biết Ngọc Linh có cảm nhận được không nhưng anh thì cảm nhận rất rõ. Nụ hôn này sao mà ngọt ngào thế nhỉ, sao mà cảm giác rất lạ. Lạ đến mức anh không muốn rời bỏ đôi môi nhỏ nhắn ấy. Trái tim anh đập rất nhanh, nhanh đến mức anh chỉ nghe thình thịch không ngừng nghỉ. Cả người anh cũng dần nóng lên hết cả.
Bỗng nhiên tay anh nhận được 1 giọt nước. Anh mở mắt thấy cô khóc. Anh liền rời môi mình khỏi môi cô. Đôi mắt Ngọc Linh thất thần, từng giọt một rơi trên gương mặt. Tấn Phong nghĩ anh đã không phải với cô, anh liền cúi đầu, anh không biết mình nên nói gì.
Ngọc Linh không biết làm thế nào nên đứng dậy định chạy khỏi, chưa kịp chạy thì đã bị Tấn Phong níu tay lại, cô ngã lưng vào lòng anh. Anh ôm cô thật chặt như sợ bé con đáng yêu sẽ bỏ anh chạy mất.
- Anh…anh xin lỗi. Anh xin lỗi nếu làm em không thích.
Ngọc Linh vẫn chưa hoàn hồn nên cô vẫn im lặng không thốt nên lời.
- Anh biết là em cảm giác rất lạ. Anh…anh xin lỗi em bé con. Anh thật ra yêu em lắm bé con nên anh mới hôn em. Nếu em không thích thì cũng không sao, anh không làm thế lần nào nữa. Bé con à, giá như em là bạn gái anh thì tốt biết mấy.
Ngọc Linh tuy vẫn chưa tỉnh táo vì dư âm của nụ hôn nhưng cô vẫn nghe rõ ràng từng lời nói ngọt ngào của anh, những cảm xúc và tâm tư anh đã giấu.
Trong lòng Ngọc Linh, trái tim cô không hiểu sao cứ đập nhanh như thúc giục cô phải làm gì đó. Theo tình cảm, cô xoay người ôm anh, dù giọng cô có hơi run run nhưng Tấn Phong vẫn nhận ra hình như trong ấy đang mang hạnh phúc.
- Em…em không biết yêu là gì ? Nhưng mà ban nãy…trái tim em đã đập rất nhanh. Em không hiểu thế là thế nào nhưng em biết em có chút thinh thích rồi Tấn Phong.
Tấn Phong bất ngờ trước câu nói đó. Anh cảm thấy rất vui, dù chỉ là 1 tí xíu tình cảm của Ngọc Linh dành cho anh nhưng anh đã vui lắm rồi.
- Thế là được rồi em à ? Anh vui lắm ! Anh không muốn làm anh trai em nữa.
Ngọc Linh nhớ câu nói ban nãy, cô hiểu thâm ý của Tấn Phong.
- Em không biết yêu là gì nhưng mà em cũng muốn thử nếu nó làm anh hạnh phúc.
Tấn Phong thích thú, ôm chặt Ngọc Linh không buông. Trong căn phòng nhỏ, hai trái tim dần dần chung 1 nhịp đập. Gió mơn man len qua cửa sổ thổi tung màn cửa như đang muốn hát một bản tình ca hạnh phúc để chúc tụng. Và không ai biết rằng có một ngọn gió đã thì thầm vào tai Tấn Phong
- Cô ấy…yêu anh đó.