Lén lút yêu em - Chương 09

Tác giả: Đang cập nhật

Ngọc Linh nghe nói trời đẹp cô đã thích lắm rồi, cô vội ngồi xích lại gần Tấn Phong và tựa đầu vào vai anh ngắm trời.
Hai người giờ đây trông cứ như đôi uyên ương vậy, ai nấy nhìn đều cảm thấy lòng trào dâng một niềm hạnh phúc.
Gió thổi nhẹ nhàng trong không gian, Ngọc Linh dần dần nhắm mắt vì buồn ngủ, cô ngủ thi*p trên vai anh. Tấn Phong mỉm cười nhìn cô, anh vòng tay qua vai cô nhìn cô hạnh phúc.
- Ngọc Linh à, anh yêu em rồi, em có biết không ?
Ngọc Linh không biết
có nghe hay không nhưng môi cô đã mỉm cười.
Từ xa, Gia Huy nhìn 2 người, lòng ghen tức nổi lên, anh quyết định sẽ không để cho cả 2 được yên. Mối thâm thù anh nhất quyết sẽ trả.

TRẢ THÙ / NGƯỜI RA ĐI
“Bé con…em tội nghiệp quá bé con à ? Cả 2 chúng ta đều bị bắt cóc. Anh biết làm thế nào đây ? Anh chỉ mong sẽ cứu được em thoát ra còn anh thì có bị sao cũng được. Nhìn em khóc anh rất đau lòng đó, có biết không ?”
Một năm học cuối cùng cũng trôi qua thật nhanh chóng. Đã có khá nhiều chuyện xảy ra nhưng đến giờ coi như là vẫn tạm ổn. Ngọc Linh giờ đây đã thực sự hoàn toàn đi lại chạy nhảy bình thường có điều trở trời 1 chút chân cô vẫn hơi đau nhức.
Mùa khai trường bắt đầu trong khí trời se lạnh và tràn ngập háo hức phấn khởi. Mọi thứ cứ như thể bắt đầu lại từ đầu. Một tuần học đã trôi qua.
Ngọc Linh dạo này vẫn thế, vẫn trẻ con, chẳng trưởng thành lên được chút nào và vẫn quấn quýt bên Gia Huy. Đôi lần, Tấn Phong định nói ra hết tất cả mọi chuyện cho Ngọc Linh nhưng sợ cô lại không tin. Gia Huy đã nói cho anh hết tất cả thâm thù rồi thì hắn chắc chắn đã có kế hoạch tỉ mỉ và lòng tin tuyệt đối của Ngọc Linh. Hắn nhất thiết là sẽ không sợ Ngọc Linh không tin hắn. Quả là 1 con người có phần nham hiểm.
Giờ ra chơi, Ngọc Linh ngồi giữa Tấn Phong và Gia Huy. Cô rất là vui vẻ và đầy hạnh phúc. Bên cạnh cô hiện là 2 người rất quan tâm chăm sóc thử hỏi sao không vui cho được. Thỉnh thoảng có 1 vài cô gái có đi ngang và xầm xì to nhỏ.
- Này, mày thấy cái con bé ngồi kế Phong thiếu gia và Gia Huy không ?
- Ừ, thì sao ?
- Tao thấy nó vờ ngây thơ đó mày ơi. Nó định lợi dụng hai người đó thôi. Nhìn nó tao chẳng ưa nổi.
- Thiệt hả mày. Con đó nhìn mặt hiền vậy thế mà lại tráo trở thế nhỉ ?
Tấn Phong rất bực bội khi vô tình những lời nói đó lọt vào tai anh. Anh nhanh chóng lườm mắt và ánh lên tia nhìn Gi*t người. Bọn họ lảng đi mất.
Gia Huy lúc này vẫn trò chuyện với Ngọc Linh
- À, Ngọc Linh, cậu luôn tin tưởng tớ chứ ?
- Sao lại hỏi lạ thế Huy ?
- Trả lời đi mà.
- Tất nhiên là tin rồi, tin tuyệt đối luôn. Cậu rất tốt với tớ mà, làm sao cậu gạt được tớ chứ ? Đúng không ? Dù ai nói thế nào về cậu tớ vẫn tin cậu.
Tấn Phong nghe câu trả lời xong anh càng tin quyết định mình không nói kế hoạch cho Ngọc Linh biết là đúng, anh sợ cô nói là anh nói xấu Gia Huy, cô sẽ xa lánh và giận anh. Tấn Phong giờ đây thực không biết làm cách nào cho bé con của anh tin anh nữa.
Gia Huy cũng có chút đau đớn khi nghe Ngọc Linh trả lời. Anh vẫn mong cô sẽ nói không. Thấy được niềm tin của Ngọc Linh dành cho mình, anh có chút không nhẫn tâm hại cô nhưng 1 bên chữ hiếu 1 bên chữ tình, anh làm sao mà bất hiếu cho đặng. Gương mặt anh bỗng thoáng chút biến sắc, đôi mắt anh trở nên đau khổ.
Cuối giờ, Tấn Phong, Ngọc Linh đi về. Anh quyết định sẽ đi về chung để đảm bảo an toàn cho cô.
Không hiểu sao hôm nay anh thấy trong lòng có gì đó không tốt cho lắm ! Tim thì cứ đập rất nhanh theo kiểu lo sợ mà lo sợ về cái gì thì anh không rõ. Mí mắt anh cũng giựt rất lạ. Anh có linh cảm hôm nay là một ngày không tốt lành cho lắm.
Anh nắm tay rất chặt và dẫn Ngọc Linh về, anh sợ bé con của anh chạy mất. Ngọc Linh thấy rất lạ không hiểu sao hôm nay Tấn Phong không giống bình thường. Đôi mắt anh cứ nhìn đi nhìn lại, tay còn nắm chặt tay cô, nắm chặt đến mức hằn rõ dấu 5 ngón tay của anh nữa. Ngọc Linh chịu không được nữa, giận dữ gạt tay Tấn Phong ra.
- Đau quá, anh nắm tay tôi gì mà chặt vậy. Tôi không có phải là con nít.
Tấn Phong vẫn mặc kệ Ngọc Linh đẩy tay mình ra mà dùng sức nắm chặt hơn. Tay Ngọc Linh là tay con gái nên cần nhẹ nhàng vậy mà Tấn Phong lại … Cô đau quá đến mức bật khóc nức nở làm cho Tấn Phong bối rối.
- Hic…đau …đau quá đi…
Ngọc Linh đưa cổ tay bị hằn dấu ngón tay của Tấn Phong cho anh xem, cô không ngừng xuýt xoa.
- Đỏ rồi…đau quá…anh…hic…anh làm gì vậy ?
Tấn Phong rất bối rối, anh đã sợ gặp chuyện gì nên cảnh giác cao vậy mà giờ anh phải dẹp cái cảnh giác của mình để dỗ dành Ngọc Linh. Anh lấy tay Ngọc Linh thổi nhẹ và ôm cô vào lòng.
- Xin lỗi…xin lỗi bé con. Tôi chỉ sợ cô đi lạc.
Bỗng nhiên, 1 chiếc xe hơi 7 chỗ tiến đến dừng cạnh Tấn Phong. Anh chưa hết bàng hoàng thì đã bị 3 hay 4 tên gì đó bịt mặt từ trên xe nhảy xuống. Một chiếc khăn tay trắng nhanh chóng ụp vào mặt Tấn Phong và Ngọc Linh.
Tấn Phong nhìn quanh đường mong có người giúp vậy mà chẳng thấy 1 ai cả. Anh nhìn sang Ngọc Linh, cô đang vùng vẫy nhưng dần dần cô nhắm mắt ngất lịm. Anh vẫn cố gắng chống chọi, chống chọi hết mức có thế.
- Này, thằng này vũng vẫy dữ quá ! Mày lấy cái khăn khác nhanh nhanh đổ thêm thuốc
mê cho tao.
Tấn Phong rất lo, anh đang dần cảm giác thấy mắt mình nặng trịch sắp không mở nổi nữa.
Từ đằng xa…anh thấy mập mờ…không rõ ràng hình bóng 1 người…đang cười…nụ cười không thân thiện.
Tấn Phong mở mắt ra, anh cảm thấy đầu mình hơi đau một chút. Anh cố gắng mở thật to đôi mắt nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu.
Bóng đèn tròn chao đảo phía trên vì gió khá mạnh làm cho căn phòng sáng mập mờ, nhìn không rõ ràng. Anh còn cảm nhận được một mùi ẩm mốc khó chịu ở xung quanh nữa. Tấn Phong cố gắng lắm anh mới nhìn được xung quanh 1 chút. Anh cảm giác đây là một nơi xa lạ. Anh toan định đứng dậy bước đi thì mới phát hiện mình bị trói. Nhìn sợi dây thừng quấn quanh người và ở chân, anh biết mình khó lòng mà thoát ra được.
Tấn Phong lại nhìn xung quanh tìm thứ gì đó để mở trói thì phát hiện ra có 1 người cũng đang bị trói. Anh giật mình…Ngọc Linh.
Anh từ từ nhớ lại mọi chuyện trước đó. Giờ Tấn Phong mới nhận ra là cả anh và Ngọc Linh đã bị bắt cóc. Chắc chắn là kế hoạch đã được sắp đặt bởi trước khi nhắm mắt chính anh đã thấy có người mỉm cười độc ác nhìn anh và Ngọc Linh. Tấn Phong hoảng sợ, anh vô cùng lo lắng. Giờ đây còn có Ngọc Linh nữa, anh phải thận trọng hơn nhiều nếu muốn thoát, nhưng bằng cách nào. Lỡ như sơ sẩy một chút thì coi như cả anh và Ngọc Linh xong luôn. Mà tại sao lại muốn bắt cóc anh và Ngọc Linh cơ chứ ? Ngọc Linh có làm nên tội với ai đâu ? Ngọc Linh cũng có giàu có đâu sao lại bắt cóc ? Trong 2 người chỉ có anh là ai cũng biết đến. Muốn bắt cóc thì bắt cóc anh chứ bắt cóc thêm Ngọc Linh làm gì ? Lợi lộc đâu có thêm được đâu ? Anh cứ suy nghĩ mãi mà không ra.
Suy nghĩ được một lát, Tấn Phong thấy không có kết quả, anh quyết định sẽ đánh thức Ngọc Linh. Việc đánh thức Ngọc Linh cũng chẳng đơn giản, tay chân anh bị trói thì làm cách nào mà đánh thức cơ chứ. Miệng anh thì bị 1 chiếc khăn nhét vào rồi. Anh không cách nào đánh thức cô dậy được.
Trong đầu anh bỗng lóe sáng một ý tưởng. Chỗ anh cách Ngọc Linh chỉ có vài bước chân, hay là anh chịu khó nhích từng chút một đến chỗ cô ? Nghĩ là làm, Tấn Phong nhanh chóng thực hiện.
Vì dây trói toàn thân khá chặt, mà dây này bọn bắt cóc còn lấy buộc thêm đôi tay của Tấn Phong khiến cho mỗi lần di chuyển, dây trói siết chặt. Tay Tấn phong dần dần đỏ lên và rướm máu nhưng anh vẫn mặc kệ. Tấn Phong rất kiên cường, anh cố gắng chịu đau mà không rên la.
Cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực, mồ vôi cũng đổ ra, Tấn Phong cũng đến gần Ngọc Linh, anh hích nhẹ vai cô.
Chừng 2’, Ngọc Linh tỉnh dậy. Ngay khi tỉnh dậy Ngọc Linh đã hoảng sợ, cô không biết mình ở đâu ? Cô vốn là 1 cô gái trong sáng, hiền lành lại từng bị tổn thương về tâm lí do mất cha mẹ nên dần dần cô sợ bóng tối. Cô đã ngủ 1 mình, tự lập ngay từ nhỏ. Những tổn thương vì thiếu tình cảm cha mẹ đối với cô mà nói là rất đáng sợ. Rất nhiều lần cô gặp ác mộng, cô mong sẽ có vòng tay mẹ ấm áp ôm cô dỗ dành và cả ly nước cha đưa cho mong cho cô trấn tĩnh. Vậy mà…cô không có.
Ngọc Linh hoảng loạn, cô không ngừng la hét trong tâm trí bởi miệng cô cũng bị bịt chặt. Giọt nước mắt cứ thế tràn ra khỏi bờ mi, lăn dài và làm ướt đẫm cái khăn bịt mắt cô.
Tấn Phong lặng lẽ nhìn cô, tim anh đau đến mức không thở được. Anh giờ đây không làm được gì mà cứ nhìn cô khóc…và khóc.
Tấn Phong chợt nhận ra 1 điều, tại sao Ngọc Linh lại bị bịt mắt còn anh thì không. Giả sử cứ cho là bọn chúng không đủ khăn nhưng làm thế nào như thế được. Bọn chúng đã chuẩn bị chu đáo lắm rồi chứ, đã vạch sẵn một kế hoạch còn tẩm thuốc mê cho anh nhiều hơn nữa. Tấn Phong nhận định trong đây có gì đó không bình thường.
Bây giờ anh biết là mình không thoát được nên phải tìm cách liên lạc bên ngoài. Anh nghĩ nếu mình gọi điện thoại mà nói lớn tiếng sợ bọn chúng nghe thấy, còn nếu bấm tin nhắn sợ là sẽ hơi lâu. Cuối cùng, anh đưa ra biện pháp sẽ rút điện thoại và gọi cho sở cảnh sát.
Anh cúi đầu, nhìn chiếc điện thoại đang muốn rớt ra khỏi túi, anh mừng thầm. Anh cố gắng nhích qua nhích lại để cho chiếc điện thoại rớt ra ngoài và nhặt lên. Anh tưởng tượng trong đầu những nút bấm và bấm số thật nhanh. Sau đó anh lấy lưng mình đập mạnh vào phía sau. Phía sau anh là tấm tôn.
Rầm…rầm…
Những âm thanh nhức óc, chói tai không ngừng vang lên. Về phần Tấn Phong thì anh bị thương. Vì tay anh buộc chặt phía sau và mặt khác là anh đập khá mạnh, nên lưng anh bị bầm và tay anh đau đến mức giống như bị gãy nứt.
Két…két…
Một cách cửa từ từ hé mở khiến cho Tấn Phong phải nhắm mắt lại vì chói. Anh nhìn ra phía cửa và anh nhận ra là bọn ςướק.
Bọn chúng bước vào và tiến đến
đứng trước mặt anh. Từng khuôn mặt giờ đây đã được anh ghi lại vào đầu. Anh nhất quyết sẽ để bọn chúng ngồi tù, làm cho bọn chúng đau khổ như ૮ɦếƭ. Bọn ςướק nhìn thấy được ánh mắt căm phẫn của Tấn Phong mà bật cười. Những nụ cười tà ác, gương mặt gian tà và thái độ lưu manh khiến cho Tấn Phong càng giận. Ngọc Linh thì run bần bật vì sợ, cô sợ những tiếng cười đó, tinh thần cô càng lúc càng không ổn định.
- Ha ha. Chú em nhìn bọn anh với anh mắt thế đó sao ?
Bọn chúng cười giễu cợt với Tấn Phong một lúc nhưng rồi sau đó ánh mắt dữ tợn và nụ cười của bọn chúng tắt ngúm. Bọn bắt cóc tức giận.
- Mày dám nhìn tao thế không sợ tao móc mắt mày ra hả ?
Sau chữ “hả” là một tiếng bốp của 1 tên cầm cây côn quất xuống nền đất. Một tên khác tiến đến trước Tấn Phong và nắm chặt nấm đấm lại đánh vào mặt anh.
Tấn Phong bị cú đấm ấy làm ngã xuống nền đất. Tên vừa đánh Tấn Phong cũng không phải hạng vừa, hắn đánh khá là mạnh, anh hoàn toàn nhận ra tên này cũng đã từng đi đánh người nhưng có điều những cú đấm này chỉ là chưa qua bài bản. Tấn Phong cố gắng gượng dậy, anh đưa ánh mắt kiên định không sợ gì cả nhìn bọn chúng. Bọn bắt cóc bắt đầu e ngại nhìn Tấn Phong. Bọn chúng chưa bao giờ thấy người nào như anh cả, bị bắt cóc nhưng vẫn không sợ chi cả.
Ngọc Linh ngồi bên kia thút thít. Ban nãy cô nghe tiếng có người bị ngã xuống đất, và tiếng côn chạm xuống nền, những thứ tiếng đó không phải tốt lành gì. Và… cô biết người bị đánh là Tấn Phong bởi trước khi ngất đi, cô thấy Tấn Phong bên cạnh cô. Anh cũng bị bắt nữa, cô nhớ rõ nhất là đôi mắt Tấn Phong lúc đó nhìn cô. Đôi mắt lo lắng và đầy yêu thương.
Ngọc Linh khóc, khóc vì biết Tấn Phong vừa bị đánh. Anh đang chịu đau. Cô có thể cảm nhận được rằng trong lòng mình cũng đang rất đau. Đau vì những nỗi đau Tấn Phong đang chịu đựng.
Tấn Phong bây giờ mới thực sự bắt đầu kế hoạch, anh cố tình ư ử trong cổ họng như muốn nói. Bọn chúng rất muốn biết Tấn Phong có ngôn từ giọng điệu thế nào, có phải là anh đang che dấu nỗi sợ hay không nên liền lấy chiếc khăn trong miệng Tấn Phong 1 cách тһô Ьạᴏ.
Tấn Phong cười thầm trong lòng và bấm ngay nút gọi. Anh đợi chừng hơn 15s và bắt đầu nói chuyện với bọn ςướק.
- Đây là đâu hả ?
Tấn Phong quát thật to như sợ người bên đầu dây nghe không rõ ràng.
- Mày cảm nhận coi đây là đâu. Tao thấy mày cũng đâu có ngu đâu thằng nhãi.
Tấn Phong cố gắng lắng nghe và cảm nhận. Anh nhận thấy có mùi gì rất quen. Một mùi rất đặc trưng…đúng rồi là mùi của biển và hình như anh còn nghe thấy tiếng sóng.
- Biển ư ?
- Thằng nhãi, mày khôn đó. Tụi tao đã bắt cóc mày và con bạn mày đến nhà kho sát bờ biển phía đông. Mày có biết là nơi này ít người qua lại không hử ? Thế nên đừng hòng mà trốn.
“Đừng hòng mà trốn ?” Câu nói này cứ không ngừng vang bên tai Ngọc Linh. Cô lo sẽ không trốn được và cô sẽ mãi sống trong nỗi sợ.
Tấn Phong giờ đây đã an tâm rằng cảnh sát đã biết và giờ chỉ là chờ đợi họ tới mà thôi. Anh bắt đầu ung dung, ngữ khí có phần còn kiên định, chắc nịch và đầy uy lực khiến cho bọn ςướק cũng khi*p sợ đến bảy tám phần.
- Vậy ai là chủ mưu ?
Bọn chúng vừa định nói ra thì đã nghe thấy tiếng bước chân. Cả bọn vội chia ra hai hàng cúi đầu xuống.
Tấn Phong nhìn ra phía ngoài xem ai bước vào, anh thấy 1 dáng người cao tầm bằng anh và rất quen thuộc.
- Chào đại ca.
Anh dần nhận ra đây là tên chủ mưu đứng sau tất cả.
Quả là chiếc đèn tròn để trong nhà kho không hề vô ích bởi giờ đây, dưới cơn gió mạnh, nó đã chiếu ánh sáng lướt qua gã đại ca ấy. Đó…đó là Gia Huy.
Tấn Phong định thốt lên là Gia Huy nhưng anh lại ngăn mình lại. Anh không muốn Ngọc Linh của anh phải buồn thêm. Anh thừa hiểu bé con của anh đã hoảng sợ lắm rồi nếu mà còn nói thêm là người cô tin tưởng e là cô sẽ xỉu và rơi vào hoảng loạn tột cùng mất.
Tấn Phong buồn rầu nhìn Gia Huy, anh có chút không ngờ là anh. Anh biết không ít thì nhiều Gia Huy có tình cảm với Ngọc Linh. Anh không nghĩ là hắn đứng đầu mọi chuyện. Vậy mà…anh cảm thấy rất thất vọng về Gia Huy.
- Chào Tấn Phong, tao rất muốn trả thù thế nên bắt cả 2 người đấy
Gia Huy đã lột bỏ hoàn toàn 1 con người dịu dàng hiền lành, anh giờ đây đã thành 1 con ác quỷ, thành 1 con người đầy hận thù không còn tình thân, tình yêu nữa.
- Tao vốn thắc mắc tại sao có người lại bắt có cả tao và Ngọc Linh nhưng giờ đã rõ rồi. Tao muốn hỏi mày tại sao mày lại không bịt mắt Ngọc Linh mà chỉ bịt mắt tao vậy ?
Tấn Phong hỏi với giọng tự tin, không e sợ chút nào.
- Tao muốn mày chứng kiến người mà mày thích sẽ bị thương, sẽ chịu
đau, sẽ rên la, sẽ khóc. Tao nghĩ là cảm giác ấy sẽ lạ lắm. Gia Huy cười đểu cáng tiến đến gần Tấn Phong, đưa tay vuốt mặt Tấn Phong rất thích thú.
Tấn Phong đưa đôi mắt sắc lạnh đầy lửa hận nhìn Gia Huy, lắc đầu để gạt đôi tay bẩn thiểu của người mà anh ghét.
- Mày trả thù ? Giỏi. Ngọc Linh rồi sẽ không chơi với mày nữa đâu, cô ấy sẽ chơi với tao. Cô ấy rồi sẽ thích tao, mày sẽ cô đơn, mày sẽ như những tháng ngày mất cha mẹ. Cô đơn và chịu đau về tâm hồn. Haha.
Tấn Phong cố tình đâm khoét cho trái tim Gia Huy chịu đau. Anh cố gắng dùng mọi ngôn từ khoét cho trái tim Gia Huy một vết thương, một vết thương mà không ai bù đắp được. Anh sẽ làm cho vết thương kia trở nên bưng mủ ngay thời khắc này để cho Gia Huy Ⱡồ₦g lộn lên, đau đớn lên mà bỏ mặc Ngọc Linh để xử anh.
Cách của Tấn Phong quả thực không vừa, trái lại còn làm cho anh chịu nguy hiểm. Gương mặt Gia Huy đanh lại, trở nên sắc lạnh, ánh mắt càng lúc càng giống 1 con thú đang bị điên lên, cơn tức giận đến đỉnh điểm. Những thằng đàn em thấy thế cũng e ngại, lùi về sau vài bước không dám gây 1 chút tiếng động.
Gia Huy không suy nghĩ nhiều nữa, anh hét to đầy giận dữ ra lệnh.
- Tụi bây lấy ghế đập ૮ɦếƭ thằng Phong cho tao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc