Tấn Phong thành khẩn cầu nguyện, anh sợ Ngọc Linh sẽ rời bỏ anh. Trái tim anh đã nhờ có Ngọc Linh mà trở nên ấm áp, nhờ cô mà anh cũng vui vẻ hơn, anh không muốn Ngọc Linh biến mất.
Tấn Phong trong giậy phút này cũng có chút bực tức, anh quát mắng Ngọc Linh vì mỗi lần anh quát mắng Ngọc Linh sẽ đáp trả. Anh mong lần này cũng thế, Ngọc Linh sẽ tỉnh dậy và mắng anh. Tiếng Tấn Phong vang vọng khắp hành lang bệnh viện.
- Ngọc Linh, cô tỉnh ngay, thứ như cô иgự¢ cũng chẳng có. Đồ con nít, tỉnh ngay cho tôi nhờ không là tôi giận cô. Nhanh lên, tỉnh ngay. Kẻ thù phải sống dai để trả thù cho nhau chứ.
Trong giấc mơ, Ngọc Linh bỗng nghe tiếng Tấn Phong, cô vội buông tay Gia Huy và quay đầu lại, là Tấn Phong. Anh đang tức giận nhìn cô, rất bực bội nhìn cô nhưng anh lại dang rộng vòng tay chờ cô. Ngọc Linh có thể cảm nhận được sâu trong ánh mắt đang tức giận nhìn cô là sự ấm áp, là sự lo lắng và cả quan tâm.
- Về đi Ngọc Linh, tôi biết là mình hay trêu chọc
cô nhưng cô vẫn luôn vui vẻ khi bên tôi mà. Về đi nhé ! Bé con, cô không về là tôi giận thật đấy.(bạn đang đọc truyện tại Thichtruyen.wap.sh ,chúc các bạn vui vẻ)Trước mắt Ngọc Linh là một Tấn Phong khác nhưng Tấn Phong này là người luôn hiện trong trái tim và tâm trí của cô. Cô cũng tin anh và niềm tin này lớn hơn khi tin Gia Huy.
Ngọc Linh đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Tấn Phong lùi dần. Ngọc Linh sợ lắm, cô sợ Tấn Phong đi, cô vội chạy đến nắm tay anh, ôm anh thật chặt, đi theo anh bước ra khỏi cửa ánh sáng và đi đến bóng tối.
Trong phòng cấp cứu, tim của Ngọc Linh đã bắt đầu đập. Tất cả y bác sĩ đều mỉm cười vui mừng vì vừa cứu được một mạng sống.
Sau khi ca cấp cứu thành công, bác sĩ bước ra. Tấn Phong vội chạy nhanh nắm chặt tay bác sĩ, gương mặt lo lắng.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi ?
- Ca cấp cứu rất thành công nhưng…hiện tại cô ấy vẫn mê man vì não chấn động hơi mạnh. Nhưng anh đừng lo, cô ấy không mất trí nhớ đâu nhưng có điều…cô ấy có thể sẽ không đi lại được.
Tấn Phong buông tay, thững thờ như người mất hồn. Anh cũng vui lắm ! Anh rất vui bởi Ngọc Linh còn sống nhưng mà cô ấy sẽ không còn là chú chim nhỏ biết chạy, biết nhảy trước mặt anh nữa. Anh sợ Ngọc Linh sẽ buồn, sẽ không muốn sống khi biết tin này.
Chiếc giường nơi Ngọc Linh đang nằm vội đẩy ra chuyển cô đến phòng chăm sóc đặc biệt. Tấn Phong trong vô thức bước theo. Lúc này, Gia Huy xuất hiện. Nãy giờ anh rất lo lắng cho Ngọc Linh, anh sợ Ngọc Linh ૮ɦếƭ. Qua vài ngày bên cô, anh đã vô cùng hạnh phúc. Nhìn đôi mắt long lanh khi cô nhìn anh, nhìn nụ cười đáng yêu của cô anh cũng có chút động lòng.
Tấn Phong thấy Gia Huy đã hầm hầm nổi giận không kìm chế được vội đánh Gia Huy 1 quả đấm, Gia Huy ngã ngay trên sàn. Tấn Phong mặt đỏ bừng vì tức, gân máu cũng nổi lên trên trán.
- Anh, tại anh mà cô ấy đang mê man. Tại anh mà Ngọc Linh không đi lại được nữa. Ngọc Linh mà không tỉnh được tôi sẽ Gi*t anh.
Gia Huy không tin được lời Tấn Phong nói, anh đứng dậy nắm cổ áo Tấn Phong.
- Anh nói gì ?
- Anh còn không nghe rõ nữa hả ?
Gia Huy giờ đã hoàn toàn tin tưởng, anh buông tay, ngồi xuống nền đất. Vết bầm trên mặt do Tấn Phong đánh hãy còn đau nhưng có lẽ nó không sánh được với nỗi đau trong tim mình. Anh trách bản thân là lỗi do anh cả.
Tấn Phong bỏ mặc Gia Huy, anh vội đi đến phòng chăm sóc đặc biệt lo cho Ngọc Linh.
Tấn Phong lặng lẽ vào phòng Ngọc Linh, anh đến gần và ngồi bên cạnh cô. Trông cô giờ đây rất đáng thương, phần trán bị băng lại, khắp người thì bị thương. Đặc biệt anh nhìn lên gương mặt của Ngọc Linh, đôi mắt cô vẫn đang nhắm nghiền lại, hàng lông mi vừa đen lại dài và cong ✓út.
Không hiểu sao nước mắt của Tấn Phong lúc ấy lại lăn dài. Phải chăng anh đang xót thương cho Ngọc Linh ? Cho những nỗi đau cô đang gánh chịu ? Tim anh giờ đây nhói đến mức muốn thở cũng khó. Anh vô cùng đau đớn và hối hận vì đã không đi cùng cô, ngay bên cạnh cô lúc cô gặp tai nạn. Phải chăng lúc ấy nếu anh đang bên cạnh thì anh đã ngăn được âm mưu đen tối kia rồi. Càng nghĩ anh càng hận bản thân. Anh đưa đôi tay khẽ sờ lên gò má mịn màng của Ngọc Linh. Sau đó Tấn Phong cầm tay cô lên áp lên gò má mình.
Trong lòng Tấn Phong lúc đó, anh rất nhớ Ngọc Linh, anh mong là cô tỉnh, tỉnh thật nhanh để còn thấy được nụ cười ấm áp của cô, thấy được sự trong sáng hồn nhiên trong tâm hồn cô mang đến cho anh. Anh rất nhớ Ngọc Linh, nhớ da diết lắm ! Chỉ cần Ngọc Linh tỉnh lại dù anh phải đánh đổi mạng sống hay cả việc sau này không gặp Ngọc Linh nữa, anh cũng bằng lòng.
Đang suy nghĩ, anh bỗng nhiên thấy từ khóe mắt Ngọc Linh có giọt nước mắt lăn dài, ruột gan anh bỗng nhiên cũng quặn thắt khi thấy vậy.
- Gia Huy, Gia Huy ơi…hic…
Nghe Ngọc Linh gọi Gia Huy, lòng anh đau như cắt chỉ muốn băm hắn ra thành trăm mảnh. Tại sao ngay lúc này, ngay khi hắn đã hại cô đến mức không còn có thể đi lại vậy mà vẫn gọi tên hắn. Chẳng lẽ vị trí của anh không quan trọng. Ừ, thì anh hay trêu chọc cô nhưng cũng đâu làm hại cô vậy tại sao cô không thử gọi tên anh mà gọi tên hắn. Trong lòng Tấn Phong giờ đấy đau đớn khôn cùng, một nỗi đau có sự bon chen của ghen tị.
Anh đứng dậy, cười đau khổ, đưa đôi mắt yêu thương nhìn Ngọc Linh lần cuối rồi lặng lẽ ra ngoài.
Tấn Phong vừa bước ra đã thấy Gia Huy, anh rất tức giận khi thấy hắn, hắn đã hại Ngọc Linh vậy mà còn dám đến đây, không biết còn dám giở trò gì nữa nhưng… Ngọc Linh hình như thích hắn, thích Gia Huy đến mức bỏ mặc anh, chẳng thèm nhớ hay gọi tên anh vậy thì anh nên để cô và người cô yêu thương bên cạnh nhau chứ nhỉ ? Tấn Phong chỉ còn biết làm thế và lặng thầm bảo vệ Ngọc Linh, đứa con gái có tâm hồn trong sáng như một đứa trẻ.
- Tôi cảnh cáo anh, anh dám hại Ngọc Linh lần nữa
thì biết tay tôi. Lần này tại anh mà cô ấy phải nằm viện sao anh còn đến đây. Anh đến đây để xem cô ấy sống hay ૮ɦếƭ thế nào à ?
Tấn Phong quát mắng Gia Huy, anh ghét đứa con trai này, người khiến cho Ngọc Linh mê man và cũng là người duy nhất làm cho Ngọc Linh vui vẻ.
Gia Huy đứng lặng im nghe Tấn Phong la mắng mình trong bệnh viện, giờ đây anh còn tâm trạng nào nữa để mà phản bác lại chỉ biết lắng nghe thôi. Nhưng dù sao, Gia Huy muốn vào thăm Ngọc Linh cũng phải hỏi Tấn Phong bởi anh là người hiện tại đang chăm sóc và bảo vệ Ngọc Linh.
- Tôi…tôi có thể vào thăm cô ấy được không.
- Tùy anh
Tấn Phong trả lời một cách không biểu cảm và lạnh lùng, anh quay người bước đi. Gia Huy nhìn anh ngạc nhiên bởi anh không tin là Tấn Phong lại cho anh vào dễ như vậy. Mà dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng, bây giờ việc cần làm là vào xem Ngọc Linh thế nào ?
Gia Huy nhẹ nhàng vào phòng Ngọc Linh, anh đến ngồi cạnh cô. Nhìn hậu quả của việc anh gây ra cho cô, lòng anh đau như cắt. Thật ra lúc anh đưa tay định xô Ngọc Linh, gần sắp đạt được mục đích thì tay anh đã ngừng lại. Anh bỗng không muốn trả thù nữa nhưng…vì bọn trẻ con đã xô đẩy anh, đôi tay chưa kịp rút lại đã tiếp tục hành động tội ác của chủ nhân nó. Vậy là anh đã đẩy Ngọc Linh đi.
Cái khoảnh khắc thấy Ngọc Linh nằm bất động bên vũng máu, tim anh lúc đó đã ngừng đập, ngừng đập vì đau, ngừng đập vì quá sững sờ. Anh thấy mình có lỗi với Ngọc Linh. Nếu lúc đó anh không đưa tay lên thì phải chăng Ngọc Linh đã không gặp nguy rồi. Anh hận mình, anh hận mình ghê lắm !
Anh nhìn Ngọc Linh mà không khỏi không thấy thương xót cho cô. Bỗng nhiên anh thấy cô mỉm cười.
- Tấn…Tấn Phong…xin lỗi vì…vì bỏ mặc anh.
Gia Huy đau xót trong lòng, rất đau. Anh đang nghĩ phải chăng Ngọc Linh đang nằm mơ gặp Tấn Phong, cười vui vẻ xin lỗi để anh tha thứ ? Gia Huy cảm giác hình như chỉ cần Ngọc Linh cười tươi và nhìn hắn thì hắn sẽ vui vẻ tha lỗi.
- Tấn Phong…tôi…tôi nhớ anh. Anh…có thể trêu chọc tôi như mọi ngày…có đươc không ?
Gia Huy càng nghe càng thấy đau đớn không gì tả được. Hình như Ngọc Linh…từng chút một cũng thích Tấn Phong. Anh phải làm gì đây ? Gia Huy phải làm gì ? Anh lặng thầm ra khỏi phòng và đi tìm lại những thứ anh quên lãng từ lâu.
Đã 3 ngày kể từ khi Ngọc Linh gặp tai nạn, cô ấy vẫn chưa tỉnh. Tấn Phong vẫn đều đặn vào thăm và chăm sóc, anh không muốn lúc Ngọc Linh tỉnh dậy người đầu tiên cô nhìn thấy là Gia Huy, anh muốn là anh.
Vì suốt ngày anh chỉ lo cho Ngọc Linh mà chẳng chịu chăm chút 1 tí nào cho bản thân nên sức khỏe đã sa sút. Chỉ 3 ngày mà anh trông gầy hơn, đôi mắt thì có phần thâm quầng vì ngủ không ngon giấc, sức sống trên gương mặt như bị rút cạn. Giờ đây chẳng ai còn thấy 1 Phong thiếu gia đẹp trai, kiêu ngạo mà chỉ là 1 người với sức khỏe đã bị kiệt quệ.
Tấn Phong hôm nay cũng vậy, anh chậm rãi lấy khăn ấm lau mặt cho Ngọc Linh.
Đột nhiên, ngón tay Ngọc Linh khẽ cử động, mi mắt cũng chút chuyển động, anh mừng lắm ! Anh rất mừng là đằng khác. Anh vội nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn với những nhón tay suôn dài áp lên gò má của mình.
- Tấn…Phong
Ngọc Linh mở mắt và nhìn thấy anh, cô gọi tên anh đan xen chút thương yêu và dịu dàng. Tấn Phong rất vui, anh rất thích, anh có thể nghe thấy giọng nói với thanh âm dễ nghe, trong trẻo mà ngọt ngào. Giọng nói mà anh đã rất nhớ.
- Nhóc con, vậy là cô tỉnh rồi !
Anh cười thật hạnh phúc nhìn cô, giọng nói cũng đầy sự vui mừng và thương yêu. Ngọc Linh rất vui. Cô rất hạnh phúc khi thấy Tấn Phong.
Ngọc Linh thấy toàn thân mệt mỏi vì đã không chạy nhảy, đi chơi trong 3 ngày, cô định bước xuống giường nhưng…chân cô không cử động. Cô lo sợ…cô cứ tưởng do chân mình nằm lâu bị tê nên cố lần nữa, cô…không…không cử động được. Tấn Phong đã biết trước điều này. Anh chăm chú nhìn Ngọc Linh, đau lòng.
Ngọc Linh thì bắt đầu khóc, níu tay áo Tấn Phong và ôm anh.
- Hic…sao…sao tôi đi không được. Tôi…tôi bị gì rồi ? Tôi…sợ quá. Anh…anh có giúp…hic…tôi được không ?
Anh ôm Ngọc Linh, vỗ về an ủi cô.
- Không sao đâu mà. Cô ở đây để tôi gọi bác sĩ.
Anh hớt hải chạy đi kiếm bác sĩ và bỏ mặc Ngọc Linh.
Lúc anh và bác sĩ quay lại đã thấy có Gia Huy bên cạnh. Hắn đang nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nắm tay an ủi. Trong lòng Tấn Phong nhen nhóm lửa giận và… ghen. Anh rất bực nhưng vẫn cố kìm nén.
Bác sĩ khám qua cho Ngọc Linh một lát và kéo Tấn Phong ra ngoài.
- Khoan, bác sĩ ở lại đi, tôi cũng muốn nghe.
Giọng Ngọc Linh đầy chắc nịch, có chút run sợ thốt lên.
- Thôi được. Thật ra chân cô giờ không đi được nữa rồi.
Ngọc Linh đã chuẩn bị tâm lý để nghe nhưng cô vẫn rất đau, rất buồn khi thực sự chính
tai nghe được, cô òa khóc nức nở.
- Vậy có cách nào không bác sĩ ?
- Cô ấy sẽ đi lại được thôi nếu cô ấy chịu khó tập luyện.
Tấn Phong khẽ vui mừng, vậy là Ngọc Linh vẫn còn cơ hội.