TAI HỌA
Trong sân trường Mỹ Phương...khung cảnh rất náo nhiệt
Ai nấy đều đang tụm năm tụm ba trò chuyện rôm rả nhưng chỉ có duy nhất 1 cô bé là đang ngồi lặng lẽ một mình. Một cô bé nhút nhát.
Ngọc Linh là 1 cô nữ sinh cấp 3 nhưng thoạt nhìn ai cũng lầm tưởng cô là 1 học sinh học lớp 6 hay lớp 7. Điều đó cũng không mấy gì là lạ bởi dáng người của cô rất nhỏ bé. Ai nhìn thoáng qua trên gương mặt của Ngọc Linh cũng đều bị cô hớp hồn đi cả. Không phải Ngọc Linh có nét đẹp kiêu sa hay là nét đẹp hiền dịu gì cho lắm mà đó là nét đẹp của 1…đứa trẻ. Đôi mắt Ngọc Linh rất đẹp…vừa đen láy…mà cũng lại vừa to tròn ngây thơ như trẻ con. Gương mặt thì baby khỏi chê rồi. Cả nụ cười cũng trong sáng nhưng lại ngốc nghếch thế nào ấy. Trông cô thật dễ thương.
Nếu nét đẹp ấy được sở hữu kèm theo thân hình chuẩn đã không có gì để bàn tán rồi. Trái lại cô không có thân hình của 1…đứa con gái. Nói chính xác là cô…không có…иgự¢. Vậy thì nhìn cô càng giống đứa trẻ hơn ấy chứ !
Ngọc Linh nhìn mọi người xung quanh…ai nấy đều vui vẻ, duy chỉ có mình là có cảm giác lạc lõng thế nào đấy ! Trông đến là tội.
- À, bé ơi, vô kiếm anh hay chị nào vậy ?
Ngọc Linh đưa đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên nhìn người vừa mới hỏi mình. Hóa ra là 1 đứa con gái.
- À, mình…mình là học sinh lớp 10.
- Hả ???
Ngọc Linh có đôi chút gì đó hơi bực bội bởi lần nào ai gặp cô cũng cho cô là 1 đứa trẻ chẳng ai tin là cô đã là 1 nữ sinh lớp 10. Cô cảm thấy trong lòng có chút gì đó hơi…thiếu tự tin bởi…hic…cô …иgự¢ cô không có.
Cô lẳng lặng bước đi, lòng có gì đó đôi chút buồn. Ngọc Linh là vậy đó, buồn là bước đi 1 mình, cuối gằm mặt xuống và hậu quả là…
Rầm…
Ngọc Linh té xuống đất, quần áo có phần lấm lem, cô vội xoa xoa chỗ bị đau và đứng dậy. Lúc này mới nhận ra mình vừa ᴆụng ngã 1 người.
Người ấy không ai khác là thiếu gia nhà họ Phùng. Phùng Tấn Phong.
Lúc nãy, cả sân trường hãy còn đang ồn ào náo nhiệt thì giờ đây lại im lặng đến đáng sợ. Không gian im lặng đến nỗi chỉ có nghe được tiếng gió thổi và tiếng thở của mọi người. Bầu không khí bỗng chốc nặng nề.
Trong lòng ai nấy đều hiểu rõ sắp có 1 trận cuồng phong xảy ra.
Tấn Phong bây giờ rất bực bội, cậu ta đứng lên, phủi bụi trên bộ quần áo đã được quản gia ủi thẳng mà lòng rất hậm hực. Cậu ngước nhìn xem kẻ vừa ᴆụng mình là ai. Vừa nhìn thấy Ngọc Linh, cậu ta đã bật ra một tràn cười sảng khoái. Mọi người nhìn nhau đầy ngạc nhiên và cũng có chút lo ngại. Ai nấy đều đang thắc mắc phải chăng thần kinh của Phùng thiếu gia đang có chút vấn đề.
- Bé con dám ᴆụng anh hử ? Hay nhỉ ? Cũng may cũng chỉ là trẻ con nên anh tạm tha cho.
Ngọc Linh nãy giờ đứng im vì sợ hãi . Thật ra cô cũng đã có nghe qua tên tuổi của Phùng thiếu gia, hôm nay diện kiến hình như có chút không đúng như lời đồn.
À, hình như lúc nãy…Đến giờ cô gái ngốc Ngọc Linh mới nhận ra mình vừa bị nói là bé con. Ngọc Linh vốn đã dị ứng với từ này rồi nên khi nghe đến từ này bỗng nhiên mọi sợ hãi biến đâu mất, cô ngang nhiên lớn tiếng với Tấn Phong.
- Này, tôi là nữ sinh lớp 10 đàng hoàng nhá ! Anh có thấy là tôi đang mặc đồng phục trường không Phùng Tấn Phong ? Anh có bị mù không ? Anh còn kêu tôi là bé con nữa.
Mọi người ai nấy đều trố mắt ngạc nhiên nhìn Ngọc Linh, ai nấy đều thấy đáng thương cho cô. Họ ngầm hiểu là thế nào cô cũng sẽ chịu một hậu quả gì đó khá nặng.
Thật ra thì khi nói xong câu đấy, Ngọc Linh đã mất hết can đảm rồi bởi gương mặt của Tấn Phong đang đông cứng lại. Bản tính thường ngày trở lại với cô, cô nhận ra mình đã nói không phải. Trước giờ, chưa ai dám gọi đầy đủ cả họ lẫn tên của Tấn Phong, cậu ấy ghét nhất là điều đó. Bản tính cậu vốn đã cao ngạo, gọi cả họ lẫn tên há chẳng phải người ta đang cao hơn cậu 1 bậc sao. Phong ghét điều đó lắm !
- Này, nhóc con, cho dù cô có là học sinh lớp 10 thì hãy nhìn đi !
Tấn Phong thẳng tay dùng ngón trỏ chỉ ngay vào giữa иgự¢ của Ngọc Linh và đẩy cô đi. Cậu ta còn cười 1 nụ cười rất đáng ghét, trông chẳng có tí gì là tử tế. Ngọc Linh bị đẩy, thân hình nhỏ bé của cô loạng choạng suýt ngã.
- Nữ sinh cấp 3 ??? Ai mà tin…иgự¢ cô bé quá ! Haha.
Mặt Tú Linh giờ đỏ như gấc chín, tình hình càng lúc càng căng thẳng. Mọi người không khỏi phập phồng lo sợ. Ai cũng thấy Ngọc Linh bản chất hiền lành và có 1 khuyết điểm khiến cô không hài lòng. Chẳng ai dám động vào nỗi
buồn đó, vậy mà giờ đây Tấn Phong lại dám. Trước bàn dân thiên hạ ngang nhiên làm Ngọc Linh xấu hổ. Dù cho con người có nhút nhát đến đâu nhưng khi đã bị làm cho quá xấu hổ thì cũng sẽ vùng lên mà chống trả thôi. Tức nước thì vỡ bờ mà.
- Anh…Hay lắm ! Phùng Tấn Phong. Tôi nhường anh thế là đủ. Có…có cần phải làm tôi xấu hổ thế không ?
Dù cô đang tức giận dám gọi cả họ lẫn tên của Tấn Phong lần hai nhưng trong lời nói vẫn còn có chút e sợ.
Tấn Phong nãy giờ đã không cố không nổi giận khi Ngọc Linh dám gọi cả tên lẫn họ anh lần đầu nhưng lần này thì anh không còn kìm chế được.
- Tôi chúa ghét ai gọi cả tên lẫn họ của tôi. Lần này thì cô ૮ɦếƭ chắc rồi đấy !
Tấn Phong với thân hình cao gần 1m8 cúi người xuống, gương mặt anh giờ đây chỉ còn cách mặt Ngọc Linh đúng 1 cm. Anh đưa mắt nhìn xuống phần chỉ đỏ thêu tên Ngọc Linh và nói thì thầm vào tai cô.
- Ngọc Linh…tôi sẽ làm cho cô sống dở ૮ɦếƭ dở.
Tấn Phong bước đi không quên cười 1 nụ cười tà ác. Mặt Ngọc Linh xanh như tàu lá, một giọt máu cũng không còn. Giờ cô mới nhận ra mình sắp gặp tai họa. Nhìn gương mặt lo sợ của Ngọc Linh ai nấy đều thấy tội nghiệp. Không lâu sau đó thì tiếng chuông báo giờ học vang lên…ai nấy đều đi về lớp.
Cũng vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên Ngọc Linh cũng khá là háo hức. Mặc dù là tâm trạng không còn mấy vui vì chuyện ban sáng nhưng cô cũng cố gắng bỏ qua và tập quên đi.
Vừa bước đến cửa lớp Ngọc Linh đã thấy lớp rất náo nhiệt và ồn ào. Cô mỉm cười và bước vào. Trái với tiếng ồn ban nãy mà bây giờ là sự im lặng. Ai nấy đều nhìn Ngọc Linh với con mắt lạ…khiến cho cô sợ. Cô có làm nên tội gì đâu vậy mà mọi người lại nhìn cô như thế. Một số thì căm thù…số còn lại thì nhìn cô với vẻ đáng thương. Cô vốn ngốc nghếch nên chẳng hiểu gì cả.
Càng lúc cô càng khó chịu khi thấy mọi người nhìn mình như vậy nên cô bước xuống cuối lớp và ngồi 1 mình.
Đặt chiếc cặp sang 1 bên…cô thở dài. Cô nằm dài trên bàn trông chừng khá mệt mỏi : cô đang nghĩ đến chuyện ban sáng. Ngọc Linh không hiểu sao mình lại có đủ can đảm để dám lớn tiếng với một người quá nổi tiếng như vậy ? Cô đang tự hỏi phải chăng mình sẽ gặp tai họa. Nhưng Ngọc Linh cũng đâu có cố ý, chỉ định xin lỗi nhưng Phong lại như thế. Dám làm cô xấu hổ, lỗi này đâu phải do cô vậy nên cô cũng đâu phải sợ. Một số người xung quanh nhìn Linh với con mắt khó hiểu. Họ đều đang tự hỏi cô nghĩ gì mà gương mặt cứ thay đổi cảm xúc như vậy trông thật đáng yêu. Ai nấy đều nhìn cô đắm đuối.
Cộp…cộp…cộp…
Mọi người im lặng, Ngọc Linh ngồi thẳng lưng lên. Ai nấy đều biết cô chủ nhiệm đã vào lớp. Mọi người im thin thít. Ngọc Linh nhìn xung quanh lớp, tự nhiên thấy mình nhỏ bé sao sao ấy làm cô có chút gì đó hơi tủi thân. Những ánh mắt háo hức, những ánh mắt khác lạ của các bạn nữ cũng không khỏi lọt ra tầm mắt Ngọc Linh. Những con mắt ấy cứ như là con sói thầy miếng mồi ngon hay là lũ ong vừa tìm được bông hoa nào có nhiều mật lắm vậy ! Ngọc Linh thắc mắc lắm.
- Chào các em, cô tên là…
Giọng cô giáo thanh âm trong trẻo dễ nghe khiến cho Ngọc Linh thích thú. Cô im lặng ngồi lắng nghe bỏ mặc mọi thứ xung quanh. Cô nhắm mắt tận hưởng tiếng nói như tiếng nhạc du dương trầm bổng. Nhìn cô chẳng khác nào 1 đứa trẻ đang ngủ say với giấc mộng đẹp bởi lẽ miệng cô khẽ cười.
Có lẽ cô sẽ không rớt xuống địa ngục nhanh đến vậy đâu cho đến khi cái tên Phùng Tấn Đạt được cô nhắc đến.
- Lớp mình năm nay có 1 người nổi tiếng xuất hiện đó chính là Phùng Tấn Đạt, em vào đây.
Ngọc Linh nhìn ra phía cửa, tim không khỏi đập nhanh. Phải chăng cô đang lo sợ điều gì đó ? Nhìn gương mặt lạnh như băng và thái độ có chút gì đó kiêu ngạo hống hách càng làm cho Ngọc Linh ghét Phong. Cô không hiểu tại sao hình tượng cậu ta chẳng có gì tốt đẹp vậy mà bọn con gái cứ như điếu đổ thế kia. Tiếng ồn trong lớp bắt đầu xuất hiện, 1 vài bạn nữ có dấu hiệu “bất thường”
- Phong ơi, ngồi với em nè.
- Ui, anh Phong đẹp trai quá
- Nhìn gương mặt lạnh như băng kìa, mê li luôn.
- Ứ, anh phải ngồi với em.
Ngọc Linh đưa ánh mắt thoáng chút bực bội nhìn xung quanh. Cô thầm thấy xấu hổ cho con gái, ai đời làm thế để mất danh dự thế này.
Trên kia, Phong đang cười thầm vì vẻ đẹp trai của mình. Tấn Phong đang tự mãn, cho rằng mình là kẻ đẹp nhất lớp, gương mặt càng tỏ ra chất lạnh lùng của một thiếu gia hơn. Bỗng nhiên, đôi mắt cậu ta đanh lại, gương mặt thoáng chút biến sắc bởi cậu ta thấy Ngọc Linh. Tấn Phong cảm thấy bực bội khi thấy người dám gọi cả tên lẫn họ của mình, chọc mình ban sáng đang xuất hiện trong lớp. Một ý nghĩ
thoáng đi qua trong đầu cậu ta, Phong mỉm cười nhẹ. Nụ cười của thiếu gia nhà họ Phùng quả là có mức sát thương cao vì con gái trong lớp lần lượt ngã xuống, một vài người cũng ngất ngây, mắt họ bỗng nhiên hóa thành trái tim.
Bên dưới, Ngọc Linh càng bực bội.
- Cô, em ngồi kế Ngọc Linh được không ?
Bao nhiêu nữ trong lớp bỗng đổ dồn ánh mắt về cô, ánh mắt ghen tị và ánh mắt bực tức. Ngọc Linh thì mở to đôi mắt đáng yêu của mình nhìn Phong, cậu ấy cười nhếch mép. Ngọc Linh giờ đã hiểu cậu ấy đang có ý đồ không tốt với mình.
Trong thâm tâm, Phong đã hoàn thành kế hoạch đầu tiên là làm tất cả nữ trong lớp ghét Ngọc Linh khiến cô không có bạn.
Ngọc Linh ở bên dưới đang nhìn cô chờ cô trả lời, cô đang thầm mong trời sẽ xui khiến cô nói không. Nhưng…
- Ừ, em thích thì xuống đấy đi.
Lần này thì Ngọc Linh đã thấy được lời đe dọa ban sáng thật chẳng phải đùa. Cô thừa biết, hắn sẽ chọc phá, dùng thủ đoạn cho cô đau khổ suốt 3 năm cấp ba.
Tấn Phong thì hả hê vui sướng, cậu ta bước xuống ngồi cạnh Ngọc Linh, nở một nụ cười thật “thân thiện”. Vừa thấy nụ cười ấy…Ngọc Linh vội lùi vào sát tường, cô cảm thấy sợ… Phong càng xích vào, cô nhắm tịt mắt. Linh mong Phong ngồi xích ra và buông tha cho cô nhưng…cậu ấy đưa gương mặt sát vào mặt cô, ai nhìn thấy cũng lầm tưởng Phong đang hôn lên má Linh. Cậu ấy cố tình làm thế mà.
- Chào…cô đã hết đường sống. Tôi sẽ làm cho cô không dám đến trường nữa.
Ngọc Linh mặt tái mét nhìn Phong, đôi mắt không hiểu sao đã rưng rưng trông tội nghiệp như 1 chú cún không có nhà. Không hiểu sao trong lòng Phong có chút gì đó thấy thương xót cho Linh.
- Xin anh tha lỗi…
Với bản tính cao ngạo, Tấn Phong đã nói ra điều gì thì nhất quyết không thu hồi và với kẻ nào đã đắc tội anh càng không buông tha. Cậu ta bật ra 1 tràng cười đầy thích thú ngay trong lớp…một tràng cười với đầy sự sảng khoái và chút gì đó tà ác.
CHƯƠNG 2 :XUI XẺO
“Anh vốn thích chọc em rồi, cô bé ngây thơ ạ ! Anh nghĩ là sẽ khiến em khổ dài dài đấy !”
Ngày đầu tiên đến trường thực chất cũng chỉ để là làm quen, phân nhau ai làm lớp trưởng, ghi nội quy, biết tiểu sử trường, chẳng có gì là mới mẻ nên các học sinh được cho ra về sớm.
Quả thật ngày đầu đối với Ngọc Linh là chẳng có gì hay ho rồi. Với bản tính hồn nhiên, vui vẻ, Ngọc Linh đã quên hẳn đi và vui vẻ tí ta tí tởn đi lấy xe đạp đi về. Cô cũng định là sẽ đi kiếm thêm việc làm thêm ở một quán nào đó.
Nhắc đến Ngọc Linh không ai là không khỏi thấy đáng thương cho cô. Còn bé, cha mẹ cô đã bị mất trong tai nạn giao thông. Vậy là hiển nhiên cô thành trẻ mồ côi. Khá may cho Ngọc Linh là cô đã được một gia đình khá là giàu có nhận nuôi. Ông bà nhà họ Ngọc quả là rất tốt với cô, họ không sinh được con nên khi nhận nuôi cô họ chăm sóc như đứa con gái. Bất kể cô cần gì thì họ đều mua cho cô cả, không thiếu một món. Ngọc Linh thì ngoan lắm cơ nên dĩ nhiên là không đòi hỏi gì nhiều rồi, thỉnh thoảng cô chỉ nói họ dẫn cô đi chơi thôi. Ngọc Linh cứ tưởng cuộc sống mình sẽ ổn định và hạnh phúc như thế cho đến khi người mẹ nuôi của cô bị bệnh ung thư. Chẳng bao lâu mẹ cô mất, công việc kinh doanh lúc này thì xuống dốc do ông Ngọc quá đau buồn. Vậy là chẳng bao lâu gia đình nhà họ Ngọc nợ nần chồng chất. Cha cô đem bán nhà, cũng may là vừa đủ để trả nợ. Tất cả cũng chưa dừng lại ở đó. Thật không may là ông Ngọc lúc trước có xích mích trong làm ăn nên bây giờ phải bị thanh toán. Trước khi mất, ông đã giao lại 1 số tiền do ông bí mật dành dụm. Ông đã sớm biết có chuyện này xảy ra nên đã chuẩn bị. Từ đó, Ngọc Linh tiếp tục trở thành 1 người không có gia đình. Dù thế cô vẫn cứ hồn nhiên vui tươi bởi cha mẹ cô thích cô như thế.
Trở về hiện tại thì Ngọc Linh đang đạp xe đi kiếm việc làm. Trời cũng đã gần trưa rồi, trán cô thì lấm tấm mồ hôi, Ngọc Linh đâm ra hơi mệt cũng có chút lo lắng.
- A…có rồi.
Vừa băng qua 1 ngã tư thì Ngọc Linh đã thấy ngay 1 nhà hàng đang đề bản tuyển nhân viên, cô không ngần ngại chạy thật nhanh tới và đi vào. Cả ông chủ và người phục vụ đều khá ngạc nhiên khi thấy Ngọc Linh vào xin việc làm. Ai cũng nhìn cô từ đầu đến chân và không tránh khỏi nghi ngờ.
- Dạ…cho cháu xin việc ạ !
- Cháu là con nít không xin việc được đâu
- Nhưng…nhưng cháu đã 16t rồi ạ !
- 16
Tất cả phục vụ và ông chủ đều nhìn cô bằng đôi mắt ngạc nhiên và không tin tưởng. Rõ ràng thân hình Ngọc Linh nhỏ nhắn thế này, nhìn cứ như một đứa học sinh lớp 6, lớp 7 sao có thể là 16t được. Ngọc Linh nhận ra ánh mắt ngờ vực bèn rút từ ví của mình chứng minh nhân dân.
Ông chủ cầm CMND và xem xét thật kĩ.
Ông
nhìn đi nhìn lại bức hình và người trước mặt, cuối cùng ông buộc
cũng phải tin.
- Sao cháu còn đi học mà lại xin đi làm thêm nữa
- Dạ…cháu sống có 1 mình thôi. Ba mẹ cháu mất rồi !
Cứ mỗi lần nhắc tới ba mẹ là Ngọc Linh lại rưng rưng nước mắt. Vì khi cô mất ba mẹ là ở tuổi còn quá nhỏ nên chẳng nhớ một tí gì, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ông bà Ngọc. Ông chủ thấy tội nghiệp nên đã quyết định cho Ngọc Linh đi làm.
- Thội được, vậy thì tối nay cháu đến làm nhé. Cháu làm từ 6h -11h có được không ?