“Em có thể trở lại sàn diễn.” Blake nói thầm.
Nhưng Josephine lắc đầu. Những ngày đó cô trông như gia súc được treo lên để người mua đánh giá chọn lựa. Bị xem xét từng phân trên cơ thể chẳng hạn như cặp chân dài hay bộ иgự¢ căng tròn, v...v. Cảm giác ấy thật khó chịu, thời đó đã qua lâu rồi. “Tôi đã bỏ nghề.”
Đôi mắt Blake lấp lánh. “Em có thể làm việc cho tôi.”
“Anh?” một cách không tin được, Josephine nhìn chằm chằm vào một điểm trên mặt anh. “Anh sẽ cho tôi một công việc? Có như thế thôi? ”
“Ồ, không, không chỉ như thế. Tôi từng nghe em nói sẽ tiếp tục chương trình học phải không? Em đang lập kế hoạch để bước vào thế giới kinh doanh?”
Cô không chắc đó có phải là lời sỉ nhục cô nghe loáng thoáng trong giọng anh hay không, nhưng giờ là thời điểm khó khăn để soi mói vào thái độ đó. “Nhưng tôi hầu như không biết gì về các dự án đầu tư.”
Giờ đây đôi mắt xanh da trời ánh lên tia nhìn yếu ớt. “Ồ, vậy em có nhớ anh đã làm gì để sống không, Josephine?” anh hỏi dịu dàng.
Cô nhớ hầu hết mọi thứ về anh, giống như con tàu quay ngược lại cuộc hành trình, cái mà cô không hề muốn nhắc lại.“Như tôi đã nói, nó không phải công việc quen thuộc với tôi.”
“À, sẽ không quá khó để bắt đầu từ bây giờ.” Anh nói lè nhè. “Và em thì rất thông minh không phải sao?”
Má cô ửng đỏ, cô tự hỏi bất kể có hay không anh ngụ ý chỉ đến những gì anh dạy cô trên giường, nhưng cô đẩy ngay lối suy nghĩ đó ra khỏi đầu. “Tại sao?” cô thì thầm. “Tại sao anh giúp tôi?”
Miệng anh cong lên. Có phải cô nghĩ rằng chỉ cần ngước nhìn anh bằng đôi mắt xanh lá to tròn thì cô có thể dụ hoặc anh như đã từng làm trước đây, và khiến anh hành động trái với bản chất anh? Vì trước khi gặp Josephine, anh chưa từng trải qua tình một đêm nào trong cuộc đời anh. Chưa bao giờ.
“Ôi, làm ơn đừng tâng bốc bản thân em quá! Đừng nghĩ tôi vì hoàn cảnh tuyệt vọng của em mà tôi động lòng.” Anh nói khẽ. “Em đã tự đặt bản thân em vào hoàn cảnh này, và lương tâm tôi mách bảo muốn giúp em thoát ra khỏi nó, nhưng -”
“Nhưng?”
“Luke có thể là một gã rỗng tếch vô giá trị.” Cô đăm chiêu. “Nhưng thực tế là những điều xảy ra với anh ta đều liên quan tới tôi - và cách cư xử của anh ta để lại dư vị đắng nghét trong miệng tôi.”
“Vài vụ scandal sẽ không ảnh hưởng gì đến danh tiếng của em đâu. Tôi cam đoan.”
Anh trao nụ cười mát mẻ. “Ồi, tôi chẳng lo em sẽ để tâm về điều đó. Danh tiếng của tôi chứng minh cho chính điều ấy - một hai sự tan vỡ hôn nhân cũng chẳng ảnh hưởng nhiều. Không, tôi đề nghị một công việc cho em. Và đó là tất cả. Tôi cho em một công việc, cho đến khi em quyết định xem em muốn làm gì.”
Cô quan sát anh thận trọng. “Công việc đó là gì?”
Anh nhướn lông mày cong thanh lịch. “Sao, làm những gì em làm tốt nhất, tất nhiên - để làm hình tượng đại diện.”
Một số phụ nữ lấy đó như một lời khen, nhưng không phải đối với Josephine. Đàn ông luôn đánh giá cao khuôn mặt, và chẳng thèm thấu hiểu cảm xúc bên dưới bộ mặt xinh đẹp của cô. Thỉnh thoảng cô tự hỏi nếu tất cả những gì cô có chỉ là vẻ đẹp hời hợt, không có bất kỳ gì ẩn bên dưới lớp mặt nạ tinh túy ấy. “Hình tượng như thế nào?”
Mắt anh nheo lại. Có phải cô nghĩ anh sẽ yêu cầu cô dâng hiến niềm khoái cảm, thú nhục dục để làm hài lòng anh? Đè cô xuống trong phòng làm việc của anh, bán ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, có thể? Anh cảm thấy luồng Dụς ∀ọηg từ đâu ào tới.
“Nhân viên tiếp tân của tôi, Sallie, đang nghỉ thai sản và tôi cần người thay thế. Một người ngồi phía sau bàn làm việc trả lời điện thoại và mỉm cười với tất cả khách hàng. Đây là công việc em có thể làm khá tốt đấy. Hãy suy nghĩ xem em có thể giải quyết nó, Josephine?”
Nhân viên tiếp tân! Không chính xác những gì cô đã tưởng tượng. Thật may không giao cho cô những công việc chuyên môn; ví dụ chiến lược quản lý hoặc thảo ra những kế hoạch đầu tư lâu dài. Blake Devlin đã điều hành công ty rất thành công - và sẽ không bỏ lỡ bất kì cơ hội để phát triển xa hơn nữa, tuy nhiên anh lại trao cho cô những quyền hạn công việc mà ngay cả bản thân cô còn không dám chắc.
“Nhưng công việc làm ăn của anh đều tập trung ở London.” Cô ngập ngừng nói. “Và nó cách quá xa.” Cô sẽ không nghĩ rằng cô có thể tiếp tục ở lại đây, chắc chắn không, khi Luke vẫn đang ám ảnh ngôi nhà và muốn chế giễu về cuộc hôn nhân của họ. “Vậy tôi sẽ ở đâu?”
“Tại sao em không đến ở cùng với tôi?” anh nhún đôi vai rộng lớn, tim đập lỡ nhịp cảnh báo anh nên có sự giải thích rõ ràng hơn. “Tôi có một căn hộ lớn - có rất nhiều phòng.”
Bao tử cô quặn lại. Nếu được cô muốn thông báo cho cả thế giới nghe những điều anh vừa nói. “Tôi có thể sống chung với một trong những người bạn của tôi -” giọng cô yếu dần. Hầu hết bạn bè cô đều lập gia đình và có cuộc sống sung túc - có thể cô chỉ cần một khoảng nhỏ trên bậc thềm nhà họ là đủ, giống y chang cô bé lọ lem trong truyện cổ tích mặc kệ Blake sống ngay giữa lòng trung tâm London, chỉ một đoạn nhỏ từ đây đến văn phòng anh.
Tưởng tượng cả hai cùng sống dưới một mái nhà cũng khiến tim cô thích thú đập như điên. Một thứ cảm xúc không đúng đắn len lỏi từng ngõ ngách trong tâm hồn. “Tôi không chắc” cô lưỡng lự.
Nụ cười mát mẻ của anh trêu ngươi cô. “Em nghĩ anh đang đề nghị chia sẻ nửa giường với em? Đó là những gì em đang lo phải không?”
Má cô ửng hồng khi tâm trí cô gợi lên niềm khoái lạc. “Tất nhiên tôi không. Còn Kim thì sao?” cô hỏi, buộc bản thân nói ra cái tên đó mà không một chút run rẩy. “Cô ấy sẽ không cho phép người phụ nữ khác sống trong căn hộ của anh?”
“Những gì tôi làm chẳng liên quan đến Kim.”
Cô nhìn anh chằm chằm. “Ý anh là gì?”
“Không còn nữa.” Chẳng có một tí cảm xúc trong giọng nói cũng như biểu hiện của anh.
“Em thấy đấy, Kim và anh không còn đính hôn nữa.”