Luke đã đi.
Anh ấy thậm chí không mang bàn chải đánh răng của mình, nhưng cô biết chắc anh đã ra đi. Đó là một thực tế, một sự chắc chắn thậm chí còn mãnh liệt hơn so với lưỡi cắt hình tia chớp rọi sáng khắp phòng tắm dưới ánh sáng màu xanh trắng gay gắt. Trong giây lát Josephine co rúm trước ảnh hưởng của việc đó, và nhăn mặt.
Bàn chải đánh răng vẫn ở vị trí cũ, đúng vậy, nhưng quan sát kỹ hơn cho thấy người chồng chỉ vỏn vẹn một năm của cô đã “dọn sạch sẽ” phần còn lại của ngôi nhà giống như một con châu chấu trong thời kì tăng trưởng.
Đã qua rồi những hàng trang phục thiết kế và những đôi giày Italian thủ công. Cũng đã qua lâu rồi những đồ mỹ nghệ vô giá, cái mà anh khăng khăng muốn mua cho bằng được.
Hay đúng hơn là cô muốn mua, cô nhắc nhở bản thân mình một cách cay đắng.
Tia chớp liền xuất hiện sau tiếng sét vang trời, thứ có thể chiến thắng lũ chó săn canh cửa địa ngục. Giây lát cơn mưa bắt đầu rơi - một cơn mưa lớn và tàn nhẫn, tiếp đến là những âm thanh ầm ĩ do nước mưa đập mạnh vào cửa trước. Và khi điều đó diễn ra, cô đông cứng lại với tâm trạng chán chường nếu nói là thất vọng thì có lẽ đúng hơn.
Bỗng trước cửa có tiếng động, anh ra đi và đã trở về?
Cô chạy vào đại sảnh mở toang cánh cửa, với tầm nhìn trên cao, một dáng người ướt sũng làm cô suýt đứng tim.
Bởi vì người như một thiên thần bóng đêm báo thù đang đứng trước cô không phải là Luke mà là người anh họ Blake. Người đàn ông cô đã không gặp lại hơn một năm rồi - không kể từ lúc anh ta quát tháo sang sảng trong căn hộ của cô và bảo với cô rằng cô là đồ ngốc vì kết hôn với một gã giống như Luke.
“B- Blake” cô thở hổn hển, từ ngữ khô lại như mùn cưa đầy trong miệng.
“Thất vọng phải không?” anh nói nhừa nhựa, nhưng ít nhất cô đã ở đây. Và cô dường như trông vẫn ổn. “Đang ngóng chồng phải không, em yêu?”
Cô lắc đầu, ước gì anh sẽ không dùng hai tiếng “em yêu” ấy nữa, không nên khi anh không có ý gì về nó. “Anh ấy đã mang theo tất cả quần áo của. Anh ấy đã đi rồi.”
“Tôi biết hắn ta đã đi.” Anh nói dứt khoát.
Đôi mắt cô nhíu lại. “Làm thế nào mà anh có thể -”
Nhưng Blake không đang lắng nghe. Anh đẩy cô lùi vào trong nhà một cách không khách sáo, chảy nhỏ những giọt mưa trên sàn gỗ xinh đẹp và bóng loáng.
“Đóng cửa lại!” anh ra lệnh, chiếu cái nhìn miễn cưỡng lên bộ lễ phục thiếu vải của cô. Nó đập thẳng vào lý trí của anh. Có phải cô muốn dùng sức quyến rũ để Gi*t ૮ɦếƭ anh hay không? “Em hy vọng mình bị đóng băng cho đến ૮ɦếƭ phải không? Chỉ cần đóng của lại, Josephine! Ngay bây giờ!”
Cô ngoan ngoãn vâng lời anh. Có điều gì đó trong ngữ điệu của anh không thể lờ đi được. Nếu, chỉ nếu biết trước mình sẽ rơi vào hoàn cảnh oái ăm này, cô chắc chắn sẽ nghe lời anh vào buổi gặp mặt cuối cùng ấy và rồi cô sẽ không bao giờ mắc kẹt trong tình huống thê lương như hiện tại.
Cô nhìn chằm chằm anh. Người ta thường nói thời gian sẽ chữa lành tất cả, nhưng thời gian không luôn thay đổi theo cái cách mà một người nào đó khiến bạn cảm thấy như vậy. Cô chưa từng gặp anh trong suốt một năm qua, nhưng tính cách quyết đoán trong anh không bao giờ suy xuyển có khi nó còn mãnh liệt hơn trước. Như vẻ ngoài của anh, đôi mắt xanh da trời sống động như bầu trời mùa hè và cơ thể cứng cáp, không một chút mỡ thừa vẫn đẹp dữ dội vốn đã từng như thế.
Lucky Kim, cô luôn nhắc nhở bản thân phải nhớ người đàn ông này đã có vị hôn thê.
“Anh đang làm gì ở đây” cô thì thầm.“Và làm cái quái nào mà anh biết Luke đã đi, trong khi tôi vừa mới phát hiện?”
Anh nở nụ cười nhạo báng, hoài nghi, nó khiến cô đông cứng lại. “Bởi vì hắn ta gọi cho tôi từ sân bay.”
“Sân bay?” cô lặp lại một cách ngốc nghếch. “Anh ấy sẽ đi đâu?”
“Hắn ta không nói.”
“Tôi không hiểu.” cô thở, và nghe anh thầm chửi thề bên dưới hơi thở của anh.
“Tôi nghĩ em sắp để...” anh nghiến lại. “Hắn ta đi với một người nào đó gọi là Sadie.” Đôi mắt xanh da trời nhìn cô dò hỏi. “Quen cô ta không?”
Josephine gật đầu. “Vâng, tôi biết cô ấy.” giọng cô đều đều. Anh quen với bạn cô - Sadie từ lúc nào sao cô không biết? Quả thật anh ấy chẳng bao giờ giới thiệu bất kì ai với cô cho nên cô không cách nào đoán được.
Nhưng bất chấp thực tế Luke đã bỏ đi, hiện chỉ duy nhất một câu hỏi nảy lên trong tâm trí cô.
“Chỉ là, tại sao anh ở đây, Blake?”