Mâu Khởi Huyên không biết bây giờ là mấy giờ rồi, nhưng cô có thể chắc chắn là trời đã sáng, với lại Lận Viễn Thao cũng không ở bên cạnh, chắc là đi làm, cô chậm rãi cử động cơ thể mình, thì phát hiện ra hai chân lúc này rất đau đớn.
Chuyện tối qua giống như gió bão đánh úp vào trong đầu cô, cô thật sự đã trở thành phụ nữ của Lận Viễn Thao, nhưng đó là dưới tình huống anh không ý thức rõ ràng, khi anh tỉnh lại thì thấy cô, có phải rất ngạc nhiên hay không, có phải rất hối hận không?
Cô tóm chặt lấy cái chăn đang đắp, bởi vì đây là lần đầu phạm sai lầm, như vậy anh lại càng không đế ý đến cô chứ? Nhưng tối qua không phải cô chủ động, cô khổ sở khóc, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của mình có khả năng sẽ càng khó chịu hơn.
Đột nhiên cửa phòng mở ra, Mâu Khởi Huyên cảnh giác nhìn về phía cửa, ngạc nhiên khi phát hiện ra đó là Lận Viễn Thao.
“Em tỉnh rồi?” Lận Viễn Thao phát hiện cô ngồi xuống, liền đi tới ngồi xuống bên giường, “Còn mệt không?”
Hai má Mâu Khởi Huyên ửng hồng, không biết nên trả lời như thế nào, thật sự là mệt muốn ૮ɦếƭ, nhưng nhìn thấy anh cảm giác càng kì lạ.
Buổi sáng lúc Lận Viễn Thao tỉnh lại, phát hiện cô vẫn bị mình ôm trong иgự¢, nói thật là anh có cảm giác rất thỏa mãn, cho dù tối hôm qua anh uống rất nhiều, nhưng vẫn nhớ rõ mình đã làm những gì, chính bản thân mình điên cuồng muốn cô, cái này có lẽ là do tác dụng của cồn, nhưng tình cảm của anh đã có phần rõ ràng.
Kiều Tiệp và Thịnh An nói rất đúng, người mình yêu là cô, cô không cần bất kì báo đáp nào của anh, nhưng anh lại nghĩ muốn ly hôn với cô.
Thậm chí còn không thương tiếc làm tổn thương cô, anh mới là người quá đáng.
Bây giờ anh mới phát hiện, vốn dĩ trong lòng mình đối với cô không phải chỉ có tình bạn mà còn có tình yêu, anh không biết là bắt đầu từ khi nào, dù sao anh bắt đầu ý thức được rằng mình yêu cô, ngay cả đến bọn Kiều Tiệp đã sớm nhận ra mà ngay cả Bạch Vi cũng cảm nhận được điều đó, nhưng anh lại tự lừa dối mình giả bộ không hiểu.
“Sao anh không đi làm?” Mâu Khởi Huyên hỏi, vừa kéo một chút chăn trên người.
Anh nhìn cô khó hiểu, anh không đi làm cũng sẽ không ૮ɦếƭ, hơn nữa cô không quên chứ, hôm nay là chủ nhật.
“Hôm nay là chủ nhật.”
Khuôn mặt Mâu Khởi Huyên đỏ lên, là cô quên mất.
Lận Viễn Thao phát hiện vệt nước mắt trên khuôn mặt cô, cô vừa mới khóc? Anh dùng ngón tay giúp cô lau nước mắt trên mặt, “Vì sao lại khóc một mình?”
“Không có việc gì.” Cô sẽ không nói cho anh biết, cô khổ sở vì sợ anh sẽ không để ý đến mình.
Mâu Khởi Huyên do dự một chút, mở miệng nói: “Anh có biết tối hôm qua là em không? Anh…” Hối hận sao?
“Đương nhiên là anh biết, buổi sáng… khi tỉnh dậy liền thấy được.” Ý cô là sao? Chẳng lẽ mình ở trên giường cùng với vợ cũng không được sao?
“Vậy anh có hối hận không?” Cuối cùng cô cũng hỏi.
“Tại sao anh phải hối hận?” Anh hỏi ngược lại, không phải là cô nghĩ rằng anh đã chạm đến cô, đã cảm thấy chính mình không còn cách nào để thay đổi tất cả, cũng không có khả năng ly hôn với cô, nhưng anh cũng không muốn nghĩ đến những chuyện này.
“Em không phải là người kia trong lòng anh mà!”
“Nhưng em là vợ của anh.” Anh không muốn giải thích căn bản là trong lòng mình không có người khác, chỉ lập lời nước đôi nói ra đáp án.
Lận Viễn Thao vẫn nhìn cô, cũng sắp nhìn cô thành một cái hố, Mâu Khởi Huyên không biết làm thế nào để đối mặt với anh, xoay người về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã hơn mười giờ, không ngờ cô lại ngủ đến bây giờ mới tỉnh, hôm nay cửa hàng bán hoa còn có rất nhiều việc phải làm.
Mâu Khởi Huyên thấy anh vẫn còn ngồi, có chút ngại ngùng nói: “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn thay quần áo để ra ngoài.”
Lận Viễn Thao vốn không có ý định giữ cô lại trên giường, nhưng thấy cô xoay người lộ ra lưng trần, anh lại cảm thấy khác thường, cho tới bây giờ anh cũng không biết, không ngờ Mâu Khởi Huyên có thể dễ dàng khơi dậy Dụς ∀ọηg của anh như vậy.
“Em muốn đi đâu?” Giọng điệu Lận Viễn Thao không được thân thiện cho lắm, khó có được một chủ nhật, không ngờ cô lại muốn vứt bỏ một đêm cố gắng của chồng mình, một mình đi ra ngoài?
“Em muốn đi đến cửa hàng bán hoa, ngày mai là ngày Thất Tịch rồi, một mình Tiểu Lâm làm không hết việc.” Mâu Khởi Huyên là một người nhạy cảm, cô lập tức nhận ra Lận Viễn Thao khác hẳn, hôm nay anh làm sao vậy? Mọi ngày so với hôm nay không giống nhau.
Thì ra là đi đến cửa hàng bán hoa, Lận Viễn Thao còn tưởng hôm nay cô muốn hẹn hò với Liên Bang chứ, vừa nghĩ đến Liên Bang thì nhớ lại chuyện hôm qua anh nhìn thấy.
“Hôm qua em đi gặp Liên Bang hả?” Lận Viễn Thao dùng thân phận chồng để chất vấn cô.
Mâu Khởi Huyê sững sờ, làm sao anh biết được?
Thuận thế Lận Viễn Thao đem cô đè trên giường, hôm nay không nói rõ ràng, cô đừng mong sẽ rời khỏi cái giường này.
Mâu Khởi Huyên nhìn người đàn ông gần trong gang tấc này, “Anh…”
“Tại sao hai người gặp mặt?”
Mặc dù Lận Viễn Thao lấy lý do chất vấn, nhưng thực ra là anh muốn cô, mỗi một tấc da thịt của cô phơi bày ra bên ngoài đều quyến rũ anh, làm cho anh không có cách nào kiềm chế.
“Không có gì hết, anh đứng lên đi.” Tối hôm qua là anh không thực sự tỉnh táo, cô còn không có xấu hổ như vậy, nhưng mà bây giờ anh rất tỉnh táo đòi mạng, giữa ban ngày ban mặt, mặt của cô đã sớm đỏ lựng giống quả táo.
“Không cần, em không nói anh sẽ không cho em đứng lên.”
Mâu Khởi Huyên nhíu mày, bắt đầu từ khi nào thì Lận Viễn Thao chơi xấu mình vậy?
“Có phải bây giờ anh rất tức giận không?”
“Đương nhiên là tức giận, em không nhìn ra sao?” Anh nghĩ là cô nói đến chuyện Liên Bang.
“Nhưng mà anh không giống mọi khi, khiến em cảm thấy anh đang ghen, nhưng rõ ràng anh rất chán ghét em, muốn phá hủy tất cả.” Nói xong Mâu Khởi Huyên có chút khó chịu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Lận Viễn Thao đau lòng nhìn bộ dạng của cô, trong khoảng thời gian này chắc là cô rất đau lòng, nếu không tại sao nói xong lại khóc?
“Ai ghen, anh chỉ nói em vốn là một phụ nữ đã kết hôn, không nên thân thiết với người đàn ông khác.” Anh không dám thừa nhận, tuy rằng biết mình làm tổn thương cô, nhưng anh cẫn không dám thừa nhận tình cảm của mình đối với cô.
Là như thế này phải không? Thì ra vẫn là tự mình đa tình, nhưng mà anh thật là quá đáng, chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn, anh không phải là đàn ông đã có vợ sao, vậy mà còn ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
Chuyện Bạch Vi chung thủy đều khiến cô đau đớn, cô có thể mặc kệ Bạch Vi, chỉ đơn thuần hưởng thụ sự thay đối của anh đối với cô thôi sao?
“Em và anh ấy không có gì, anh ấy chỉ mang những tấm ảnh đã chụp ở Thái Lan cho em xem mà thôi.” Cô giải thích, nhưng cô không nói chuyện Liên Bang mời cô đi chơi Thất Tịch.
Lận Viễn Thao im lặng nhìn ánh mặt của cô, thực sự không giống như đang nói dối.
“Về sau không được gặp lại anh ta.” Anh nghiêm khắc nói.
Tại sao? Đó là bạn của cô mà, vẻ mặt của cô lộ ra sự bất mãn.
“Không cho phép mất hứng, anh không cho phép em gặp thì em cũng không được gặp.” Lận Viễn Thao nói xong thì hôn môi cô, không cho cô có ý kiến.
Lễ Thất Tịch hôm đó, Mâu Khởi Huyên cũng bận rất nhiều việc, Tiểu Lâm cũng bận rộn vây quanh, mãi cho đến lúc bảy giờ tối mới rảnh rỗi.
“Chị Huyên, chị không đi ăn tiệc lễ Tình nhân sao?” Tiểu Lâm ngồi trên ghế dựa không chịu đứng lên, nhìn thấy Mâu Khởi Huyên đang cặm cụi tính toán sổ sách cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ chồng chị không hẹn chị đi ăn tiệc sao?
“Không đi.” Không phải không muốn đi, mà là Lận Viễn Thao không có hẹn mình đi.
Tưởng rằng hôm qua Lận Viễn Thao có chút thay đổi, hôm nay lại không thấy bóng người đâu, có lẽ đây là thời gian quan trọng, anh phải đi an ủi Bạch Vi, dù sao anh cũng yêu Bạch Vi.
“Đây là người… lễ Tình nhân đầu tiên sau khi cưới, không hẹn chị đi ăn cơm hình như hơi quá đáng.” Tiểu Lâm cũng không biết chuyện trong nhà của Mâu Khởi Huyên, vẫn nghĩ là hai người họ ở chung rất tốt.
Mâu Khởi Huyên cũng rất muốn cùng anh trải qua lễ Tình nhân, thế nhưng đây thật sự là suy nghĩ viễn vông rồi.
“Được rồi, nếu như em muốn đi hẹn hò như đã nói, vậy thì đi đi, chuyện còn lại chị sẽ lo.” Mâu Khởi Huyên để cho cô tan ca trước.
Tiểu Lâm cũng không chịu đi, “Không cần, bây giờ ở ngoài đường đều là tình nhân, em lại không có bạn trai, tan ca sớm như vậy cũng chỉ về nhà ăn mỳ một mình, thôi quên đi, em sẽ ở đây với chị.”
Mâu Khởi Huyên mỉm cười, “Cần chị giới thiệu cho không?”
“Thật vậy sao? Là người như thế nào?”
Mâu Khởi Huyên suy nghĩ một chút, người như thế nào thì thích hợp với Tiểu Lâm.
“Huyên Huyên.” Nghe thấy âm thanh này, Mâu Khởi Huyên nhìn về phía cửa có người đi vào, là Liên Bang, cô quên mất hôm nay cô và Liên Bang hẹn nhau đi xem bắn pháo hoa.
“Làm sao anh tới sớm vậy?”
“Muốn cùng em đi ăn cơm.” Liên Bang ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt cô, đêm nay là một ngày đặc biệt, cũng không thể tùy tiện.
Mâu Khởi Huyên cảm thấy rất xấu hổ, Liên Bang làm như vậy khiến cô cảm thấy có thể anh đang theo đuổi mình, nhưng mà cô đã kết hôn, chuyện này cô vẫn không nói cho anh biết, không phải là cố ý không nói, mà là không có cơ hội mà cũng không biết nên nói như thế nào.
Tiểu Lâm ở một bên vụng trộm cười nói: “Thì ra chị Huyên cũng có đồ dự phòng nha.”
Mâu Khởi Huyên đẩy Tiểu Lâm ra, ý bảo cô không được làm ồn.
Liên Bang không nghe thấy, mỉm cười hỏi cô, “Bây giờ có được không?
“Tôi…” Mâu Khởi Huyên không biết phải trả lời như thế nào, thật sự có nên đi xem bắn pháo hoa với Liên Bang không? Ngày hôm qua Lận Viễn Thao nói không được gặp lại anh ấy, nhưng hôm nay anh không có xuất hiện rồi.
“Mâu Khởi Huyên.” Vừa nhắc Thào Tháo, Tào Tháo đến, ngay lúc đó Lận Viễn Thao xuất hiện.
Mọi người nghe tiếng đồng thời nhìn về phía cửa lớn.
“Viễn Thao?”
Lận Viễn Thao trừng mắt nhìn Liên Bang, nhưng mà lời nói thì hướng về phía Mâu Khởi Huyên, “Ngày hôm qua anh nói với em cái gì? Em đã nhanh quên vậy sao?”
“Không phải.” Bây giờ sao lại thế này, không ngờ là hai người đàn ông cùng xuất hiện, nhưng Lận Viễn Thao đến đây làm gì? Tiểu Lâm vui sướng khi gặp họa nói: “Có trò hay để xem rồi.”
Liên Bang không hiểu không hiểu tại sao không khí lại kì lạ như vậy, nhưng hiểu được Lận Viễn Thao xuất hiện là muốn ςướק người, “Lận tiên sinh cũng đến tìm Huyên Huyên sao? Nhưng mà Huyên Huyên đã đồng ý tối nay cùng tôi đi xem bắn pháo hoa rồi.”
Cái gì? Đêm Thất Tịch này cùng người đàn ông khác xem bắn pháo hoa sao? Hôm qua cô không nói chuyện gì, không nghĩ tới thì ra đã có hẹn.
“Mâu Khởi Huyên, làm sao mà em có thể đồng ý với anh ta?”
Mâu Khởi Huyên cảm thấy rất oan ức, ai biết hôm nay anh sẽ xuất hiện.
“Làm sao em biết hôm nay anh sẽ đến tìm em, em nghĩ sẽ là một mình trải qua, đã có người hẹn em, vì sao em lại không đồng ý?” Cô cũng là phụ nữ, ngày lễ như vậy mà phải trai qua một mình chẳng lẽ trong lòng không xót xa sao?
Thật sự thì hôm qua Lận Viễn Thao không nói với cô, bởi vì biết hôm nay là ngày Thất Tịch, cho nên muốn tạo cho cô một bất ngờ, cũng vì mọi người nghĩ sắp đến giờ tan ca, anh xử lý xong chuyện của công ty lập tức chạy đến đây, không nghĩ tới là đã có người nhanh chân đến trước.
“Đêm Thất Tịch đương nhiên là phải đi cùng chồng, cho dù anh không xuất hiện, em cũng không thể đi cùng người khác.” Lận Viễn Thao kích động nói.
Liên Bang nghe thấy thế nhất thời cảm thấy kinh ngạc, anh ta nói là chồng? Bọn họ là…
Cô làm sao biết được, nhưng không ngờ ở trước mặt mọi người anh thừa nhận bọn họ là vợ chồng, thật sự anh không xem cô là người ngoài sao?
“Hai người là…” Liên Bang không thể tin được, hồi trước không phải Mâu Khởi Huyên nói hai người họ là bạn bè sao?
Lận Viễn Thao kéo Mâu Khởi Huyên vào trong иgự¢ mình, “Chúng tôi là vợ chồng, không phải là bạn bè gì hết.”
Liên Bang vẫn không thể tin được, bởi vì Mâu Khởi Huyên chưa từng nói qua, nhưng lại đồng ý đi chơi với anh đêm nay.
“Thật xin lỗi.” Mâu Khởi Huyên không phải cố ý, chỉ là cô không biết nên nói như thế nào.
“Lần trước chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà cãi nhau mới có thể nói như vậy, nếu bây giờ đã biết, vậy anh có thể đi rồi, vợ của tôi không thể tùy tiện hẹn hò cùng với người khác.” Lận Viễn Thao không cho phép Liên Bang mơ ước người phụ nữ của mình.
Mâu Khởi Huyên kéo áo anh, ý bảo anh không cần nói quá đáng như vậy, nhưng mà Lận Viễn Thao mặc kệ.
Liên Bang cũng cảm thấy khó chịu, vốn đang nghĩ là mình có cơ hội, không nghĩ đến cô lại là vợ người ta, một chút cơ hội mình cũng chưa có.
“Tôi biết anh muốn theo đuổi vợ tôi, nhưng mà đã quá muộn, nếu anh so với tôi gặp cô ấy sớm mười mấy năm, có lẽ còn có cơ hội cạnh tranh.” Lận Viễn Thao nói rõ, nhưng mà Mâu Khởi Huyên đã thích anh từ rất lâu, cho dù hai người họ không có kết kết hôn, cho dù Liên Bang muốn theo đuổi, cũng không có khả năng vượt qua được mười mấy năm tình nghĩa của bọn họ.
Mâu Khởi Huyên xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, cho đến bây giờ Liên Bang cũng chưa có mở miệng nói muốn theo đuổi, rốt cuộc người đàn ông này nhìn thấy ở đâu chứ? “Được rồi, Lận Viễn Thao, không cần nói nữa.”
Mâu Khởi Huyên nhìn về phía Liên Bang, “Thật xin lỗi, ngay từ đầu tôi đã không nói cho anh biết, nhưng sau này quan hệ của tôi với anh ấy lại trở nên phức tạp, tôi cũng không biết giải thích như thế nào, mới tạo nên hiểu lầm.”
“Không sao, chúng ta là bạn bè, bạn bè thì không để ý nhiều như vậy.” Mặc dù Liên Bang bị Lận Viễn Thao nói trúng cảm thấy rất không thoải mái, nhưng Mâu Khởi Huyên đã lên tiếng, chỉ có thể xem như không có chuyện gì mà trả lời.
Lận Viễn Thao tức giận trừng mắt nhìn hai người, làm sao mà mình lại giống như người ngoài vậy chứ.
“Nếu tối nay em không rảnh cùng đi xem bắn pháo hoa như đã nói, thôi quên đi.” Trên mặt Liên Bang có chút thất vọng.
Mâu Khởi Huyên cảm thấy ngại ngùng, “Không phải anh nói là không có ai cùng xem bắn pháo hoa sao?”
Cô không thể đi, đương nhiên anh cũng không đi, ban đầu nói như vậy bởi vì tưởng hẹn cô nên mới nói như vậy.
“Mặc kệ anh ta có đi hay không, chúng ta đi.” Lận Viễn Thao giúp cô thu dọn đồ đạc, cầm lấy túi kéo cô đi.
“Lận Viễn Thao, anh thật quá đáng.” Như vậy thật không lễ phép, Mâu Khởi Huyên cảm thấy không thể chịu nổi.
Lận Viễn Thao nhìn Tiểu Lâm đứng một bên xem cuộc vui từ lâu, “Anh cùng cô này đi cũng rất tốt, dù sao hai người đều chỉ có một mình, hợp lại thành một đôi là đủ.” Nói xong liền kéo Mâu Khởi Huyên đi, để lại Tiểu Lâm và Liên Bang cùng xấu hổ.
“Hay là chúng ta cùng đi?” Một lúc sau Liên Bang mới mở miệng nói, bây giờ cảm thấy may mắn bởi vì mình không có nói muốn theo đuổi Mâu Khởi Huyên, nếu không thì tiêu rồi.
Tiểu Lâm cảm thấy kinh ngạc, thật sự anh muốn xem bắn pháo hoa cùng với cô sao?
“Để em đóng cửa sau của cửa hàng lại.” Dù sao cô cũng chỉ có một mình, nếu là bạn của Mâu Khởi Huyên, chắc anh không phải là người xấu, hơn nữa vừa mới cho cô xem một màn diễn, có lẽ cũng nên bồi thường một chút.
***
Mâu Khởi Huyên và Lận Viễn Thao ăn cơm chiều xong, Lận Viễn Thao liền đưa cô về nhà.
Vừa về đến nhà, Mâu Khởi Huyên bỏ đi tắm, không quan tâm đến Lận Viễn Thao.
Đột nhiên Lận Viễn Thao cảm thấy rất kì lại, hồi trước anh vẫn không thừa nhận cô là vợ của mình, vì sao bây giờ thừa nhận mà cô còn tức giận? Phụ nữ thực sự khó hiểu như vậy sao?
Nói thật, nên tức giận phải là anh, cô là người đã có chồng, làm sao có thể đồng ý lời mời của Liên Bang, điều này khiến anh biết để mặt mũi đi đâu chứ? Một đêm tốt như vậy, muốn làm cho mọi người tức giận sao?
Lận Viễn Thao ngồi ở trên giường xem tạp chí, khi Mâu Khởi Huyên từ phòng tắm đi ra, anh lập tức muốn cô đến bên cạnh mình.
Dựa vào cái gì? Không phải vừa rồi anh rất tức giận sao? Mâu Khởi Huyên lập tức ngồi ở trước bàn trang điểm.
Chuyện đêm nay rõ ràng là do Lận Viễn Thao gây ra, chỉ cần anh nói, có thể cô sẽ khéo léo từ chối Liên Bang, nhưng anh càng nói càng quá đáng, hại cô và Liên Bang xấu hổ, chẳng lẽ anh nói chuyện không dùng đầu óc sao?
Lận Viễn Thao cảm thấy buồn cười, người phụ nữ này cáu gắt với anh sao?
“Huyên Huyên, anh không biết em còn có thể cáu gắt với anh?” Anh đứng phía sau cô, đặc biệt không vui nói.
“Ai biểu hôm nay anh không lễ phép, đó là bạn em.” Mâu Khởi Huyên vỗ vỗ khuôn mặt mình, đứng lên đối diện với anh.
“Nhưng là do anh ta muốn có em, muốn theo đuổi em, em là người đã có chồng.” Không ngờ cô còn nói đúng hợp tình hợp lí, rõ ràng cô không nên đồng ý, anh lại nói rõ thân phận của cô.
Giọng điệu của Lận Viễn Thao khiến cho Mâu Khởi Huyên rất tức giận, nói cho cùng là giống như cô ngoại tình, nhưng cô chưa từng làm như vậy.
Bây giờ anh mới khẩn trương, vậy anh có nghĩ đến cô không? Khi mình biết anh yêu Bạch Vi, lúc cùng Bạch Vi ở cùng một chỗ, cô càng đau lòng khổ sở, nhưng căn bản là anh không có chú ý đến, “Anh ấy chưa bao giờ mở miệng nói muốn theo đuổi em, em biết em đã kết hôn, nhưng mà anh khẩn trương cái gì? Không phải anh nóng lòng muốn ly hôn với em sao, đã có người theo đuổi em, anh còn quản em nhiều như vậy làm cái gì?”
Bây giờ là lúc bọn họ thảo luận chuyện ly hôn sao? Hiện tại anh nói rất đúng, cô không nên tùy tiện đồng ý lời mời của đàn ông, ngược lại thành anh là người có lỗi.
“Chúng ta nói đến chuyện này sao? Anh không muốn cho người khác cơ hội.”
“Anh yên tâm, em sẽ không làm như vậy, em không giống anh, muốn ở cùng một chỗ với ai cũng được.” Mâu Khởi Huyên tức giận nói. Anh nắm lấy cánh tay cô, “Em...”
Cô nghĩ rằng là anh muốn ngụy biện, nhưng rõ ràng lúc đó anh thừa nhận, “Chẳng lẽ không đúng sao? Chuyện anh yêu Bạch Vi.” Lận Viễn Thao ngây ngẩn cả người, thì ra cô còn nhớ.
“Anh tưởng rằng em không suy nghĩ gì sao? Em nghĩ tối nay anh sẽ đi với Bạch Vi, nên mới đồng ý với anh ấy, bây giờ anh tức giận với em thì có ích gì? Tại sao anh không nói cho em biết, anh muốn ăn cơm cùng với em?” Cô khó chịu nói, vì sao cô phải nói chuyện này với anh?
Bởi vì cô cho rằng mình sẽ không mời cô đi, cho nên cô mới đồng ý, thì ra không phải cô thật tâm đồng ý Liên Bang...
Mâu Khởi Huyên cúi đầu chỉnh sửa lại tâm tình của mình, “Nghỉ ngơi đi.”
Lận Viễn Thao giữ chặt cô, đem cô ôm vào trong lòng, “Chuyện đêm nay coi như kết thúc, chúng ta không cãi nhau nữa, được không?”
“Anh hơi quá đáng!” Cô dụi đầu vào trong иgự¢ anh, chẳng lẽ anh vẫn không rõ lòng mình sao? Vì sao lại muốn trách mắng cô? Nếu như thật sự cô có thể quên anh là chuyện tốt, nhưng chính mình một chút cũng không chịu thua, dù thế nào cũng không thể quên, chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh.
Anh biết, nhưng cũng bởi vì anh khẩn trương, lo lắng cô sẽ cùng người khác một chỗ, không phải anh không thừa nhận, bởi vì anh ghen nên mới có phản ứng như vậy.
“Chỉ vì em yêu anh, muốn ở bên cạnh anh mà thôi, em xin anh đừng dùng lời nói tổn thương em, đối với chuyện bên ngoài của anh em cũng không quản lý không hỏi, em chỉ hi vọng anh có thể đối xử tốt với em một chút, đừng xem em như người xa lạ.” Mâu Khởi Huyên khẩn cầu anh, bây giờ điều cô muốn vô cùng đơn giản.
Lận Viễn Thao ôm cô càng chặt hơn, anh sẽ không làm tổn thương cô.
“Em không được nói như vậy, em đã vào cửa Lận gia, chính là con dâu Lận gia, anh có thể hứa sẽ không ly hôn với em.” Anh nói ra lời hứa hẹn của mình, anh sẽ chứng minh cho cô thấy, mình đã yêu cô.
Nhưng mà lời nói của anh Mâu Khởi Huyên nghe thấy lại không phải chuyện như vậy, cô nghĩ là anh đang thỏa hiệp, cho cô một vị trí mà thôi, nhưng như vậy cũng đủ rồi, có thể trong ngày lễ Tình nhân, có thể xem cô là vợ, như vậy là đủ rồi.
Lận Viễn Thao thoáng buông cô ra, nhìn anh mắt của cô như đại dương.
“Được rồi, sau này không được khóc nữa, trước khi kết hôn chưa bao giờ anh thấy em khóc.” Cô bây giờ hoàn toàn khác.
Mâu Khởi Huyên nhéo hông anh một cái, “Vốn là em không thích khóc, là anh làm cho em khóc.”
Lận Viễn Thao cũng không cảm thấy đau, không nhịn được nở nụ cười, “Nói như vậy anh giống như Đại Ma Vương, làm em khóc, em yên tâm, sau này sẽ không như vậy.”
Anh cúi đầu phủ lên môi cô, ʍúŧ lấy vẻ đẹp của cô, Mâu Khởi Huyên có chút ngây ngốc để mặc cho anh hôn, nhưng hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lận Viễn Thao nếm vẻ đẹp của cô, đem cô dè vào vách tường, lưỡi dài lại thăm dò vào trong miệng Mâu Khởi Huyên, hấp thu ngọt ngào của cô.
Tất cả của cô đều khiến anh yêu thích không muốn buông tay cũng không thể lướt qua, anh nghĩ muốn đem tất cả của cô chiếm lấy thành của mình, trên người cô anh luôn đạt được thỏa mãn lớn nhất.
“Thao, anh còn chưa có tắm...” âm thanh của Mâu Khởi Huyên rất yếu ớt, cầu xin anh đừng làm như vậy nhưng như vậy còn khiến cô rơi vào tay giặc.
Anh khẽ cắn cánh môi của cô, “Đợi cùng nhau tắm.”
“Đừng...” Mâu Khởi Huyên cảm giác hai má nóng lên, người đàn ông này nói như vậy thật khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Lận Viễn Thao nheo mắt lại, Ⱡồ₦g иgự¢ đè ép bộ иgự¢ của cô, cảm nhận được cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô, hôn cô, đồng thời bàn tay to bắt đầu di động trên người cô, sương mù che phủ hai mắt cô, rất nhanh cũng chìm đắm vào nụ hôn nồng cháy này.
Môi của anh bắt đầu di chuyển xuống, khẽ chạm vào cổ cô, tiếp theo bàn tay to từ từ cởi nút áo cô, tỉ mỉ hôn xương quai xanh của cô.
“Ừm...” Mâu Khởi Huyên nhẹ giọng nỉ non.
Bàn tay của anh đi đến иgự¢ phải của cô, cách áo ngủ của cô, nhẹ nhàng nắm lấy đỉnh nhọn rất tròn, cơ thể của anh càng gần sát cô hơn, chân dài tách hai chân của cô ra.
“Đừng...” Hai tay của cô động tình ôm lấy cổ của anh, cơ thể giống như nhão thành bùn.
Khi chân dài của anh tách hai chân của cô ra thì cô cảm thấy có một loại cảm giác đặc biệt nhập vào bên trong cơ thể, làm cô thiếu chút nữa thì vô lực ngồi xuống.
Lận Viễn Thao ϲởí áօ ngủ trên người cô ra, hé môi mỏng, nhẹ nhàng ngậm lấy quả mâm xôi màu hồng nở rộ kia, sau đó lấy đầu lưỡi khẽ liếm.
“A...” Phản ứng của cô rất tự nhiên.
Khi đầu lưỡi ẩm ướt của anh lướt qua quả mâm xôi hồng thì sống lương của cô có cảm giác ma sát kì lạ, lưỡi của anh linh hoạt như một con rắn nhỏ, trêu chọc quả mâm xôi hồng mẫn cảm kia, nước bọt trong suốt dính vào quả mâm xôi hồng của cô, màu sắc càng trở nên mê người.
“Hừ...” Cô khẽ kêu, cơ thể mình bắt đầu có chút biến hóa kì lạ.
Mâu Khởi Huyên chắc chắn rằng bây giờ vẻ mặt của mình rất mập mờ, ngay cả âm thanh của cô cũng không giống của chính mình.
Lận Viễn Thao nâng bộ иgự¢, tay dần dần di chuyển xuống dưới, ૮ởเ φµầɳ ngủ của cô ra, cởi bỏ trói buộc trên người cô ra, chỉ còn lại một chút quần áo cuối cùng, nhìn bộ dạng dựa vào tường của cô, phía dưới của anh đã bắt đầu rục rịch.
Đầu lưỡi của anh thăm dò, khẽ trêu chọc quả mâm xôi màu hồng nhạt, làm cơ thể cô run rẩy, không thể không ôm chặt bờ vai của anh.
Đầu lưỡi giống như rắn, không ngường xoay vòng quay quả mâm xôi hồng, làm cho chất lỏng trong suốt từ miệng anh dính vào quả mâm xôi hồng, chẳng những chà xát quả mâm xôi hồng phấn nộn, càng thêm dựng đứng kích thích.
Bởi vì từ trên quả mâm xôi hồng truyền đến dòng điện mà Mâu Khởi Huyên phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, “Uh...”
“Thoải mái sao?” Anh xấu xa kéo quả mâm xôi hồng hỏi cô.
Nanh vuốt dần dần di chuyển xuống phía dưới, đi đến phía trước ҨЦầЛ ŁóŤ viền ren, anh thăm dò vào giữa chân cô, phía trên ҨЦầЛ ŁóŤ nhẹ nhàng sờ, cảm nhận.
Thấy lòng bàn tay chạm vào bộ lông mềm mại, tiếp theo bàn tay to đi vào dải đất tam giác, ở trên nhẹ nhàng đè xuống.
“A...” Cô liên tục ՐêՈ Րỉ, lông mày cũng hơi nhăn lại.
“Đừng nóng vội.” Bàn tay to tà ác ở bên ngoài nơi tư mật của cô, không ngừng xoa Ϧóþ, khiến cho ҨЦầЛ ŁóŤ lõm xuống, ngón tay thon dài đi vào.
Phía trên cử động, suy nghĩ trong cơ thể cô khơi ra nhiệt tình.
“A a...” âm thanh của cô ngày càng rõ ràng, quanh quẩn ở trong căn phòng.
Bàn tay to của anh không ngừng tìm kiếm ở nơi tư mật, cho đến khi anh tìm được viên tiểu hạch kia, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa, tiếp theo dùng sức mà vuốt ve.
Cả người cô bị đặt trên tường, không có cách nào cự tuyệt đòi hỏi của anh, hơn nữa hơi thở ấm áp bao quanh cô, suy nghĩ dần dần chìm ngầm trong chuyện ham muốn, không còn năng lực suy xét nữa.
Cô bị ngón tay dài trêu ghẹo, toàn thân sức lực đều dần dần trôi đi, làm cho cô mê muội ở vực sâu không đáy, vốn là cánh tay nhỏ bé khước từ nhưng nhịn không được lại trở thành nắm chặt cánh tay khỏe mạnh của anh.
“Ừ...” Cô nắm chặt hai mắt, hơi thở gấp gáp, cảm giác anh chống đỡ cánh môi ấm áp, đầu lưỡi chui vào trong miệng cô, không ngường khuấy đảo cái lưỡi của cô.
Anh rất hài lòng với phản ứng của cô, môi mỏng di chuyển xuống, hôn qua bộ иgự¢ của cô, rồi đến vùng bụng bằng phẳng, cuối cùng là đến trên ҨЦầЛ ŁóŤ cô.
Ngón tay dài rời đi, đổi lại là đầu lưỡi khẽ để ở miệng nơi tư mật, hỗn hợp nước bọt cùng mật dịch của cô, có chút mập mờ nói không nên lời.
Mâu Khởi Huyên ấn hai vai anh, cảm thấy lưỡi anh linh hoạt giống như rắn, cảm giác giống như muốn chui vào trong cơ thể cô, “A. Thao, nơi đó không thể...”
Lận Viễn Thao không để ý đến cô, vẫn như cũ lấy đầu lưỡi chạm vào nơi mẫn cảm kia, làm cho mật dịch không ngừng chảy ra, không những làm thấm ướt ҨЦầЛ ŁóŤ, mà còn dính lên trên ngón trỏ của anh, anh cố ý đưa ngón trỏ vào trong khe hẹp, trước sau co rút lại.
Động tác bất ngờ của anh làm toàn thân cô tê dại không ngừng, cô bắt đầu không đế ý đến hình tượng khẽ than, “A a...”
Cô nhíu mặt mi, cái loại kích thích này không còn ngôn ngữ nào để miêu tả, hơn nữa bàn tay to của anh vẫn còn ở trong khe hẹp mà nhẹ nhàng sờ, khiến toàn thân cô xụi lơ, không thể suy nghĩ.
Cuối cùng Lận Viễn Thao cũng ૮ởเ φµầɳ lót của cô ra.
“Ừm...” Mâu Khởi Huyên ՐêՈ Րỉ, mất đi lí trí, thầm nghĩ muốn anh tiếp tục xâm phạm vào cơ thể của mình, đầu lưỡi của anh liên tục làm loạn ở khe hẹp, khi mới bắt đầu thì chậm rãi, liếm nhẹ nhàng, dần dần liếm nhanh hơn, càng liếm càng kịch liệt.
Toàn thân cô không ngừng run rẩy, mật dịch giữa hai chân không ngừng chảy xuống, hoàn toàn không thể khống chế.
“A a...” âm thanh không chịu đựng không ngừng vang lên.
Lận Viễn Thao không để ý đến kháng cự của cô, khăng khăng ở khe hẹp lấy đầu lưỡi trêu chọc hút lấy hương vị ngọt ngào, thấy khe hẹp của cô không ngừng co rút, anh biết cô sắp đạt đến cao trào đầu tiên.
“Em không được, a...” Cô thét chói tai, một cỗ khoái cảm kịch liệt đánh úp toàn thân, đầu óc trống rỗng, mang theo mật dịch mùi vị ngọt ngào từ trong cơ thể phun ra, làm ướt cả mặt anh.
Lận Viễn Thao đứng dậy, tà ác chộp lấy môi cô, tìm đến cái lưỡi mềm mại của cô.
Nụ hôn của anh vừa vội lại vừa mãnh liệt, khiến cho không ai có thể chống cự được, lưỡi của cô cũng chuyển động theo anh, lưỡi của anh quyến rũ cô, bàn tay to lại duỗi thẳng xuống đến vùng đất tam giác ẩm ướt.
“Ừ... Hừ...” Bàn tay to của anh khẽ Ϧóþ lấy tiểu hạch, cô liền buồn bực ՐêՈ Րỉ.
Ngón tay dài của anh ở ngoài khe hẹp dao động qua lại, đi tới cửa khe hẹp, xâm nhập vào.
“Rất ẩm ướt đó.” Anh cười nhẹ, hai ngón tay ở khe hẹp đứng lên.
Vách tường bên trong khe hẹp nhanh chóng quấn lấy anh, theo động tác của ngón tay anh, cô phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ mệt mỏi, trong khe hẹp mềm mại mật dịch tràn đầy ra, làm tay anh dính ướt.
“Đừng...” Cô đã sớm không cảm thấy xấu hổ, chỉ mong chờ anh sử dụng tất cả vốn liếng, mang cô thoát khỏi địa ngục gian nan này.
Mâu Khởi Huyên không có cách nào kiềm chế ՐêՈ Րỉ, bụng ưỡn về phía trước, muốn cho mình gần sáy bàn tay to của anh, vẻ mặt đỏ bừng, khe hẹp ẩm ướt bị anh chạm vào phát ra âm thanh dâm đãng.
“Thoải mái sao?” Anh khiêu khích hỏi.
“Em, em muốn...” Cuối cùng Mâu Khởi Huyên không chịu đựng được, âm thanh có phần cầu xin.
“Thật sự rất muốn?” Anh vẫn chờ giây phút này, cô mở miệng nói chính là cho anh động lực lớn nhất.
Lận Viễn Thao vội vàng cởi bỏ quần áo, ôm cô đến giường lớn, nhanh chóng đè lên cơ thể cô, khe hẹp đã rất trơn bóng, chính là chờ đợi anh tiến vào.
“Thao...” Giọng điệu của cô có chút nghẹn ngào, dường như không thể chịu đựng được nữa.
Anh đỡ lấy Dụς ∀ọηg của mình, nhằm ngay khe hẹp của cô, múi thịt mềm mại ẩm ướt kia lập tức bao vây lấy anh.
“A a...” Từng tấc anh xâm nhập, cô không nhỉn được phát ra âm thanh ՐêՈ Րỉ thoải mái.
Cảm giác nóng như lửa dần dần bổ sung cho cơ thể của anh, động tác của anh càng ngày càng mạnh, cô cảm thấy cơ thể của mình cũng sắp muốn nổ tung.
Lận Viễn Thao đem toàn bộ Dụς ∀ọηg vùi vào trong cơ thể cô, ở bên trong hung hăng kéo ra đưa vào.
“Thao... A...” Tiếng ՐêՈ Րỉ của cô càng ngày càng to, một giây cuối cùng, dường như cô đã muốn đạt đến điểm giới hạn.
Cao trào giống như thủy triều mãnh liệt bao phủ lấy cô.
Trước mắt cô trắng xóa, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, cảm giác có dòng chiện chạy qua cơ thể cô, làm cho cô không ngừng run rẩy, còn anh thì ra sức đong đưa thắt lưng dũng mãnh, muốn đem tất cả dâng tặng cho cô.
“Không, không cần.” Mâu Khởi Huyên lắc đầu, khoái cảm nhất quyết ở trong cơ thể cô không chịu tản đi, cảm giác tê dại ở trong cô.
Khe hẹp muốn nổ tung ra, mật dịch theo chuyển động của anh càng ngày càng nhiều, nơi hai người âи áι cũng ướt một mảng.
“Còn chưa xong, anh còn muốn...” Lận Viễn Thao nhịn xuống muốn bắn ra Dụς ∀ọηg, nhưng mà vẫn đè xuống.
Vài phút sau cô hét lên một tiếng, không thể chịu đựng được nữa, trong phút chốc ngất đi.
Cuối cùng anh cũng đạt đến đỉnh, cũng không nhịn được cao trào bùng nổ, đem mầm giống ᴆục ngầu trực tiếp bắn nhanh, toàn bộ đưa vào sâu khe hẹp của cô.