Một Câu Chuyện Cười
Đường Tuyết nhanh như chớp đi ra ngoài, phát tiết chạy vòng quanh nhà trượt băng và quảng trường, thời điểm cô chạy vừa lúc Chử Hà ra canh chừng liền bị nhìn thấy.
Chử Hà vẫy tay đem cô gọi vào trước mặt, hiếu kỳ nói: "Em đang làm cái gì vậy?"
"Làm nóng người ạ."
"Đi, nhanh đi huấn luyện, đừng chạy lung tung."
"Dạ."
"Đường Tuyết." Chử Hà đột nhiên lại gọi lại cô.
"Làm sao vậy, Chử huấn luyện viên?"
"Lần này thi đấu tranh giải sinh viên, em biểu hiện tốt một chút, tranh thủ cầm tấm bảng hiệu."
"Chử huấn luyện viên người đúng là có mắt nhìn tốt."
—— Buổi chiều tranh tài ngày nọ, cây cơ của Lê Ngữ Băng trở thành trung tâm chú ý của đám fan hâm mộ.
Quấn thành cây cơ màu hồng!
Trời ạ, Băng thần của chúng ta bị thủy thủ mặt trăng nhập hồn sao...
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, đám fan hâm mộ liền tán gẫu bô lô ba la trong nhóm thảo luận về cây cơ màu hồng của thủy thủ mặt trăng Băng Thần, mặc dù đại nam nhân 1m88 dùng cây cơ màu hường phấn đó, cái kia có chút không đành lòng nhìn thẳng, nhưng vậy thì dù thế nào qua mắt nhìn của fan hâm mộ, tiếp nhận về sau liền càng xem càng thấy đáng yêu...
Mẹ Lê ẩn núp trong một fan club hoang dại của con trai mình, yên lặng nhìn nhóm tiểu fan kia nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm mà cũng nhiều thứ để nói khiến bà một trận quáng mắt.
Bà ẩn vào đó cũng là hi vọng tìm hiểu ra tiểu tử kia đến cùng đang theo đuổi ai, có điều đã quan sát một đoạn thời gian, bà cảm giác đám fan hâm mộ so với bà còn hồ đồ một điểm.
Nhóm tiểu fan quan sát thần tượng mình đối tốt với ai, phương thức trực quang nhất là nhìn cậu ta bình thường thân mật với ai.
Lê Ngữ Băng bình thường thân mật nhất đều là đồng đội, đám fan hâm mộ thế là lập ra thật nhiều đồng đội couple, nhưng đồng đội đều là nam a...
Mẹ Lê cảm thấy những đứa trẻ này cũng đi con đường tà đạo ngày xưa của bà, rất có vài phần cảm khái. Lúc này, nhìn thấy con trai mình vậy mà dùng băng dán màu hồng. Mẹ Lê liền biết sự tình khẳng định không tầm thường, trong lòng hiếu kì đến muốn mạng, thế là gửi tới tinh nhắn trên Wechat của cậu.
Mẹ Lê: Thủy thủ mặt trăng Băng Thần?
Lê Ngữ Băng:...
Mẹ Lê: Băng dán là đứa con gái kia đưa cho con?
Lê Ngữ Băng: Ừm
Mẹ Lê: Đến cùng là ai, nói cho mẹ có được hay không...
Lê Ngữ Băng: Không.
Xoát —— Mẹ Lê khởi xướng chuyển khoản cho cậu 1 vạn tệ.
Lê Ngữ Băng:...
Mẹ Lê: Nói sao?
Lê Ngữ Băng: Mẹ, đừng như vậy.
= = Xoát —— lại một vạn.
Xoát, xoát, xoát...
Một vạn một vạn lại một vạn,bắt đầu dùng nhân dân tệ spam. Lê Ngữ Băng thấy một trận hãi hùng khiếp vía, vội vàng đem tin tức che lại.
Mẹ Lê không giải quyết được con trai, một trận thất bại, lại chuyển tới bên trong fan club của nó, nhìn thấy đám tiểu fans kia còn đang bô lô ba la nói chuyện phiếm, người trẻ tuổi thật là tốt, đánh chữ thật nhanh.
Bà nhìn thấy đám fan hâm mộ kia đang nhắc đến dòng chữ kèm cái trái tim: Lê Ngữ Băng X Tưởng Thế Giai, một trận choáng đầu, nhịn không được nói ra: Lê Ngữ Băng cậu ta thích con gái
Fan hâm mộ liền hỏi: Hả Làm sao cậu biết?
Mẹ Lê: Ta là mẹ nó
Bên trong liền nhắn ra một đống dấu ba chấm.
Ngay sau đó hệ thống nhắc nhở: Ngài đã bị rời ra " Fan club Lê Ngữ Băng Hồ Thành"
Mẹ Lê nội tâm bị thương rất nặng, bị thương rất nặng.
—— Lê Ngữ Băng đánh xong tranh tài liền gửi tin nhắn cho Đường Tuyết, có thể cô chậm chạp không chịu trả lời cậu. Lê Ngữ Băng chỉ coi cô là đang huấn luyện, mãi cho đến ăn lúc cơm chiều, cậu gọi điện thoại cho cô, bị cô cúp thẳng thừng.
Đường Tuyết không dám gặp Lê Ngữ Băng. Chủ yếu là không biết làm sao đối mặt cậu. Ban đêm sau khi huấn luyện, cô sợ bị Lê Ngữ Băng chắn lại, rời đi sớm mười phút.
Trở lại phòng ngủ, cô cái gì cũng không có làm, buông xuống túi, ghé vào trên mặt bàn ngẩn người.
Hạ Mộng Hoan vừa tắm rửa xong bước ra, mặc đồ ngủ từ phía sau cô đi tới, một bên xoa tóc một bên nói: "Đại vương sao thế? Biết điều như vậy, không thích ứng được nha."
"Ngô." Đường Tuyết mập mờ một tiếng, sau đó ngồi dậy, lấy hổ phách Lê Ngữ Băng đưa cô từ trong ngăn kéo ra, đặt ở dưới ánh đèn thưởng thức.
Nhìn một chút, nghĩ đến xế chiều hôm nay hai người ở phòng nghỉ như thế, cô một trận đỏ mặt. Lực chú ý của Hạ Mộng Hoan đều bị hổ phách hút đi, "Oa! Thật xinh đẹp nha!"
Một câu đồng thời hấp dẫn lực chú ý hai cái bạn cùng phòng, Diệp Liễu Oanh cùng Triệu Cần đều đến xem hổ phách, xem hết, cùng tán thưởng, sau đó đem hổ phách trả cho Đường Tuyết, hỏi: "Đây là ở đâu ra? Rất đắt sao? Cậu nhớ khóa kỹ ngăn kéo lại nha, học kỳ này chúng ta có kẻ trộm, có người đã mất cả điện thoại cùng máy tính."
"Các cậu nói..." Đường Tuyết nắm vuốt hổ phách nhẹ nhàng đong đưa, nhìn những mảnh vụn của cánh hoa nhỏ bên trong, hỏi, "Nếu như một nam sinh đưa cho một người nữ sinh cái này, cậu ta là có ý gì?"
Hạ Mộng Hoan đoạt đáp: "Dù sao cũng không phải muốn cùng cậu thành anh em kết bái."
Đường Tuyết ôm lấy khóe miệng cười cười, cúi đầu đem hổ phách cẩn thận cất kỹ. Diệp Liễu Oanh nhìn xem Đường Tuyết cúi đầu cười yếu ớt, cái biểu lộ kia dập dờn như nước mùa xuân, nhịn không được cảm thán: "Mùa xuân đến ha..."
Đường Tuyết cất kỹ hổ phách, ôm cánh tay, mặt vẫn có chút đỏ.
Cô nói: "Tôi tuyên bố, tôi muốn cưa một nam nhân."
Ba bạn cùng phòng trăm miệng một lời: "Lê Ngữ Băng?"
Đường Tuyết sửng sốt một chút, "Các cậu làm sao biết?"
Ba người nghĩ thầm, bởi vì chúng tôi không mù a! Diệp Liễu Oanh nghĩ đến lời thề son sắt phủ định lúc trước của Đường Tuyết, thế là vịn thành ghế của cô, không có ý tốt mà nhắc nhở: "Tôi làm sao nhớ kỹ giống như có người nói qua, trừ phi mình đầu bị cửa kẹp, mới có thể thích Lê Ngữ Băng đây?"
"Khục, " Đường Tuyết có chút xấu hổ, nghiêm túc nói, "Cuộc sống mà, chúng ta đâu có biết trước được."
Đang nói, cô bỗng nhận được một tin nhắn. Đám bạn cùng phòng bên người Đường Tuyết láo nháo, "Là ai là ai, có phải Lê Ngữ Băng hay không?
Là. Đường Tuyết ấn mở tin nhắn, cũng không ngăn bạn cùng phòng, bốn người cùng nhau nhìn.
Lê Ngữ Băng nhắn chỉ có hai chữ: Nói chuyện.
"Oa, bá đạo tổng giám đốc!" Diệp Liễu Oanh che tim.
Triệu Cần: "Tôi vẫn là không thể tin được đây chính là thủy thủ mặt trăng Băng Thần xế chiều ngày hôm nay." Hạ Mộng Hoan nhẹ nhàng đẩy Đường Tuyết: "Đại vương mau nhắn lại tin nhắn đi!"
Đường Tuyết đột nhiên không biết nên nói chút gì.
Lê Ngữ Băng: Tôi hôm nay tranh tài giành chiến thắng.
Đường Tuyết: Chúc mừng nha, thủy thủ mặt trăng Băng Thần.
Lê Ngữ Băng:...
Lê Ngữ Băng: Ban thưởng.
Đường Tuyết còn không có phản ứng, đám bạn cùng phòng đã tập thể không bình tĩnh. "Ngao, nam tính như vậy!"
"Đường Tuyết, ban thưởng một tên Đường Tuyết cho cậu ta."
"Đại vương đại vương, cậu mau nhắn lại đi, tôi muốn xem! Ài bắp rang của ta đâu
—— "
Đường Tuyết có chút khó khăn, "Trả lời, trả lời cái gì?"
"Thổ lộ thổ lộ, có thể thổ lộ!"
Đường Tuyết dưới sự cổ vũ của mọi người, cắn răng một cái, trả lời: Lê Ngữ Băng, cậu biết không, đầu của tôi bị cửa kẹp.
Lê Ngữ Băng:...
Đám bạn cùng phòng: "..."
Cái này thổ lộ cái trái dưa hấu đấy thổ lộ?
Lê Ngữ Băng hỏi: Vì cái gì?
"Mau nói mau nói, nói thật." Đám bạn cùng phòng thúc giục. Van cầu cậu mau đưa chính mình ban thưởng cho cậu ta đi!
Đường Tuyết mím mím khóe miệng, ngón tay cực nhanh gõ chữ, trả lời: Cậu còn nhớ không, tôi khi còn bé vì có thể thi thứ nhất, thường xuyên ăn hạch đào để bổ não.
Lê Ngữ Băng: Ừm
Đường Tuyết: Hạch đào đều là dùng cửa kẹp để mở.
Lê Ngữ Băng: Sau đó?
Đường Tuyết: Sau đó, thì tương đương với bổ đầu óc cũng đều là dùng cửa kẹp qua.
Lê Ngữ Băng:......
Đám bạn cùng phòng tập thể che mặt sụp đổ.
Đường Tuyết đưa di động hướng trên bàn khẽ chụp, khổ sở nói: "Tôi nói không nên lời!"
"Đại vương không vội, " Hạ Mộng Hoan ăn bắp rang an ủi cô.
"Bình thường loại chuyện này đều là nam sinh chủ động. Đúng không?" Diệp Liễu Oanh cùng Triệu Cần liền vội vàng gật đầu phụ họa, "Đúng, để Lê Ngữ Băng thổ lộ trước."
—— Đêm đó, Lê Ngữ Băng lại đổi mới một đầu Weibo, trong câu chữ lộ ra một cỗ nhàn nhạt ưu thương.
Lê hấp đường phèn: Vốn cho rằng cậu sẽ thưởng tôi một cái moa moa, kết quả cậu thưởng tôi một câu chuyện cười.
Duy nhất người có id【 trái dắt bào, phải giơ cao chồn 】nhấn nút thích.