Phiên Ngoại Thời BéLại kể đến, rất lâu trước đây, Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng đã từng tổ chức một hôn lễ.
Cũng có thể coi là cuộc hôn nhân chính trị đi.
Đó là vào giữa năm lớp hai tiểu học.
Khi đó, trong trường học đột nhiên lưu hành loại đồ ăn vặt tên gọi " Cầm tinh đại loạn đấu ", bản chất cũng chỉ là một loại bánh, nhưng mới lạ hơn là làm thành hình dạng của mười hai động vật cầm tinh(*). Một tầng thật mỏng, ở giữa trống không, thơm thơm giòn giòn, có vị cà phê, vị dâu... đủ loại lựa chọn.
(*): 12 con giáp
Ngoại trừ ăn ngon, đồ ăn vặt này còn hấp dẫn bởi tấm thẻ thu thập được đặc sắc. Bên trong mỗi túi đồ ăn vặt đều có một tấm thẻ cầm tinh, tập hợp đủ mười hai con vật có thể đổi được một bộ đồ chơi lắp ráp.
Có rất nhiều đứa trẻ trầm mê vào thu thập tấm thẻ này, tiền tiêu vặt đều dùng để mua "Cầm tinh đại loạn đấu."
Đường Tuyết đi theo trào lưu, không thèm để ý đến trứng kỳ thú, cũng đầu tư một khoản tiền vào đồ ăn vặt kia.
Lê Ngữ Băng cũng muốn theo, nhưng mà tiền ăn vặt của cậu đều phải cống nạp cho Đường Tuyết, không có cách nào tự mình mua được, đành phải để ba mẹ mua cho. May mắn là, có bác là bạn của ba cậu nghe nói cậu thích cầm tinh đại loạn đấu, mang cho cậu một hộp. Lê Ngữ Băng mỗi ngày đều mang một gói đến trường.
Xác suất sản xuất tấm thẻ cầm tinh đại loạn đấu cũng không phải là đều đều, trong đó xác suất thấp nhất là tấm thẻ con thỏ. Tất cả bạn học trong lớp đều đã thu thập được mười một tấm, chỉ thiếu mỗi tấm thẻ con thỏ. Trong phạm vi toàn trường, tất cả cũng đang nhiệt liệt truy lùng tấm thẻ con thỏ. Chưa ai có thể chân chính thu thập đủ mười hai tấm thẻ, bộ lắp ghép trên kệ đồ chơi trên phố hàng rong cũng đã bị bám bụi, thậm chí các bạn học còn hoài nghi tấm thẻ con thỏ có tồn tại hay không.
Trong thời điểm nghi ngờ dày đặc này, vào một buổi chiều bình thường, giờ giải lao giữa khóa, Lê Ngữ Băng như thường lệ bóc ra một gói cầm tinh đại loạn đấu.
Sau đó, lấy ra từ bên trong một tấm thẻ bé thỏ trắng.
Toàn lớp náo loạn, mọi người chen đến bên cạnh Lê Ngữ Băng nhìn tấm thẻ bé thỏ trắng, có người đẩy bả vai cậu, nói:" Khi nào cậu đi đổi đồ chơi?"
Lê Ngữ Băng nghĩ nghĩ, trả lời:" Tan học sẽ đi." Quay đầu, nhìn thấy Đường Tuyết một mặt hâm mộ nhìn tấm thẻ trong tay cậu, cậu đột nhiên đổi chủ ý.
Không cần vội.
Sau đó vài ngày, Đường Tuyết vì muốn đoạt được tấm thẻ tuyệt thế kia, đối với Lê Ngữ Băng vừa đấm vừa xoa, dùng mọi thủ đoạn.
Mà Lê Ngữ Băng đem tấm thẻ kia đi giấu thật kỹ.
Cô tựa như con lừa bị củ cà rốt trong tay cậu điều khiển, mặc dù Lê Ngữ Băng bị cô khi dễ không nhẹ, nhưng cũng mừng thầm rất lâu.
Đến một ngày, Đường Tuyết nghe được ba mẹ nói chuyện phiếm, biết được khi hai người kết hôn, tài sản đều là dùng chung. Nói cách khác, nếu cô và Lê Ngữ Băng kết hôn, tấm thẻ kia của cậu nhất định phải lấy ra cùng hưởng.
Ngày thứ hai, Đường Tuyết liền cùng Lê Ngữ Băng tổ chức một buổi hôn lễ vội vàng.
Người chủ hôn là Mạc Hiểu Lộ.
Mạc Hiểu Lộ tay cầm một tờ giấy nói:" Lê Ngữ Băng, cậu có có đồng ý cùng với Đường Tuyết, đem đồ ăn vặt cùng tiền tiêu vặt của mình chia cho cậu ấy, bất luận cậu ấy nghèo khổ hay thất bại cỡ nào, cũng không rời bỏ cậu ấy không?"
"Tôi không đồng ý." Lê Ngữ Băng nói.
Mạc Hiểu Lộ lại quay đầu nhìn Đường Tuyết,:" Đường Tuyết, cậu có đồng ý cùng Lê Ngữ Băng, đem đồ ăn vặt cùng tiền tiêu vặt của mình chia cho cậu ấy, bất luận cậu ấy nghèo khổ hay thất bại cỡ nào, cũng không rời bỏ cậu ấy không?"
"Tôi cũng không quá đồng ý..." Đường Tuyết nói lời trong lòng.
Mạc Hiểu Lộ:" Tôi tuyên bố, bây giờ các cậu đã kết làm phu thê."
Đường Tuyết giương tay lên:" Tốt, bây giờ chúng ta bắt đầu chia tài sản."
"Tài sản" của Lê Ngữ Băng có đủ loại, nào là đồ ăn vặt, tiền kim loại, đồ lưu niệm, đồ chơi...
Cuối cùng Đường Tuyết không thể lấy tấm thẻ con thỏ từ chỗ Lê Ngữ Băng, nhưng mà cô thu được rất nhiều tài sản, cảm giác kết quả này cũng không tệ.
Sau vụ việc này, mô phỏng theo kết hôn tài sản, hình thức này được lan truyền rộng rãi trong trường học. Đường hiệu trưởng đau cả đầu, không chịu được cảm thán mạch suy nghĩ của trẻ con bây giờ thật là rộng lớn, tà môn chủ ý gì cũng nghĩ ra được. Cũng may, Đường Tuyết nhà ông không có học đòi theo đám nhóc con này.
Cực kỳ lâu về sau.
Có một ngày, Lê Ngữ Băng thu thập vật cũ, tại khe hẹp tầng cuối cùng giá sách, phát hiện tấm thẻ này.
Trên bé thỏ trắng, đã bị thời gian choáng nhiễm lên một tầng nhàn nhạt.
Lê Ngữ Băng ngồi xếp bằng trên mặt đất, bị tấm thẻ này cuốn vào vòng xoáy ký ức.
Tận đến khi Đường Tuyết gọi điện đến.
"Lê Ngữ Băng, đang làm gì đó?"
Đầu ngón tay Lê Ngữ Băng kẹp lấy tấm thẻ, lật qua lật lại, giữa lông mày đều là ý cười ôn nhu:" Tôi phát hiện đệ nhất tài sản khi cưới của chúng ta."
"...Đồ tâm thần." Đường Tuyết không hiểu.
Lê Ngữ Băng đứng dậy:" Bây giờ tôi tới tìm cậu."
"Tìm tôi làm gì?"
Lê Ngữ Băng thấp giọng cười:" Đương nhiên là, đi thực hiện nghĩa vụ của một người chồng."