Phòng Học Âm NhạcLúc ăn cơm, Đường Tuyết cầm phiếu báo danh, nói với Lê Ngữ Băng:" Cậu không phải nói muốn cùng tôi đi báo danh tranh tài ca hát sao?"
Lê Ngữ Băng:"...??"
"Đừng giả bộ, cậu muốn kéo đàn violong cho tôi, hôm đấy tôi đều nghe được, đừng cho là tôi uống quá nhiều cái gì cũng không nhớ rõ." Đường Tuyết lúc nói chuyện, ngón tay nhỏ dài dao động, xoát xoát chuyển động trước mắt cậu.
Lê Ngữ Băng liền bị một trận hoa mắt.
Đường Tuyết:" Vậy tôi điền tên cậu vào trong nhé! "
Cậu hôm trước vừa chơi cô một vố, lương tâm cũng có chút áy náy, hiện tại thấy cô cầu khẩn như vậy liền đáp ứng:" Điền đi."
Đường Tuyết điền xong phiếu báo danh, hỏi Lê Ngữ Băng:" Lúc nào chúng ta luyện một chút nha."
"Có thể dành thời gian sau bữa ăn, cậu đã nghĩ sẽ hát bài gì chưa?"
"Tôi hôm đó hát "Nhìn mặt trăng bò lên" cảm giác cũng không tệ.
"Không được."
"Ò, tỏ tình khí cầu thì sao?"
"Không được."
"Lúm đồng tiền nho nhỏ."
Lê Ngữ Băng híp mắt nhìn cô:" Tại sao muốn hát "Lúm đồng tiền nhỏ"?"
Đường Tuyết cảm giác cậu không hiểu thấu:" Thích không được hả?"
"Không được."
Đường Tuyết không còn gì để nói:" Lê Ngữ Băng, trong những ca khúc này cậu không chọn được bài nào sao?"
"Những loại nhạc này không thích hợp đàn cello, cậu nên chọn một bài trữ tình"
Đường Tuyết khoát tay áo:" Tôi xem như cũng nhìn ra, vì sao cậu kéo cello chẳng ra sao cả. Được rồi, cậu chọn đi, tôi đều đồng ý."
Lê Ngữ Băng chọn bài "Chỉ mong người lâu dài"
_____
Bên kia trường học, có thuê một căn hộ làm phòng học âm nhạc, diện tích không lớn, tại lầu hai.
Sau bữa cơm trưa, Lê Ngữ Băng cùng với Đường Tuyết đi đến đó. Lúc đi lên lầu cậu thấy cô nháy nháy mắt.
"Cậu khẩn trương cái gì?" Cậu hỏi.
"Ai khẩn trương, đừng đoán mò."
"Cậu vừa căng thẳng liền nháy mắt, từ nhỏ đã vậy rồi." Cậu không chút lưu tình vạch trần cô.
Đường Tuyết liếc mắt nhìn cậu:" Ừm, tôi với nam thần của trường ở chung một phòng, không khẩn trương sao được?"
"Người nên khẩn trương là tôi mới đúng, tôi không muốn cùng lưu manh ở cùng một phòng."
Đường Tuyết cũng không giận, móc chìa khóa mở cửa:" Mời ngài đi."
Lê Ngữ Băng mấy hôm nay không kéo đàn, ký túc xá cách âm không tốt, với lại sinh viên đại học thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất đa dạng, bất kể lúc nào cũng có thể có người đang ngủ.
Cho nên lúc nào cậu kéo cũng sẽ làm phiền đến người khác.
Hiện tại cậu muốn luyện trước một khúc, tìm lại cảm xúc.
Về phần làm sao để cùng Đường Tuyết phối hợp_____ cậu cũng không cảm thấy hai người có thể phối hợp. Để tay lên иgự¢ tự hỏi, cậu trình độ có hạn mà giọng hát của Đường Tuyết thì...
Lê Ngữ Băng luyện cầm một lúc, Đường Tuyết an vị dưới cửa sổ nhìn cậu, cuộn chân lại y như lão bà đang đang ngồi thiền.
Cậu dáng dấp thật là dễ nhìn nha, mặt màu anh tuấn, mũi thẳng, cánh môi mỏng, sắc môi khỏe mạnh tự nhiên, tựa như hoa anh đào.
Ánh mắt cậu khẽ chuyển xuống dưới, thần thái yên tĩnh. Tiếng nhạc từ đầu ngón tay cùng với dây đàn thượng phát ra, âm sắc trầm thấp, khắc chế, làn điệu thư giãn du dương khiến cho người ta nghĩ đến ban đêm mùa thu tịch mịch cùng với ánh trăng lành lạnh.
Đường Tuyết nâng cằm lên, nghe đến mê mẩn. Lê Ngữ Băng lơ đãng ngẩng đầu, nhìn cô một cái. Cô chống cằm nhìn cậu rộ ra nụ cười ngây ngô.
Lê Ngữ Băng nghĩ thầm, đồ đần.
Sau đó không tự giác mà cong khóe miệng.
Cậu kéo xong một khúc, Đường Tuyết nhìn cậu ngoắc ngoắc tay:" Lê Ngữ Băng, tới đây."
Lê Ngữ Băng không hiểu:" Làm gì?"
"Tới đây." Đường Tuyết một mặt thần bí cười, tiếp tục ngoắc.
Lê Ngữ Băng buông đàn xuống, đi đến, Đường Tuyết vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình:" Ngồi xuống."
Cậu nghe theo đến ngồi cạnh cô.
Hai người cứ như vậy ngồi dưới đất, đưa lưng về phía ánh nắng, Lê Ngữ Băng nhìn xem trên mặt đất hai người ngồi có gì không, không kiên nhẫn hỏi:" Cuối cùng là cậu muốn làm gì?"
"Nhắm mắt lại, tôi muốn cho cậu cái này."
Cậu theo lời nhắm mắt lại.
Bên cạnh vang lên tiếng tìm tòi đồ vật. Sau đó Lê Ngữ Băng cảm giác được tay mình bị tay của cô nắm lấy. Mắt không nhìn thấy, nhưng xúc giác cũng cảm nhận được ngón tay nhỏ dài chụp lấy tay của cậu, da thịt lòng bàn tay dính sát da thịt của cậu.
Lòng bàn tay cô có chút nóng, cái này cậu không quá quen thuộc, theo phản xạ giật tay một cái, nhưng không có kháng cự.
Tận đến khi cậu cảm giác được trên tay mình có thêm một vật cứng lạnh buốt.