Lại nói tiếp, Liêu Chấn Vũ lên đại học sau đó gặp phải đệ nhất đóa hoa đào, cũng cùng Hạ Mộng Hoan có chút quan hệ.
Từ khi Đường Tuyết chạy tới đội trượt tốc độ, thời gian chung ᴆụng của Liêu Chấn Vũ và Hạ Mộng Hoan càng nhiều hơn. Trải qua sự kiện Gi*t ếch trâu, Liêu Chấn Vũ vẫn như trước khổ tâm mà duy trì hình tượng người đàn ông đích thực, đối với Hạ Mộng Hoan rất chiếu cố, toàn thân tản ra một loại hơi thở "Ta bảo vệ em gái nhỏ".
Có một lần vào Chủ nhật, hai người cùng ở trượt băng quán làm việc bán thời gian, lúc Liêu Chấn Vũ đặt trang bị xuống sân trượt băng, nhìn thấy Hạ Mộng Hoan đã thay ca, lúc này đang đứng ở trước máy bán nước tự động mua đồ uống. Cô xoát xong tiền, khom người lấy chai đồ uống lên, bắt đầu đứng ở đó vặn nắp chai.
Vặn rất dùng sức, cả người như bị Ϧóþ méo, nắp chai vẫn là không xoay chuyển.
Liêu Chấn Vũ khịt mũi coi thường đồng thời lại cảm thấy có chút điểm khôi hài, đi qua, không nói lời nào lấy chai đồ uống từ trong tay cô, dễ dàng vặn một cái, sau đó trả lại cho cô.
Hai người cũng không có chú ý đến, hai người ở đây hỗ trợ lẫn nhau đã bị người bên ngoài nhìn thấy.
Hạ Mộng Hoan đưa tay đón chai đồ uống, nói "Cảm ơn".
Liêu Chấn Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua tay của cô, "Tay đỏ hết rồi."
Không rõ câu này chạm vào dây thần kinh nào của cô, Hạ Mộng Hoan cảm thấy mặt có chút nóng lên, cô xấu hổ nhìn cậu, rồi quay người đưa lưng về phía cậu, giả vờ nghiên cứu đồ uống bên trong máy bán nước: "Cậu muốn uống gì, tôi mời."
"Không cần đâu..., cũng không có gì, cậu giữ lại mua thuốc tăng lực uống đi." Liêu Chấn Vũ nói xong, đến gần một chút, chính mình móc điện thoại xoát mã hai chiều trả tiền. Hạ Mộng Hoan đứng giữa cậu và cái máy, không gian nhỏ hẹp, rõ ràng không có tiếp xúc thân thể nhưng cô lại có chút khẩn trương, nhịn không được nắm chặt chai đồ uống.
Liêu Chấn Vũ mua xong đồ uống, hai người vừa uống vừa đi ra ngoài, tâm tình cũng không tệ. Rời khỏi trượt băng quán, lúc qua một khúc cua, bọn họ nghe được âm thanh người khác nói chuyện với nhau.
Một nữ sinh đang hỏi nam sinh: "Nam sinh các người có phải hay không đều yêu thích con gái như Hạ Mộng Hoan?"
Nam sinh đáp: "Như thế nào?"
"Chính là ngay cả nắp chai cũng không vặn được đấy." Giọng điệu ngữ sinh tràn ngập xem thường.
Nam sinh thẳng thắn đáp: "Con gái như vậy xác thực dễ làm cho người ta đau lòng."
Nữ sinh giọng điệu càng thêm xem thường: "Trách không được nam nhân dễ bị lừa."
...
Hạ Mộng Hoan cùng Liêu Chấn Vũ đã tới khúc cua, nhìn rõ ràng bóng lưng của hai người nói chuyện, chẳng qua hai người vẫn yên lặng thả chậm bước chân, ai cũng không lên tiếng. Chờ bọn họ đi xa, Liêu Chấn Vũ đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn Hạ Mộng Hoan, có chút lo lắng, "Cậu..."
"Tôi không có gạt người." Hạ Mộng Hoan nói.
"Tôi biết rõ. Tôi là nói, cậu không cần để trong lòng."
"Không sao, cô ấy chỉ là không thích tôi, " Hạ Mộng Hoan cúi đầu nhìn nhìn chai đồ uống trong tay, "Có đôi khi, tôi cũng không thích bản thân mình" Ngữ khí lại có điểm ưu thương.
Liêu Chấn Vũ Liên vội vàng an ủi: "Tôi cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu mà."
Hạ Mộng Hoan cười dịu dàng liếc nhìn cậu, "Thật sao?"
Liêu Chẫn Vũ nghĩ tới bản tính thích đùa giỡn của cô, nhịn không được liếc mắt: "Cậu không phải là muốn nghe tôi khen cậu đi?"
Hạ Mộng Hoan không trả lời, chỉ chỉ bóng lưng sắp biến mất của nữ sinh kia, nói: "Liêu Chấn Vũ, cô ấy thích cậu."
"Ha ha?" Cái hướng đi này vượt quá suy nghĩ của Liêu Chấn Vũ.
"Bởi vì thích cậu, cho nên sẽ chú ý nhất cử nhất động của cậu, một cái nhăn mày, một nụ cười, lại bởi vì ánh mắt của cậu mà nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ bởi vì một chút thiện ý của cậu mà dựng nên tình địch."
Những lời này của cô căn bản không có chủ ngữ, khiến cho cô tựa như là đang mở miệng thổ lộ với cậu, khiến cho đầu óc của Liêu Chấn Vũ trống rỗng, sợ hãi trong chốc lát mới nói: "Cậu đột nhiên trở nên đứng đắn như vậy, tôi có điểm không thích ứng."
"Tóm lại, đều là bởi vì cậu, tôi mới bị người ta chán ghét."
Liêu Chấn Vũ được muội tử thầm mến, cũng rất vui vẻ, cằn nhằn nói: "Lại bị người ta nhớ thương rồi, haiz, thật phiền."
Hạ Mộng Hoan con mắt đảo vòng, hỏi cậu: "Liêu Chấn Vũ, đại vương cũng cảm thấy cậu đẹp trai à?"
Liêu Chấn Vũ lắc đầu: "Lão đại thích hoa mỹ nam, tiểu kê yếu ớt. Về phần tôi..."
"Như thế nào?"
"Lão đại nói tôi lớn lên giống một người đảng cán bộ ưu tú hoạt động bí mật của Đảng Cộng Sản."
Hạ Mộng Hoan cẩn thận quan sát mặt Liêu Chấn Vũ, đừng nói, hình dung của đại vương rất chuẩn xác. Liêu Chấn Vũ người này mày rậm mắt to, ngũ quan đoan chính, chẳng qua phong cách người này như ánh mặt trời cương nghị, tản ra một loại hào quang của nhân vật nam chính điện ảnh của thế kỷ trước.
Tóm lại chính là soái ca phục cổ. (edit by wattpad jamjam1230)
...
Để biểu đạt sự áy náy, Liêu Chấn Vũ dẫn Hạ Mộng Hoan đi tiệm Internet chơi trò chơi, chơi chính là một trò chơi xạ kích tương đối hot gần đây. Hình thức trò chơi rất đơn giản, một trăm người nhảy vào trong một bản đồ, nhặt đồ vật, Gi*t người, người cuối cùng còn sống sót chính là người thắng trận.
Hạ Mộng Hoan theo nhặt đồ vật liền si mê đến không ngừng, thấy cái gì cũng nhặt, Liêu Chấn Vũ dở khóc dở cười: "Cậu là đến đây nhặt ve chai đấy à?"
Hết lần này tới lần khác cô nhặt đồ vật còn đặc biệt chậm, không gian có hạn, phải cẩn thận cân nhắc nhặt cái nào không nhặt cái nào nhặt, chậm rì rì mà chọn, một cái trò chơi xạ kích sinh ra để chơi làm cho cô cảm giác như đang đi dạo Taobao.
"Tôi cảm thấy rất thú vị đấy." Hạ Mộng Hoan bình phẩm trò chơi này.
Từ đầu tới đuôi súng cũng không dùng, cô lại cảm thấy rất thú vị. Liêu Chấn Vũ bất lực, Gi*t người xong, gọi cô đến nhặt vật phẩm rơi xuống trên thân người chơi tử vong: "Đi nhặt đồng nát của cậu đi."
Hạ Mộng Hoan vui thích mà đi nhặt ve chai, kết quả không cẩn thận bị người ta Gi*t ૮ɦếƭ.
Liêu Chấn Vũ báo thù cho cô xong, trực tiếp nhảy núi tự sát, mở ván kế tiếp chơi.
Một ván một ván lại một ván, Liêu Chấn Vũ bình thường chơi trò này rất nhẹ nhõm, hôm nay mang cái theo cái người nhặt ve chai này, muôn vàn khó khăn. Bất đắc dĩ, cậu tổ hợp với hai người qua đường thành đồng đội, bốn người thành một tiểu đội, dù sao cũng so với tỉ lệ thắng của hai người lớn hơn một chút.
Hai cái người qua đường này là một nam một nữ, nam vào tổ phát hiện hai bạn nữ, lập tức hưng phấn mà líu ríu, hỏi cái này hỏi cái kia, ồn ào cực kì. Hạ Mộng Hoan mở máy biến thanh, chọn lấy âm thanh một ông cụ thô kệch nói: "Tiểu ca ca, tôi ở Lâm thành, cậu nói muốn đến tìm tôi à."
"Đậu phộng..." Đồng đội nam mắng một câu.
"Tôi cho cậu xem tôi mới mua một cái váy hoa."
"Cút..."
"A đúng rồi, đề cử cho cậu một loại dầu rụng lông, râu ria biến mất siêu sạch sẽ!"
"Ông nội mày."
"Cậu cậu cậu, cái người này sao lại như vậy."
"Đại ca, tôi sai rồi, gặp lại."
Đại khái là vì chứng minh lập trường kiên quyết của bản thân, nam đồng đội dùng một viên đạn - oanh oanh liệt liệt mà tự sát. Hắn vừa mới ૮ɦếƭ, Hạ Mộng Hoan liền nhào tới, đem vật phẩm của hắn nhặt lên.
Còn lại một đồng đội nữ. Nữ đồng đội phát hiện Liêu Chấn Vũ thao tác tốt, liền lẽo đẽo theo cậu, còn cùng cậu muốn này muốn nọ, Liêu Chấn Vũ tương đối hữu hảo, phân ra trang bị tốt cho cô, cô cầm lấy rồi phát ra âm thanh ngọt ngào: "Tạ tạ tiểu ca ca."
Bằng ——
Hạ Mộng Hoan chơi cái trò này đến nay là phát súng đầu tiên. Ngay sau đó bằng bằng bằng, một trận loạn thương, đem nữ đồng đội bắn ૮ɦếƭ.
Liêu Chấn Vũ lại càng hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ Mộng Hoan bỉ ổi mà nhanh như hổ đói vồ mồi, nhào tới lại bắt đầu nhặt nhặt nhặt.
Liêu Chấn Vũ một hồi trầm mặc, Hạ Mộng Hoan cũng không để ý cậu, hai người trong tai nghe chỉ còn âm thanh trò chơi. Cứ như vậy một lát sau, cậu đột nhiên mở miệng: "Vì sao lại Gi*t đồng đội?"
Hạ Mộng Hoan vểnh khóe miệng, "Vì lấy trang bị không được sao?"
"Tôi nói, cậu mất đi nhân tính rồi à..."