Đường Tuyết sáng hôm sau thức hơi trễ, khi mở mắt ra mặt trời đã lên cao. Đập vào mắt là rèm cửa sổ màu trắng, rèm cửa sổ bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào có chút chói mắt. Cô chớp chớp mắt, cảm giác được nụ hôn ở đầu vai, xúc cảm mềm mại, ngưa ngứa.
Cô có chút không được tự nhiên, đưa tay đẩy đầu của cậu ra.
"Tỉnh rồi?" Lê Ngữ Băng nói khẽ.
Đường Tuyết đột nhiên nhớ tới đêm qua hai người đã làm ra cái trò gì, cô lúc này, là tương đối cảm thấy xấu hổ, vì vậy liền im lặng.
Lê Ngữ Băng thu lại cánh tay, ôm chặt cô: "Năm mới vui vẻ."
"Vâng..., năm mới vui vẻ."
Đường Tuyết đứng lên mặc quần áo, mặc quần áo đàng hoàng xong lại bò vào trong chăn. Thân thể không còn khí lực, không muốn rời giường.
Lê Ngữ Băng xuống giường, từ trong áo khoác móc ra một cái hộp nhỏ to bằng bàn tay, hộp hơi mỏng, vừa vặn bỏ vào trong túi áo khoác.
"Lễ vật năm mới, tối hôm qua quên đưa cho em." Cậu đem cái hộp đưa cho Đường Tuyết.
Đường Tuyết cười cười, nhận cái hộp, tựa ở đầu giường mở quà, vừa mở vừa nói, "Lê Ngữ Băng, em cũng có chuẩn bị lễ vật cho anh, ở trong túi xách, lát nữa sẽ đưa cho anh."
"Ừ." Lê Ngữ Băng cười thành tiếng, ngồi ở bên cạnh cô, một tay ôm cả bờ vai của cô, cúi đầu nhìn cô mở hộp quà.
Lớp bọc ngoài màu đen cứng rắn in một cái logo ngân sắc lạ lẫm, Đường Tuyết không để ý, một lòng chỉ muốn nhìn lễ vật là cái gì. Cô mở cái hộp ra, bên trong là một bộ bao tay.
Không phải bao tay bình tường, là bao tay chuyên dụng cho trượt tốc độ quãng ngắn, chất liệu chống kim loại, màu trắng tuyền, mặt sau bao tay in họa tiết, nét vẽ màu hồng phấn, có chút quen mắt.
Ô?
Đường Tuyết nâng bao tay lên nhìn tỉ mỉ cẩn thận, xong lại nhìn qua mặt ngoài hộp quà, phát hiện hai cái họa tiết này giống nhau.
"Đây là nhãn hiệu gì vậy, em chưa bao giờ thấy qua?" Cô có chút khó hiểu.
Lê Ngữ Băng xoa nhẹ đầu cô, "Ngốc. Em nhìn lại đi."
Vì vậy cô lại nhìn lại cái họa tiết kia. Đường nét họa tiết được thiết kế đơn giản tự nhiên, cô lấy ra nghiên cứu cẩn thận, nhìn một hồi, cuối cùng cũng từ cái họa tiết kia nhìn ra một chút "cửa ngõ".
"Một chữ L, một chữ T, chỗ này, đó là một hình trái tim hả?"
"Ừ."
"L, Lê, T, Đường..." Đường Tuyết đột nhiên dừng lại, quay mặt nhìn cậu.
Lê Ngữ Băng trong mắt mang theo ý cười, gật đầu nhẹ.
Đường Tuyết cảm động hỏng, viền mắt chát chát, cô dùng đầu ngón tay cẩn thận từng li từng tí mà miêu tả cái họa tiết kia, hỏi: "Đây là anh thiết kế sao?"
"Anh nhờ người ở khoa thiết kế của trường chúng ta thiết kế đấy " Lê Ngữ Băng nói xong, lại bổ sung, "Cậu ấy là nam."
Đường Tuyết đang cảm động muốn khóc, lúc này lại bị cậu chọc cười, "Ai hỏi anh nam hay nữ đâu."
"Em không hỏi anh cũng muốn nói, " Lê Ngữ Băng chỉ chỉ họa tiết trên bao tay "Về sau đây chính là logo dành riêng cho chúng ta."
"Hử?"
"Hai chúng ta đều mang logo đi tranh tài, vợ chồng đồng tâm, bách chiến bách thắng."
Đường Tuyết mặt đỏ lên, nhìn về phía cửa sổ, "Hừ, ai vợ chồng với anh."
Lê Ngữ Băng lông mày nhảy lên, "Tối hôm qua em đã nói những gì không còn nhớ nữa sao? Mặc quần áo xong liền không nhận người rồi hả?"
"Anh câm miệng..."
——
Đường Tuyết chuẩn bị lễ vật năm mới cho Lê Ngữ Băng là một cái khăn quàng cổ. Lê Ngữ Băng có cái logo độc đáo, cô đột nhiên cảm giác cái khăn quàng cổ này không thể mang ra được rồi.
Làm sao bây giờ?
Có rồi.
Đường tuyết nói với Lê Ngữ Băng, "Lê Ngữ Băng, cái khăn quàng cổ này em lấy về trước, để cho Liêu Chấn Vũ hỗ trợ may cái logo lên."
Lê Ngữ Băng từ trong lời nói của cô lọc ra được trọng điểm: "Mắc mớ gì đến Liêu Chấn Vũ?"
"Liêu Chấn Vũ khéo tay, hơn nữa yêu thích công việc làm tay. Cậu ấy đã làm rất nhiều gấu nhỏ thỏ nhỏ, còn có mèo con ếch xanh nhỏ, cái con thỏ nhỏ treo trên cặp sách của em là cậu ấy làm đấy."
Lê Ngữ Băng sức tưởng tượng có hạn, không có cách nào đem Liêu Chấn Vũ nam tử mày rậm mắt to kia liên hệ cùng một chỗ với thỏ con thủ công, thật sự quá trái ngược.
Đường Tuyết tiếp tục giải thích: "Vì vậy em để Liêu Chấn Vũ may logo, so với chính mình tự làm xác xuất thành công cao hơn một chút."
"Không cần" Lê Ngữ Băng không muốn tiếp nhận một đại nam nhân bên cạnh may lên quần áo của cậu, cảm giác thật quái dị. Cậu đặt khăn quàng cổ qua một góc, hướng Đường Tuyết chỉ một cái ở miệng, "Hôn một cái là tốt rồi."
Đường Tuyết chớp mắt nhìn cậu.
Lê Ngữ Băng cất kỹ khăn quàng cổ, thấy cô vẫn còn nhìn cậu, cũng không nói chuyện. Cậu hỏi: "Sao vậy?"
"Tiểu yêu tinh."
Lê Ngữ Băng: = =
——
Ngày 15 tháng 1, mở màn đại hội thể dục thể thao mùa đông của sinh viên.
Trận đấu địa điểm tại trung bộ của Trung Quốc là Vân thành, Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng theo đội thể dục trên băng của Lâm đại xuất phát, lúc đến Vân thành, ở đây có tuyết rơi, bông tuyết bao phủ xuống thành phố, trở nên trắng noãn xinh đẹp. (edit by wattpad jamjam1230)
Khả năng là bởi vì trong tên của chính mình có chữ "Tuyết", Đường Tuyết đối với tuyết rơi là trăm xem không chán. Cô ngồi ở trong xe buýt, ghé vào cửa sổ thủy tinh, cười hì hì nhìn cảnh tuyết phía ngoài.
Lê Ngữ Băng ngồi ở bên cạnh cô, ỷ vào bản thân cánh tay đủ dài, tay chó nhàm chán mà gác lên trên đỉnh đầu cô, lúc xe lắc lư, tay của cậu dù sao vẫn là có thể trước tiên trượt đến cái ót của cô, phòng ngừa cô ᴆụng vào cửa sổ xe; chờ qua đoạn lắc lư, tay lại quay trở về trên đỉnh đầu, vò hai bên tóc, tiếp tục dựng.
Bộ dạng hai người như vậy bị người khác vụng trộm chụp được phát đến trên mạng, đám fans hâm mộ say sưa ngon lành mà ăn cẩu lương.
...
Ngày thứ hai sau lễ khai mạc là tranh tài khúc côn cầu, duy trì liên tục đến ngày thi đấu cuối cùng. Trượt tốc độ quãng ngắn bắt đầu chính thức tranh tài bắt đầu từ số 18, Đường Tuyết thi đấu 500m nữ vào số 19, về sau nữa là tiếp sức 3000m hạng mục nữ.
Hôm nay số 18, Đường Tuyết không có trận đấu, Lê Ngữ Băng có cuộc tranh tài vào xế chiều, Đường Tuyết cùng đội trưởng bên kia đánh tiếng chào, sau đó chạy đến đấu trường hạng mục thi đấu khúc côn cầu xem Lê Ngữ Băng.
Lê Ngữ Băng xuất hiện, không có gì bất ngờ xảy ra khi cậu lại dùng băng dán hồng nhạt quấn cây cơ, chẳng qua lần này trên băng dán in họa tiết kỳ quái, không ít người chú ý tới điểm này, tò mò mà thảo luận.
Đội Trung Quốc trận này đối chiến chính là đội Thụy Sĩ, đội Trung Quốc có được ưu thế sân nhà, vừa bắt đầu liền đánh rất tích cực, Lê Ngữ Băng biểu hiện siêu hung, không đến năm phút đồng hồ liền đánh vào một hạt dẫn bóng.
Trận đấu diễn ra đến phút thứ mười sáu, Tưởng Thế Giai chuyền bóng cho Lê Ngữ Băng, Lê Ngữ Băng nhấc cán sút gôn. Cậu tìm vị trí rất tốt, bắt lấy khu vực phòng thủ trống của đối phương, Đường Tuyết cơ hồ cho rằng đội Trung Quốc lại muốn đứng nhất rồi.
Nhưng mà, Lê Ngữ Băng nâng lên cây cơ cũng không có hạ xuống, ở giữa không trung bỗng dưng dừng lại, đột nhiên, cây cơ không hề báo hiệu mà rời tay, ầm, rơi xuống mặt băng.
Ngay sau đó, Lê Ngữ Băng thân thể lung lay, cả người ngã xuống.