Hàng năm, thi đấu tranh giải ở Bắc Kinh, cơ bản là đội tuyển quốc gia nội chiến, chính là thần tiên đánh nhau, phía dưới chỉ là bồi chạy. Năm nay không sai biệt lắm cũng là dạng này, đài truyền hình bình luận cũng là đối với đội tuyển quốc gia ưu tiên hơn một chút. Ví như lúc vận động viên vào sân, nếu là thuộc đội tuyển quốc gia, sẽ giới thiệu một chút về thành tích trong quá khứ cùng với tình trạng hiện tại, nếu như là đội địa phương, trừ khii trước kia đã từng chơi ở đội tuyển quốc gia, nếu không chính là không quá một câu.
Đường Tuyết lúc vào vòng tứ kết, tiểu đội có hai tên thuộc đội tuyển quốc gia. Khi bình luận viên giới thiệu, nhìn thấy Đường Tuyết, trọng điểm chú ý một chút tuổi tác, sau đó nói: "Tuổi còn nhỏ, hôm nay quả là cơ hội tốt để rèn luyện."
Nói bóng gió là cùng tiền bối so tài một chút là tốt rồi, không cần quá để ý thành tích.
Kết quả Đường Tuyết giành được vị trí thứ hai của tiểu đội xông thẳng vào vòng bán kết.
Vòng bán kết có tám tuyển thủ, trong đó bảy người thuộc đội tuyển quốc gia, Đường Tuyết xen lẫn ở trong đó, giống như cộng sản – trà trộn vào trong quốc dân - đảng đặc vụ.
Vòng bán kết, bình luận viên lại kín đáo mà tỏ ý Đường Tuyết có thể đi được đến bây giờ đã là rất tốt... Kết quả cái người kia quốc dân - đảng đặc vụ lại xông vào bảng A trận chung kết.
Bình luận viên sau khi nhận phải hai cái tát, xem ra Đường Tuyết có chút lợi hại, vì vậy ở trận chung kết hắn mới tỏ ý xem trọng tài năng trẻ này, kết quả Đường Tuyết phát huy ổn định, đứng thứ tư. (edit by wattpad jamjam1230)
Dù sao, đám tuyển thủ đứng đầu của đội tuyển quốc gia cũng không phải là ngồi không.
Bình luận viên vẽ mặt tam liên, cảm giác Đường Tuyết tới đây là đến để khắc hắn đấy.
Khán giả xem trực tiếp đã cười điên rồi.
Đường Tuyết không nhận được huy chương, bản thân ngược lại cũng không tiếc nuối. Dù sao trình độ của người ta như thế, hôm nay cô có thể xông vào trận chung kết đã không tệ.
Trận đấu kết thúc, cô đi ra ngoài tìm bố cùng Lê Ngữ Băng, hai người đang đứng cạnh nhau ở bên ngoài đợi cô, như vậy thoạt nhìn còn rất hòa hợp?
Cô đi đến trước mặt hai người, Lê Ngữ Băng đưa cho cô một chai nước uống.
Đường hiệu trưởng: "Buổi tối cùng nhau ăn cơm, hai đứa muốn ăn gì?"
"Tùy ạ." Đường Tuyết nói xong, mở chai nước uống một ngụm.
Đường hiệu trưởng quay đầu nhìn Lê Ngữ Băng: "Lục băng đâu rồi, muốn ăn cái gì?"
Phốc ——
Đường Tuyết lúc này giống cái bình phun, đem toàn bộ nước vừa uống phun ra.
Cô nắm cái chai, liếc mắt nhìn Lê Ngữ Băng, phát hiện cậu có chút buồn bực uất ức, nhưng lại không dám phản kháng, thậm chí ngay cả buồn bực uất ức cũng là phải che che lấp lấp.
Cái này là đã sợ thành dạng gì rồi...
Đường Tuyết lau miệng, "Bố, sau này bố cứ gọi thẳng tên cậu ấy đi, Ngữ Băng, hạ trùng bất khả Ngữ Băng, nghe có nhiều ý thơ, phù hợp với thân phận của bố, lại cũng thân thiết."
Đường hiệu trưởng gật gật đầu, "Ta cũng cảm thấy Ngữ Băng so với Lục Băng êm tai hơn."
Lê Ngữ Băng lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, hóa ra đường hiệu trưởng cũng không phải là muốn nhằm vào cậu.
Đường hiệu trưởng ăn cơm tối xong an vị xe lửa quay về Hồ thành, Đường Tuyết và Lê Ngữ Băng cùng nhau tiễn ông tới nhà ga, trên đường trở về, Lê Ngữ Băng có chút nghi hoặc, hỏi Đường Tuyết: "Chú ấy không biết "lục" còn có ý nghĩa khác?"
"Nếu anh hỏi ông ấy cắm sừng là gì ông ấy khẳng định biết rõ, bất quá ở cái độ tuổi của ông ấy suy nghĩ mọi người tương đối chất phác, không giống chúng ta tư duy phát triển."
"À " Lê Ngữ Băng sờ đầu cô, híp mắt, "Vậy ông ấy làm sao biết cái ngoại hiệu này của anh?"
Đường tuyết chớp chớp mắt, "Em làm sao biết được, anh danh tiếng lớn như vậy, nhất định là ông ấy tra được trên mạng đấy."
Lê Ngữ Băng cúi đầu cắn môi của cô, "Nói dối cũng không tệ."
——
Đường Tuyết từ Bắc Kinh trở về ba ngày là đón giao thừa.
Buổi tối cô cùng Lê Ngữ Băng chạy ra ngồi vòng đu quay, vốn ý định ngồi xong vòng đu quay sẽ đi chờ lúc đếm ngược để gõ chuông, không biết rằng người xếp hàng ngồi vòng đu quay quá nhiều, dẫn đến lúc hai người leo lên được vòng đu quay đã quá muộn, thời điểm 0 giờ cũng là lúc bọn họ an vị trên vòng đu quay.
Không thể gõ chuông, chỉ có thể ý tứ mà gõ gõ đầu chó của Lê Ngữ Băng một cái.
Lúc đu quay lên tới điểm cao nhất, trên bầu trời đột nhiên pháo hoa nổ tung từng đóa lớn.
"Thật đẹp..." Dừng ở giữa không trung xem pháo hoa, cảm giác rất gần, pháo hoa lại càng xinh đẹp gấp mười lần.
Lê Ngữ Băng chụp lấy tay của cô, ngửa đầu nhìn lên trời, con ngươi trong suốt phản chiếu ánh sáng của pháo hoa, "Lần thứ nhất." Cậu nói khẽ.
"Cái gì lần thứ nhất?"
"Năm mới đầu tiên ở cùng một chỗ với em" Lê Ngữ Băng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn cô "Về sau còn sẽ có rất nhiều lần."
Đường Tuyết nhìn cậu cười, Lê Ngữ Băng liền hôn cô.
Nhẹ nhàng hôn, triền miên không dứt, phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, cuối cùng đều hóa thành từng điểm nhu tình.
"Lê Ngữ Băng, anh vĩnh viễn sẽ thích em sao?"
"Sẽ."
"Sao lại khẳng định được như vậy?"
"Bởi vì, em so với pháo hoa còn rực rỡ hơn."
...
Từ vòng đu quay xuống, Đường Tuyết muốn đi quảng trường bên kia tham gia náo nhiệt, Lê Ngữ Băng lo lắng nhiều người sẽ phát sinh sự kiện giẫm đạp, lôi kéo cô rời đi.
Thời gian đã quá muộn, lầu ký túc xá đã đóng, hai người đành phải ở khách sạn. Tại đại sảnh khách sạn, hai người phát sinh một điểm bất đồng. Lê Ngữ Băng muốn thuê một phòng, Đường Tuyết kiên trì thuê hai cái. Cô đối với việc Lê Ngữ Băng hư giả an lợi có bóng ma tâm lý, hiện tại nhớ lại đều cảm thấy đau.
Cuối cùng đương nhiên là thuê hai cái.
Hơn nữa, bởi vì đêm giao thừa gian phòng khan hiếm, phòng của hai người còn không cùng một tầng, Đường Tuyết ở đây, Lê Ngữ Băng lầu trên.
Lúc cô tắm xong đi ra, nhìn thấy tin nhắn Lê Ngữ Băng gửi cho cô.
Lê Ngữ Băng: Đường Tuyết, anh đau đầu.
Lê Ngữ Băng: Thật sự đau đầu.
Đường Tuyết có chút gấp, đi xuống lầu tìm cậu.
Cô nhấn chuông cửa, Lê Ngữ Băng mở cửa, đứng ở cửa ra vào. Cậu đưa lưng về phía đèn hành lang, cô cũng nhìn không ra sắc mặt của cậu như thế nào.
"Lê Ngữ Băng, hiện tại đầu còn đau không?"
Lê Ngữ Băng không nói chuyện, đột nhiên một tay đưa ra kéo cô vào phòng, đặt tại trên cửa mà hôn. Hôn quá mức kịch liệt, ồ ồ thở dốc phun đến trên mặt cô, thiêu đến nỗi đầu óc cô trống rỗng.
Đường Tuyết cố hết sức mà nghiêng đầu né tránh cậu, Lê Ngữ Băng liền hôn cổ của cô, duỗi đầu lưỡi ra mà liếm da thịt trên cổ cô. Đường Tuyết bị làm đến nỗi thân thể như nhũn ra, tức giận nói: "Lê Ngữ Băng, anh vậy mà dám giả bệnh?"
"Không có."
"Anh không phải là đau đầu sao?"
"Vừa rồi đau đầu, hiện tại không đau nữa."
"Nói dối."
"Thật mà" Lê Ngữ Băng ngẩng đầu nhìn mắt của cô, liếm liếm bờ môi giải thích, "Chỉ đau một chút."