Đường Tuyết làm bà mai rất tùy ý, cũng không có giành ra quá nhiều tinh lực đi theo để bảo vệ tình yêu của đám bạn cùng phòng, bởi vì cô còn phải đi thi đấu.
Từ trung tuần tháng mười một, Đường Tuyết tiến vào thời kỳ thi đấu dày đặc. Trượt tốc độ quãng ngắn bình thường thi đấu là vào mùa xuân và mùa đông, mùa hè mùa thu không đấu. Từ lúc thi đấu sinh viên tranh giải kết thúc đến bây giờ, Đường Tuyết được huấn luyện hơn nửa năm, rốt cuộc cũng đến thời điểm trổ tài.
Cuộc thi đấu đầu tiên mà cô tham gia tranh tài là thế vận hội mùa đông ở tỉnh.
Hạng mục trượt tốc độ quãng ngắn của Lâm thành không có xuất hiện quá nhiều nhân vật lợi hại, Đường Tuyết cùng Trương Duyệt Vi nhờ thành tích huấn luyện đã có thể tiến vào top 3 toàn tỉnh, vì vậy hai người đều thuận lợi tiến vào trận chung kết.
Thi đấu 500m ngày ấy, Lê Ngữ Băng cùng đám cẩu hửu của Đường Tuyết đi cỗ vũ cho cô. Lê Ngữ Băng rất có phong thái của một người hâm mộ, làm một tấm biểu ngữ, thượng thư "Đường Tuyết cố lên!". Mấy dòng chữ này không phải chữ in, là tìm một cụ ông luyện chữ trong công viên đề lên, rồng bay phượng múa khí thế bức người, hơn nữa lại rất lớn, tại khán đài vừa mở ra, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Trương Duyệt Vi tại vòng bán kết thành tích xếp tốt nhất, xếp hạng thứ nhất tại đường đua, Đường Tuyết xếp thứ hai. Súng lệnh vang, Đường Tuyết phản ứng nhanh chóng, xuất phát rất tốt, rất nhanh ςướק được vị trí ở hàng phía trước, xuất phát đứng vị trí C.
Đối với loại cự ly ngắn năm trăm mét mà nói, xuất phát tốt đã là thành công một nửa.
"Oa oa oa, lão đại, cố gắng lên! Lão đại tuyệt nhất!" Liêu Chấn vũ cầm biểu ngữ điên cuồng gào thét.
Đám bạn cùng phòng Đường Tuyết cũng rất kích động, "A a a! Đường Tuyết cố gắng lên!"
Tưởng Thế Gia cũng nhịn không được nói, "Chị dâu soái a!"
Lê Ngữ Băng ngồi ngay ngắn, hưởng thụ sự sùng bái của mọi người đối với bạn gái mình.
Đường Tuyết một đường giành lên vị trí trượt đầu, nhìn rất thuận lợi, nhưng thời điểm trượt ở vòng thứ tư, Trương Duyệt Vi thừa dịp tiến vào khúc ngoặt, đột nhiên tăng tốc. Đường Tuyết bên này hướng đường đua bên ngoài trượt một cái, kết quả chính là, Trương Duyệt Vi thuận lợi mà từ bên trong vượt qua, giành lấy vị trí dẫn đầu.
"ôi ——" Tưởng Thế Giai tiếc nuối thở dài, nhưng chữ này mới chỉ nói ra một nửa, đột nhiên ngừng lại, như bị nghẹn trong họng một cái, trừng to mắt.
Trong nháy mắt, trên mặt băng tình thế lại có biến hóa. Đường Tuyết quả thật bị Trương Tuyệt Vi vượt qua, chẳng qua là Trương Duyệt Vi lúc ngoặt quá khom người, thân thể không thể khống chế mà di chuyển ra phía ngoài, lúc này, Đường Tuyết ở phía sau đã sớm điều chỉnh tốt phương hướng, tăng tốc bắt kịp, đồng dạng mà trả lại cú vượt qua bên trong khi nãy.
Phản siêu!
Toàn bộ quá trình biến đổi quá bất ngờ, khiến cho mọi người không tự chủ được mà ngừng thở, thẳng đến lúc Đường Tuyết vững vàng đoạt lại vị trí dẫn đầu, mọi người mới lặng lẽ meo meo nhẹ nhàng thở ra.
Về sau Đường Tuyết vô cùng thuận lợi, một đường dẫn đầu đến điểm cuối cùng.
Nhóm bạn trong khán phòng đồng loạt đứng lên hoan hô, Tưởng Thế Giai ba ba ba mà vỗ tay, nói: "Không hổ là nữ nhân Băng ca coi trọng."
Sau khi Liêu Chấn Vũ cao hứng xong, hỏi Lê Ngữ Băng: "Lão Đại nhà tôi ngay từ đầu không phải cố ý để người ta vượt qua hay sao?"
"Cậu nói thử xem?"
Chính xác mà nói, cũng không tính là cố ý, mà là dự đoán trước ý đồ của đối phương. Trương Duyệt Vi khí thế hừng hực, Đường Tuyết tại tình huống kia vừa bị vượt qua, vừa mạo hiểm trượt song song, cùng nhau ngạnh kháng, không bằng lấy lui làm tiến. Trương Duyệt Vi sau khi bẻ cua thân thể sẽ bị trượt hướng ra phía ngoài là khẳng định, không ai có thể thoát khỏi định luật Newton hai, vì vậy Đường Tuyết ngay từ đầu đã né tránh mũi nhọn, trực tiếp chuẩn bị cho việc phản siêu sau đó.
Trượt tốc độ quảng ngắn không chỉ so về tốc độ, mà còn là so về trí tuệ cùng kỹ xão.
...
Đường Tuyết trên bục lĩnh thưởng, như một tiểu lão hổ uy phong lẫm liệt. Cô nhìn thấy Lê Ngữ Băng ở sau tấm ngăn của khán đài ngoắc ngoắc cô, liền đi qua, ngẩng mặt nhìn cậu. Vị trí người xem tương đối cao, Lê Ngữ Băng cách tấm ngăn, khom người, đưa tay sờ sờ đầu cô. ( edit by wattpad jamjam1230)
Đường Tuyết cười cười, tháo xuống tấm huy chương, muốn đeo lên cho cậu, đáng tiếc với không tới, thế là cô cầm huy chương ném lên, Lê Ngữ Băng vững vàng tiếp được.
Đường Tuyết phía sau còn có hạng mục tranh tài, quay người trở lại. Lê Ngữ Băng cầm tấm huy chương quay về chỗ ngồi, vừa đi, vừa cúi đầu hôn một cái lên tấm huy chương.
Tất cả đều bị phóng viên chụp được, phóng viên kích động nhanh chóng đem hình ảnh đăng tải lên mạng. Tin tức này rất nhanh được lan truyền, không ít dân mạng líu ríu mà thảo luận, có người mắt hiện lên hình trái tim mà gào thét, có người say sưa ngon lành mà ăn thức ăn cho chó, có người mắng to cậu diễn trò sĩ diện khác người làm ngươi ta chán ghét, còn có người tiếp tục chỉ trích cậu thành tích kém.
Sau đó không thể lý giải được, việc Lê Ngữ Băng sờ đầu, hôn huy chương, ân âи áι ái, những điều này cùng với hoạt động thể thao không có chút nào quan hệ, vậy mà lại trở thành tin tức lớn nhất ở thế vận hội mùa đông của tỉnh năm nay. Cẩn thận nghĩ lại thì cũng có cảm giác hợp tình hợp lý. Hạng mục mùa đông vốn chỉ là tiểu chúng, độ chú ý rất thấp, sở hữu vận động viên nổi tiếng cộng lại cũng không có người nào nổi như Lê Ngữ Băng.
Kỳ thật Lê Ngữ Băng cũng không thể lý giải nỗi dân mạng. Cậu kéo dài trạng thái đê mê, thành tích không tốt, theo lý có lẽ đã nhanh chóng bị lãng quên rồi. Nhưng sự thật lại là, nhất cử nhất động của cậu luôn có người nhìn chằm chằm vào, quần chúng nhân dân đến cùng là có bao nhiêu sự rảnh rỗi?
Cậu đem sự nghi ngờ của bản thân kể cho quản lý Ngô nghe, quản lý Ngô vỗ đùi, "Nhờ cậu trở về soi lại gương, người lớn lên đẹp mắt không có tư cách hạ thấp sự tồn tại, nhân dân cả nước đều sẽ không đáp ứng."
Lê Ngữ Băng:= =
Quản lý Ngô không đành lòng nói với Lê Ngữ Băng, cậu bây giờ trong giới băng cầu là cầu thủ bị mắng nhiều nhất, cũng là cầu thủ có giá trị bản thân cao nhất... Quả thực, câu lạc bộ cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
——
Đảo mắt đã vào tháng mười hai, Lê Ngữ Băng rốt cuộc cũng có thể thở một ngụm rồi. Cậu tạm thời cáo biệt "Tia Đường Cốc", chuẩn bị cho thế vận hội mùa đông vào tháng một năm sau. Đây là mùa giải ban đầu đã xác định sẽ có kết quả tốt, thế nhưng mà sau khi công bố, dân mạng lại bắt đầu bàn tán, nói cậu sợ hãi, chỉ biết trốn tránh, blabla... Phấn đen(*) ở bình luận trên weibo nhao nhao thành một hội.
(*) Phấn đen: giống antifan
Có một id "Thất ca không có tiểu Đinh Đinh" trên mạng bình luận rất có ý tứ: Băng thần của ta làm sao? Băng tẩu của ta vẫn nguyện ý sủng, không phục thì im đi.
Lê Ngữ Băng dở khóc dở cười, yên lặng nhấn thích.
Từ hạ tuần tháng mười một, Đường Tuyết trong một tháng tham gia ba trận thi đấu trượt tốc độ quãng ngắn cấp thành phố, đồng thời cũng nhận được tư cách tham gia thi đấu 500 mét cho nữ ở Bắc Kinh vào cuối năm. Bắc Kinh là cuộc thi đấu sau cùng, cũng là quan trọng nhất, tụ tập tuyển thủ cấp cao của cả nước.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Tuyết tiếp xúc với cuộc thi đấu mang tiểu chuẩn cao như vậy.
Đường hiệu trưởng cũng đi đến Bắc Kinh cỗ vũ cho con gái.
Lê Ngữ Băng với tư cách người nhà cũng đi theo cổ vũ.
Vì vậy hai người cứ thế không hẹn mà cùng gặp nhau ở khán đài.
Lê Ngữ Băng không muốn ngồi cạnh Đường hiệu trưởng, chủ yếu là sợ Đường hiệu trưởng lại nổi điên cởi giày đánh cậu...
Nhưng cậu cũng không dám biểu hiện ra ý tứ sợ hãi, cho nên vẫn là mạo hiểm tính mạng mà ngồi xuống bên cạnh nhạc phụ tương lai.
Đường hiệu trưởng những ngày này vẫn là nghe được có người mắng Lê Ngữ Băng. Bởi vì Lê Ngữ Băng đúng là sau khi bị ông đánh đuổi ra khỏi nhà mới rơi vào trạng thái trượt dốc, vì vậy Đường hiệu trưởng cũng vô tình hữu ý mà chột dạ, không khỏi đối với Lê Ngữ Băng có chút cảm giác bản thân mang tội.
Hơn nữa vợ ông suốt ngày ghé tai ông mà thủ thỉ, đứa trẻ này cũng không dễ dàng gì, Đường Tuyết đem thẻ ngân hàng của người ta tiêu chỉ còn có sáu khối rưỡi, ông cảm thấy rốt cuộc hai đứa cùng một chỗ là ai khi dễ ai... Dạng gió này ở bên tai thổi lâu như vậy, ông cũng phải thừa nhận địa vị của Lê Ngữ Băng.
Lúc này, Đường hiệu trưởng nhìn Lê Ngữ Băng vài lần, hy vọng Lê Ngữ Băng hiểu được ý của ông: Mọi người có thể ngưng chiến, bắt tay giảng hòa rồi.
Lê Ngữ Băng không hiểu ý, cũng không dám cùng ông nói nhiều, chỉ hàn huyên hai câu, sau đó im lặng, ngoan ngoãn ngồi, mắt nhìn phía trước.
Bầu không khí có chút lúng túng.
Đường hiệu trưởng đột nhiên tự cảm thấy thân là trưởng bối, mình có lẽ là nên chủ động đi làm dịu bầu không khí lại, dù sao cũng là ông động thủ đánh người trước.
Làm sao để tạo ra độ thân thiện một cách kín đáo lại không quá nhiệt tình mà tạo ra quá nhiều thiện ý, rút ngắn quan hệ đây?
Đường hiệu trưởng sờ đầu, đột nhiên nhớ lại biệt danh hồi còn đi học của Lê Ngữ Băng.
Đã có.
Vì vậy Đường hiệu trưởng ngữ khí mang theo bảy phần rụt rè ba phần thân thiết mà gọi cậu: "Lục băng."
Lê Ngữ Băng: "............"