Lấy Tên Của Ai Lặng Lẽ Yêu Em - Ngoại Truyện

Tác giả: Phong Thanh Dương

Cuộc Sống Bạo Lực Của Các Bé Cưng
Tôi tên là Dịch Mộ Tranh, năm nay 5 tuổi, học ở nhà trẻ Tiểu Ngưu Tân. Tôi có một anh trai song sinh tên là Dịch Mộ Kỳ. Kỳ thật là anh ấy và tôi rất giống nhau, có một cái biệt danh đặc biệt ngộ. Tất cả đều do mẹ chúng tôi Dịch Tiểu Liêu ban cho. Ca ca đương nhiên không thích cái tên Trà Xanh, cho nên ở nhà trẻ anh ấy không thích tôi gọi anh ấy như vậy.
Biệt danh của tôi, miễn cưỡng có thể chấp nhận, một đứa con gái tên là Quả Cam, thật ra thì cũng ngộ nghĩnh lắm.
So với em bé còn trong bụng mẹ, tuy vẫn chưa biết là em gái hay là em trai nhưng Tiểu Liêu nhất quyết đặt nó tên là Đậu Nành.
Ba ba nghe được thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tôi cũng không thích tên này. Cho dù là em trai hay em gái. Khi dẫn đi giới thiệu với các bạn nhỏ khác – Đây là Đậu Nành. Haizz thật sự là …. thật sự là …. không bình thường tí nào. Cục cưng nè, Bảo Bối nè, không phải dễ nghe hơn sao?
Thôi được rồi, tôi biết là đầu óc má mi tôi có cấu tạo khác thường, nhưng mà chỉ thấy ngộ là tại sao ba ba lại thương má mi như vậy. Bất luận là Tiểu Liêu có dằn vặt dày vò, động kinh đến cỡ nào, thì mặt ba ba vẫn có thể không biến sắc, hết sức trấn định giải quyết vấn đề. Tôi thật sự phục ba ba, trừ bỏ ba ba chắc không còn ai chịu nổi Tiểu Liêu nữa đâu.
Thử hỏi có mấy người phụ nữ khi mang thai, còn tiếp xúc những thứ gây phóng xạ cao như máy tính, ngồi chơi mạt chược, đánh đến quên ăn luôn? Tiểu Liêu quả thật là rất thần kỳ, rõ ràng có nhiều khi cực kỳ ngốc. Nhưng đặc biệt vẫn luôn nắm được điểm yếu của ba ba. Mỗi lần ba tôi phát hiện má mi lên mạng tìm bạn đánh bài, còn chưa kịp bùng nổ thì lập tức bị Tiểu Liêu trấn áp. Còn về phần làm sao trấn áp thì tôi không biết. Chỉ có một lần vô tình nghe được má mi nói cái gì ăn kẹo que gì đó?
Tiểu Liêu và Bách Sanh cũng quá tráo trở, có món ngon như vậy lại gạt tôi với Trà Xanh, cư nhiên lại trốn trong phòng tự ăn. Trên đời này nào có cha mẹ như thế chứ?
Hình như gần đây Trà Xanh có chuyện không vui, bất luận là tôi chọc ghẹo anh ấy như thế nào thì anh ấy cũng như thế không cười không nói. Tôi nghĩ không ra có chuyện gì lại khiến anh ấy không vui như thế. Ở nhà ông bà nội rất thương chúng tôi, ông ngoại bà ngoại cũng cưng anh ấy cưng đến tôi cũng cảm thấy ghen tỵ luôn. Như vậy thì có chuyện gì lại khiến anh ấy không vui chứ?
Trà Xanh học ở lớp 1, tôi học ở lớp 3. Vào giờ cơm trưa tôi lén thầy đi đến lớp tìm anh ấy. Muốn coi coi Trà Xanh có ngoan ngoãn ăn cơm không, vì anh ấy đặc biệt rất kén ăn, luôn không ăn rất ít. Nhón chân đứng bên cửa sổ, tôi không tìm thấy Trà Xanh. Kỳ quái, chẳng phải đang là giờ cơm trưa sao? Anh ấy có thể đi đâu?
Xoay lưng chuẩn bị về phòng học, bỗng nhiên muốn “…”. Cho nên quay vòng hướng phòng vệ sinh. Đi được vài bước thì nhìn thấy một nhóm bạn nhỏ đang vây quanh chỗ nhà vệ sinh, không biết là đang làm gì? Từ rất xa đã nhìn thấy Trùng Tiểu Trùng đáng ghét kia. Được rồi, tên này là biệt danh tôi đặt cho cậu ấy, tên thật là Du Tiểu Du, ai bảo cậu ấy dám thay tôi làm hoa đồng trong hôn lễ của ba mẹ chứ. Đến bây giờ tôi vẫn chưa quên đâu nha.
Trùng Tiểu Trùng nhìn thấy tôi hình như muốn rụt lại, ánh mắt sợ hãi nhìn về hướng nam sinh trong tolet. Tôi thấy thật bực, cậu ấy là con gái mà lại có sở thích như thế, tại sao lại muốn coi con trai “….” chứ!
Tôi mới không thích xen vào giúp vui, trực tiếp chạy về phía tolet nữ. Trùng Tiểu Trùng lại đột nhiên chạy đến nắm lấy tay tôi, giọng nói có chút sốt ruột “Dịch Mộ Tranh, cậu mau đến xem anh cậu.”
Tôi sửng sốt, vội chạy đến cửa tolet nam, vừa nhìn vào liền thấy Trà Xanh đánh nhau cùng một nam sinh khác. Trà Xanh bình thường không nói chuyện, nhưng không có nghĩa là tính tình anh ấy tốt, chỉ có mình tôi biết rõ là thật anh ấy rất âm hiểm. Luôn thích hại người ta sau lưng. Đây là từng trải của người bị hại, có quyền lên tiếng chứ.
Cho nên nhìn Trùng Tiểu Trùng cứ bô bô la hét tôi thì lại đứng khoanh tay nhìn 2 người đánh nhau. Trà Xanh được di truyền hoàn toàn tế bào vận động của ba ba, hơn nữa thường ngày chú Thiên Bắc cũng thường huấn luyện cho anh ấy. Rất cừ nha, tôi tuyệt không lo lắng anh ấy sẽ bị tổn thương. Đánh nhau với người khác cũng tốt, giảm đi ít nhiều suy nghĩ méo mó trong lòng Trà Xanh, không còn ở nhà ăn Hi*p tôi. Ta ૮ɦếƭ không bằng ngươi ૮ɦếƭ – đạo lý này tôi còn hiểu được.
Nhưng mà, tôi không ngờ là tên đánh nhau với Trà Xanh cũng không phải dưa chuột, chút tổn thương cũng không thấy. Hiển nhiên là cũng có luyện qua chút công phu, Trà Xanh chiếm không được thế thượng phong, mặt mày nhăn lại.
Khóe mắt Trùng Tiểu Trùng đỏ lên, đứng bên cạnh la lớn “Ca, đừng đánh nữa về nhà dì sẽ đánh anh.”
Ca? Tôi buồn bực nhìn 2 tên nam sinh đã ngừng đánh nhau, tên kia cao hơn Trà Xanh một tí. Một đôi mắt to đẹp dữ tợn trừng Trà Xanh “Cái tên câm, coi mày còn dám hôn em gái tao nữa không”
“….” tật xấu này của Trà Xanh di truyền từ Tiểu Liêu sao mãi vẫn chưa bỏ được, anh ấy nghĩ ai cũng thích mặt đầy nước miếng sao! Mà cho dù là Trà Xanh có lau chùi trên mặt Trùng Tiểu Trùng thì đã sao, ai cho phép tên kia dám gọi Trà Xanh là tên câm.
Tôi nắm chặt nắm tay đi qua phía tên nam sinh kia cho hắn một quyền, tên kia đương nhiên không đoán được là tôi tự nhiên đánh hắn, lập tức sửng ngốc đứng nhìn tôi.
“Ai cho phép cậu nói anh trai tôi như vậy, thèm hôn em gái?” á, lời này sao giống mấy lời mắng chửi hay truyền trên weibo gần đây, kỳ thật là ý tôi muốn nói là anh ấy hôn em gái của cậu thì sao…..
“Cũng không nhìn coi Trùng Tiểu Trùng kia có đáng để anh tôi làm nước bọt dính mặt cậu ấy không? Hơn nữa, nước bọt có tác dụng tiêu độc, có hiểu không? Anh tôi hôn cậu ấy là giúp cậu ấy tiêu độc, không biết cảm kích còn ở đây mà cáo trạng.”
Mặt tên nam sinh kia biến đen tức thì, mãi một lúc lâu mới nói được một câu “Vậy theo lời cậu nói, tôi còn phải cảm ơn anh cậu, đã khiến cho mặt em gái tôi đầy nước bọt chứ gì?”
“Không sai, mau cảm ơn đi.” Tôi quàng cánh tay qua vai Trà Xanh, Trà Xanh vểnh môi nhìn tôi, vẻ mặt sung sướng không thôi!
Trùng Tiểu Trùng vội chạy đến lôi kéo cánh tay nam sinh kia “Cola, anh ấy không làm mặt em dính nước bọt.”
“….”
“Anh ấy chỉ hôn lên mặt em một cái thôi, không có nước bọt, thật đó.” Du Tiểu Du vẻ mặt chân thành nhìn cái tên nam sinh mà cô ấy gọi là Cola “Anh hiểu lầm người tốt rồi!”
“….”
Tôi rõ ràng là nhìn thấy khóe miệng Cola khẽ run rẩy, trong lòng có chút vui sướng. Nhìn ngây ngốc, chưa từng thấy ai ngốc nghếch như thế. Trùng Tiểu Trùng phải đổi tên thành Ngốc Tiểu Ngốc đi. Làm sao có thể ngốc như thế. Về nhà tôi phải giáo dục lại Trà Xanh mới được, làm chi mà lại đi hôn loại hàng hóa như này.
Cola thở phì phì nắm lấy tay áo cô “Ngu ngốc, hắn ta là định làm cho em mặt đầy nước miếng đó, nhưng chưa kịp thôi.”
“Cậu cho anh tôi là suối phun nước sao? Ai rảnh nói chuyện, đánh trước nói sau đi.” Tôi cố tình trừng mắt hung hãn nhìn họ, ở nhà Tiểu Liêu hay dùng chiêu này với bọn tôi, tôi đã sớm học được còn trò giỏi hơn thầy nữa đó nha.
Cola nhìn thấy tôi trừng mắt nhìn như vậy, bỗng nhiên cứ thế mà nhìn tôi chằm chằm không nói, tôi bị hắn nhìn đến toàn thân nổi da gà không thôi.
“Nhìn cái gì, nhìn nữa cắn ૮ɦếƭ cậu.”
Tôi lôi kéo Trà Xanh đi ra ngoài, anh ấy còn nhìn Trùng Tiểu Trùng cười, tôi vừa nhìn thấy khí giận tụ lại một chỗ, nha đầu ngốc như vậy, nếu Trà Xanh dám nói thích cậu ấy, tôi …. Tôi có nên đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh ấy không, tôi không thể có một chị dâu ngốc nghếch như thế.
Sau khi tan học về nhà tôi mới biết được Cola tên thật là Lâm Cẩn Nam. Cha là Bí Thư Thành Phố Lâm Hạo Sơ. Khi ba mẹ tôi kết hôn hắn cũng có tham dự, trách không được Trùng Tiểu Trùng có thể thay tôi làm hoa đồng. Tình cảm chính là một quy tắc ẩn, có điều ai là ẩn của ai…?
Tôi buồn bực ngồi nhìn Trà Xanh ở bên cạnh, anh ấy vẫn cứ nhìn ngoài cửa sổ xe không biết đang nghĩ cái gì, còn nhỏ mà đã dám đi cửa sau. Tôi thở phì phì cởi giầy ngồi rụt ra phía sau, Trà Xanh nghe được có tiếng động quay lại phía sau nhìn tôi, chẳng hiểu gì cả cứ nhìn tôi.
Tôi cong lưng đứng lên, hất ௱ôЛƓ định đá một cái đá về Trà Xanh ….
Trà Xanh lập tức ngã xuống đất, bộ dạng đáng thương nhìn về phía ba ba đang lái xe, Bách Sanh cũng nhìn thấy hành động của tôi, trừng mắt nhìn tôi từ trong kính chiếu hậu. Tôi há hốc mồm, hết đường chối cãi, Trà Xanh tên này, thật sự độc ác nha. Tôi sẽ cố dằn lại không đá anh ta một cước.
Chân tôi còn cách anh ấy khoảng chừng một cm, khuôn mặt tuấn tú âm trầm không biết phân biệt thị phị của Bách Sanh lạnh lùng nói “Dịch Mộ Tranh, về nhà đọc thuộc lòng 500 lần Thất Bộ Thi, không xong không cho tắm rửa ăn cơm.”
“….” Cho nên tôi nói mà, ở cùng với Tiểu Liêu ngốc thời gian lâu chỉ số thông minh của Bách Sanh cũng giảm xuống thấp. Thất Bộ Thi, tôi nhắm mắt cũng làm xong, vậy thì coi là hình phạt gì chứ, muốn từ đó để tôi thất tỉnh đối xử chân thành với Trà Xanh, vốn là tôi luôn muốn sống hòa bình với anh ấy nha, chỉ có…. Tên Trà Xanh nào đó bụng dạ đen tối, tôi làm sao đứng nhìn anh ta đáng ghét như vậy chứ.
©STENT
Về nhà tôi phải đi tìm Tiểu Liêu, tôi phải trông cậy vào Tiểu Liêu thôi, tuy đầu óc không sáng suốt nhưng đôi lúc lại có mị lực có thể dùng được, có thay tôi chủ trì công đạo nha.
Tôi thêm mắm dậặm muối, châm ngòi rồi xúi bậy, nói xấu Trà Xanh đủ điều, nói chuyện anh ấy hôn Trùng Tiểu Trùng phóng đại thành anh ấy và Trùng Tiểu Trùng ăn nước bọt nhau, đem chuyện anh ấy và Cola đánh nhau nói thành kéo bè kéo lũ đánh lộn.
Trà Xanh lạnh lùng ngồi bên cạnh tôi, ngồi yên trên sofa không thèm giải thích. Đương nhiên là anh ấy cũng không có cơ hội giải thích haha. Anh ấy chỉ cần nâng tay muốn dùng ngôn ngữ của người câm điếc giải thích thì tôi liền bật người Ϧóþ ૮ɦếƭ điều đó từ trong nôi. Trà Xanh hình như đã nhìn thấu ý đồ của tôi cho nên cũng lười giãy dụa.
Ai biết thế nhưng Bách Sanh ngay lúc tôi đáng tố trạng đủ mọi tội ác của Trà Xanh lại đi vào, Bách Sanh liền xụ mắt quát lớn tôi, tôi lê dép lê đi đến, đảo đôi mắt run rẩy nhìn xuống chân.
Bách Sanh tức giận vỗ vào ௱ôЛƓ tôi “Đứng ngay ngắn lại, học ở đâu tật xấu, con gái con đứa mà đứng run chân. Tôi nhìn qua Tiểu Liêu, rõ ràng lúc nãy vừa mới run run chân giờ lại như bị đứng hình cương người ngồi thẳng lưng. Nghiêm trang vuốt bụng to tròn của mình.
Bách Sanh vẫn không quên lấy gối kê sau lưng Tiểu Liêu, để Tiểu Liêu được thoải mái rồi lại đảo mắt nhìn chằm chằm về phía tôi. Mà có cần nhìn như vậy không chứ, làm như có thâm thù đại hận không bằng, không phải chỉ là không cẩn thận đạp con ba một cái thôi mà. Có cần như Hoàng Thế Nhân mà đối với tôi không.
“Tự nói, hôm nay làm sai cái gì?” Bách Sanh từ từ cởi Cảnh Phục ra, áo sơ mi được ủi tỉ mỉ ngoài ý muốn có chút nhăn, còn cởi thêm mấy cái cúc trên cổ ra. Bà mẹ háo sắc của tôi thấy vậy liền bật dậy nói “Ông xã, ôm em, như vậy thật đẹp trai. Rất giống năm đó dạy bảo em.”
“….” Tôi không nói gì nhìn Tiểu Liêu, ở trước mặt con cái mà không biết rụt rè gì cả. Haizz nhưng mà hình như cả trước mặt ông bà nội Tiểu Liêu cũng có biết 2 chữ “rụt rè” viết sao đâu, huống chi là đứa nhỏ như tôi.
Gương mặt Bách Sanh lộ lên vẻ không kìm được, ho “khụ “một tiếng, dùng âm thanh chỉ 2 người nghe được thì thầm vào tai Tiểu Liêu “Ngoan, đừng nháo, đợi chút nữa xong việc rồi anh ôm em nha?”
Tiểu Liêu xấu hổ gật đầu, tôi nhất thời mất hết phương hướng, đây là loại cha mẹ gì đây. Thời điểm giáo dục con cái mà như vậy được sao.
Tôi đứng thẳng dậy, nghiêm mặt lại nói “Con không có sai, người làm sai là Dịch Mộ Kỳ, anh ấy đánh nhau ở trường, lưu manh ăn Hi*p bạn học. Ở nhà thì ăn Hi*p em gái lại che dấu bộ mặt thật. Tính tình thật ra cực xấu xa, nhân phẩm thấp kém nữa.”
Bách Sanh và Tiểu Liêu đều kinh ngạc nhìn tôi rồi quay sang liếc nhìn nhau “Con nói …. đó là Trà Xanh.”
Tôi kiên định gật mạnh đầu, nhìn coi đi, tên Trà Xanh này che giấu quá kỹ. Ngay cả cha mẹ thân sinh mà cũng không nhìn ra, chỉ có người bị nhiều bài học kinh nghiệm như tôi mới biết rõ bản chất anh ấy thấp kém như thế nào. Hôm nay tôi nhất định vạch trần bộ mặt thật của anh ta cho xem.
Bách Sanh xem xét Trà Xanh, tên kia lại bày ra đôi mắt ngập nước, ác nhân giả dạng thanh thuần, vẻ mặt vẫn tỏ ra vô tội như cũ, làm bộ như có điều muốn phân trần nhưng rồi lại thôi. Đưa mắt nhìn Bách Sanh rồi lại gục đầu xuống.
Thái dương của tôi ….. Bách Sanh ba chính là nô bộc của nhân dân, là cảnh sát Trung Quốc nha, mau bày ra mấy cái thông minh sáng suốt lúc phá án đi. Thế là Bách Sanh nhìn Trà Xanh một cái rồi xoay vòng lại nhìn tôi, huhu vẻ mặt tôi bi thương….
Bách Sanh đập một cái mạnh lên bàn “Dịch Mộ Tranh, ba tận mắt nhìn thấy con ăn Hi*p anh trai, mình dữ dằn còn nhanh mồm nhanh miệng lên án người khác nhân phẩm xấu, tính cách ác liệt. Đi úp mặt vào tường phòng vệ sinh sám hối cho ba, mang theo cuốn sách tiếng Anh Little Women, đi ngay lập tức!”
Á, má ơi tôi phải bỏ nhà ra đi. Người nhà này mắt để đâu hết rồi, còn kêu đọc Little Women. Dịch Bách Sanh hoàn toàn đã bị Tiểu Liêu lây nhiễm tính ngoan cố rồi. Hừ hừ hừ ….
©STENT
Buổi tối tôi nhìn thấy phòng của Tiểu Liêu và Bách Sanh tắt hẳn đèn. Tôi tìm cái khăn quàng cổ trên giường, rồi cầm lấy cái ống heo cùng với cái gối của mình, hoa Scarlett và một số thứ khác trút vào ga giường gói lại. Trong mấy bộ phim truyền hình cổ trang người ta bỏ nhà ra đi hình như là thường làm như vậy.
Tìm một lúc lâu vẫn không tìm được cây gậy thích hợp, nhìn mấy sào phơi đồ ngoài ban công. Tôi thở dài, haizz bỏ nhà ra đi cũng phải xí hổ như vậy sao, cầm lấy cái sào sọt ngang qua cái bao gói lúc nãy, lưu luyến nhìn căn phòng lần nữa. Trong lòng lặng lẽ rơi lệ, bà nội con xin lỗi, bà phải mua cái sào móc đồ mới thôi.
Tôi nhón chân đi nhè nhẹ xuống cầu thang, nhưng mới đến góc cầu thang đã nghe được tiếng ho khan từ phía sau vọng lại. Tôi quay đầu lại thì thấy Thiên Bắc đang cầm cái gối đầu của tôi, ngoắc tay bảo tôi đến “Nửa đêm rồi, định diễn cái gì sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn cái gối trong иgự¢ chú, sao mà giống của tôi y chang vậy? Tôi quay lại nhìn lần nữa, tôi nhìn lại cái bọc đồ tôi gói lúc nãy đã rớt ra dọc theo đường đến cầu thang. Hắc tuyến nhất thời giăng đầy mặt. Không phải thời cổ đại thường gói như vậy sao. > <
Chú Thiên Bắc đi đến ngồi xổm trước mặt tôi, cười một nụ cười đặc biệt đẹp “Quả Cam, làm sao vậy, chuẩn bị đi đâu sao?”
Từ nhỏ, tôi đã đặc biệt thích Thiên Bắc, chú ấy tuy nhìn giống hệt Bách Sanh. Nhưng mà lại dịu dàng hơn Bách Sanh nhiều nha, tôi hút hít cái mũi “Chú, ba ba với má mi không thích Quả Cam, chỉ thích ca ca. Chờ em bé ra đời nữa, con còn địa vị gì trong nhà này nữa. Con phải bỏ nhà ra đi.”
Chú Thiên Bắc nghe xong liền nở nụ cười, chú ấy cười nở rộ thật đẹp trai nha, ánh mắt uốn cong, khóe miệng vươn lên, đưa tay sờ đầu tôi “Bé ngốc, sao ba mẹ lại không thương con, con và anh trai đều là con của bọn họ mà. Nào có cha mẹ nào không thương con của mình.”
Đầu óc tôi vội xoay chuyển một vòng “Vậy chú Thiên Bắc thì sao, chú có thích Quả Cam không?”
“Thích chứ, Quả Cam đáng yêu như vậy mà.”
“Vậy chú cho Quả Cam làm bạn gái đi, chú nuôi dưỡng con, về sau không cần sợ Bách Sanh hung dữ với con, có chú Thiên Bắc bảo vệ con.”
Thiên Bắc nghe tôi nói xong đầu cúi xuống, bả vai run nhẹ, tôi nghi ngờ cúi người nhìn chú ấy, chẳng lẽ chú cũng sợ dâm uy của Bách Sanh?
Thiên Bắc không nhịn được nữa cười lớn lên “Vậy nếu thế chú gọi ba con là cái gì?”
“….” Á, đích thật là không tốt, như vậy tôi vẫn bị Bách Sanh quản thúc, mà Thiên Bắc cũng phải bị rớt xuống hàng hậu bối.
Trong mắt Thiên Bắc tràn ngập ý cười, đứng lên nắm tay tôi “Được rồi, đi ngủ đi. Mai còn phải đi học.”
“Quả Cam ngủ chung với chú nha.” Tôi ngẩng đầu nhìn Thiên Bắc, chú mỉm cười cúi người bẹo má tôi, khom lưng bế bổng tôi lên “Được rồi, Quả Cam ngủ chung với chú. Buổi tối không được đái dầm. Đái dầm đánh vào ௱ôЛƓ.”
Vì thế, chuyện khôi hài tôi trốn nhà ra đi cứ thế mà không giải quyết được gì. Tội ác của Trà Xanh cứ thế vẫn tiếp tục, tính tình phẩm chất càng ngày càng thấp kém, thối tha. Thôi tôi không thèm đôi co với anh ấy nữa, để vợ tương lai anh ấy tự xử lý đi.

Có thể bạn quan tâm:
List Truyện TEEN đã Hoàn Thành
List Truyện Ngôn Tình Đã Hoàn Thành
KenhTruyen24h.Com - Thế Giới Truyện Trong Tay Ban

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc