Thăm DòBách Sanh nhìn bản điều tra mà Lâm Duệ giao, suy nghĩ nhẹ buông xuống.
Lâm Duệ không đoán được ý của Bách Sanh, tư liệu là do cậu tra đương nhiên biết nội dung trong đó là gì. Chỉ là cậu không biết Bách Sanh và người tên Dịch Tiểu Liêu đó rốt cuộc có quan hệ gì. Xem ra quan hệ của nha đầu đó với Bách Sanh cũng không đơn giản. Nhưng mà lâu nay không thấy Bách Sanh đi tìm cô ta, nếu nói là tình nhân, thật không giống lắm.
Lâm Duệ mở miệng, cẩn thận quan sát sắc mặt Bách Sanh “Không ngờ Vinh Hưởng khi còn trẻ lại có đoạn tình như vậy, thật sự là cầm thú mà.” Thấy Bách Sanh không có phản ứng gì đặc biệt, Lâm Duệ tiếp tục nói ra những gì trong lòng mình đang hoang mang suy nghĩ “Nhưng mà cô Dịch Tiểu Liêu này nhìn sao cũng không giống có vấn đề, chẳng phải nói là có huyết thống quan hệ thì khi sinh con đứa nhỏ sẽ bị bất thường sao?”
Bách Sanh quát mắt liếc cậu, nắm lấy mớ tài liệu bỏ vào ngăn kéo dưới cùng “Mục tiêu của chúng ta là Doãn Thịnh, Vinh Hưởng chỉ là cầu nối, mặc kệ hắn làm cái quái gì, cậu cũng không cần quan tâm.”
Lâm Duệ gật đầu, sau đó nói tiếp “Anh, Doãn Thịnh từ sau lần gặp mặt trước lại bặt vô âm tính, có phải là đã phát hiện điều gì?”
“Hắn ta là 1 người cẩn thận, mắc câu nhanh như vậy thì đâu còn là Doãn Thịnh.” Bách Sanh thầm nghĩ, huống chi 3 năm trước hắn cùng với Doãn Thịnh đã trở mặt như thế. Muốn được gã tín nhiệm, chuyện không dễ chút nào. Hắn nhếch môi cười, trong đầu hình như đã lần được manh mối gì đó “Tôi tự có biện pháp, cậu không cần quan tâm.”
Lâm Duệ nhìn thấy hào quang lóe lên trong mắt Bách Sanh, thoáng cái rùng mình “Anh, có phải chúng ta nên bàn bạc chút với Thiên ca không, xem ý kiến anh ấy thế nào?” Nói thế nào thì bây giờ bọn họ vẫn phải nghe lệnh Đường Hữu Thiên.
Bách Sanh yên lặng 1 hồi, thấp giọng nói “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
*
Gặp lại Bách Sanh là việc mà Lâm Lâm không ngờ đến. Chí ít là cô cảm thấy, Bách Sanh không nên là người chủ động hẹn gặp cô. Bách Sanh rất tao nhã ngồi uống cà phê, đưa tay ra ý bảo cô “Ngồi xuống, khách sáo làm cái gì!”
Lâm Lâm lo lắng nhìn hắn, bây giờ ở tại nơi này, Bách Sanh đã không còn là đứa con trai ngây ngô năm đó nữa, cho dù hắn cũng chỉ mới 23 tuổi. Nhưng chỉ 1 động tác nhỏ cũng đã lộ ra trong đó sự kiêu căng bất cần. Nhìn thấy sự thăm dò của cô đối với hắn, Bách Sanh nhìn cô mỉm cười “Thế nào, không biết bây giờ tôi với Doãn Thịnh hợp tác à?”
Lâm Lâm nhíu mày, thoáng trong đó là sự kinh ngạc “Cậu …. Bây giờ làm thứ việc này ….” hắn không phải là học cảnh sát sao … lại như là nghĩ ra cái gì đó, Lâm Lâm dựa lưng vào ghế “Bách Sanh, gia cảnh thế này, hoàn cảnh này làm nằm vùng thật đáng tiếc, ngay cả mình còn lừa không được, làm sao mà lừa Doãn Thịnh.”
Bách Sanh từ từ buông chén sứ trong tay xuống, giọng nói như loãng ra “Nằm vùng, cảnh sát nào lại lựa tôi nằm vùng trong tình huống này. Giống như cậu nói, bối cảnh nhà tôi nhìn cái là biết, cảnh sát nước ta có ngu ngốc như vậy không?”
Lâm Lâm chậm rãi châm 1 điếu thuốc, từ từ quan sát hắn giống như đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của hắn.
Bách Sanh kiên nhẫn nhìn cô, vẻ mặt vẫn điềm đạm như gió “Vậy, cậu làm cái này, ba cậu … không ý kiến à?”
Bách Sanh sờ sờ cằm nhíu mày “Ba năm trước đã bị ông ấy đuổi ra khỏi nhà, ba năm nay đều đi theo Đường Hữu Thiên, bây giờ … việc dưới tay ông ta điều giao cho tôi.”
Lâm Lâm buông nhẹ mi, Đường Hữu Thiên cô cũng có biết, theo Doãn Thịnh lâu như vậy, tuy rằng nhiều người cô vẫn chưa gặp qua nhưng những tên tuổi vang dội như sét đánh bên tai thì làm thế nào mà không biết được. Bách Sanh thật sẽ vứt bỏ cái danh hiệu thiếu gia nhà thị trưởng an nhàn mà đi theo Đường Hữu Thiên sao, điều này khiến cô cảm thấy mâu thuẫn. Phải biết, Đường Hữu Thiên con người này Doãn Thịnh cũng phải nể lão vài phần.
Cô dập tắt điếu thuốc đã được đốt hơn 1 nửa “Cậu có thể được Đường Hữu Thiên tín nhiệm, xem ra cũng có chút năng lực.”
Bách Sanh bày ra bộ dáng từ chối bình luận “Tốn 3 năm, không có chút thành tựu thì sao gọi là Dịch Bách Sanh.”
“Vậy, cậu tìm mình là muốn gì?” Lâm Lâm đại khái đoán được ý của Bách Sanh, nhưng vẫn muốn nghe thử coi hắn nói gì.
Bách Sanh không thích Lâm Lâm trong bụng đã biết nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không biết gì, hắn đặt tay ở đầu gối “Nói với Doãn Thịnh, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu còn nghi ngờ tôi, cứ trực tiếp mà tìm hỏi Thiên ca, tôi không có nhiều thời gian tiếp hắn đâu.”
Lâm Lâm nhìn bộ dạng Bách Sanh, bất đắc dĩ cười, thanh âm cũng có chút khàn khàn “Bách Sanh hay lắm, tại sao phải dấng thân vào vũng bùn này, lún quá sâu, kết quả là bị xoáy vào trong vòng xoáy đó … hoặc là chìm hẳn trong đó.”
Hai người cùng lúc rơi vào khoảng lặng của bản thân, Bách Sanh nhìn thấy sự giằn co trong mắt cô. Trong lòng bỗng cảm thấy, người này …. có lẽ vẫn còn lương tâm. Lúc cần thiết, không chừng còn có thể lợi dụng. Hắn thưởng thức điếu thuốc trong tay mình “Vậy còn cậu?”
“Mình…” Lâm Lâm cười khổ “Mình là cam tâm tình nguyện, cái gì đạo đức lương tri, không đáng 1 xu” ở cùng với gã … cho dù là lao ngục, cô cũng có thể chịu đựng.
Lâm lâm cho rằng Doãn Thịnh nhử Bách Sanh xem có lo lắng như gã nghĩ không? Mà cô lại không hề nghĩ rằng, sau khi gã nghe xong lời cô nói, trên mặt vẫn là vẻ suy ngẫm “Xem ra cậu ta sốt ruột rồi, Dịch Bách Sanh cũng không phải là loại người có kiên nhẫn gì, còn non lắm.”
Doãn Thịnh ôm cô từ phía sau “Tại sao không hỏi anh vì sao không muốn hợp tác với hắn?”
Lâm Lâm nhắm 2 mắt lại, cảm nhận tay gã chuyển động trên người mình “Anh muốn tự nhiên sẽ nói.”
Gã có vẻ vừa lòng, nói nhỏ vào tai cô “Càng ngày càng hiểu chuyện.”
Lâm lâm không hiểu rốt cuộc trong đầu gã đang nghĩ gì, không nói gì lẳng lặng trở mình đưa lưng về phía gã, nhắm mắt lại định ngủ.
Lâm lâm co người, mặc kệ ngón tay hắn chậm rãi thâm nhập, hô hấp của Doãn Thịnh lại bình tĩnh có lực, không có một chút bất ổn “Cậu ta không phải là nằm vùng thì thôi, nếu là nằm vùng, chẳng phải là rất thú vị sao.”
Hai mắt Lâm Lâm híp lại, có chút mơ màng, sương khí dày đặc nơi bí mật. Doãn Thịnh chính là có bản lĩnh như vậy, cho dù là thời khắc vốn nên say mê chìm đắm, gã cũng có thể bình tĩnh tự kiềm chế, nhìn người bên dưới trong bộ dạng cầu xin phục tùng.
“Chuyện ba năm trước đây, tôi sẽ không bỏ qua như thế.”
Nghe được lời hắn nói, Lâm Lâm trợn mắt, nụ hôn dịu dàng như nước của Doãn Thịnh khiến cô mê loạn đến nỗi nghi ngờ những lời lúc nãy đều là ảo giác của mình. Cảm giác được môi cô nghênh đón, Doãn Thịnh chậm rãi đáp lại, nhìn hai gò má cô tràn ngập sắc hồng tình ái, gã cười khẽ, gã thích cảm giác mọi thứ đều được khống chế trong phạm vi của mình, nếu thoát khỏi quỹ đạo của gã, gã không ngại hủy diệt sạch hết.
Buổi tối, Doãn Thịnh đến Thịnh Thế, Đao Ba Trạch vừa thấy gã, vội vã báo cáo giống như đang khoe thành tích gì quý báo “Thịnh ca, thằng nhóc dịch Bách Sanh đó, em biết có một biện pháp có thể trị nó.”
Thấy Doãn Thịnh dừng bước đứng ở cửa, Đao Ba Trạch tiếp lời “Lần trước Dịch Bách Sanh cuỗm phụ nữ trên tay em. Em gọi người điều tra, là con gái nuôi Dịch gia. Thằng nhóc Dịch Bách Sanh đó rất khẩn trương, hơn nữa, thú vị nhất chính là…” Gã cố ý ngừng như muốn làm cho người đối diện phải đoán mò.
Doãn Thịnh liếc gã một cái, Đao Ba Trạch rùng mình nói “Con bé kia thế mà lại là con của Vinh Hưởng cùng với em gái cùng cha khác mẹ của lão yêu nhau rồi sinh ra.”
Nét cười nơi khóe mắt, ngón tay Doãn Thịnh khẽ vuốt cúc tay áo, hình như đã tìm thấy chút hứng thú từ điều đó “Nếu đã biết rồi, còn lo lắng làm cái gì?”
“Em út chỉ muốn nghe một chút ý kiến của anh thôi.” Đao ba trạch cười lấy lòng.
*
Khi Tiểu Liêu còn đang rối rắm với một đống từ vựng tiếng Anh đang bay lượn trong sách, điện thoại của Tiếu Nguyệt gọi đến, Tiểu Liêu nhìn cuộc gọi đang chuyển đến trực giác cảm thấy có chuyện không tốt. Mặc kệ nó không thèm để ý, nhưng chiếc di động vẫn tiếp tục reo vang, đành chịu cái người kia quả thực không sờn lòng mà, Tiểu Liêu cầm máy lên nói “Điện thoại, hư rồi.”
“Tiểu Liêu …”
Vừa nghe thấy tiếng kêu rên, Tiểu Liêu trợn mắt, lại tới nữa rồi, đầu tiên là nũng nịu, sau đó là kể khổ, cuối cùng là đe dọa … và sau đó là nó mềm lòng.
Tiểu Liêu lời lẽ đanh thép “Không rãnh, sắp đến kỳ thi cấp 4 rồi.”
Tiếu Nguyệt ở đầu dây bên kia không để ý tiếp tục bản cũ soạn lại “Tiểu Liêu giúp mình đi, mình lần này thật sự hết cách rồi. Tình huống ba mình bên này đang chuyển xấu, bác sĩ nói mình phải túc trực ở bên ông … trong ký túc xá của chúng ta, cậu là tốt nhất, cậu không giúp mình thì ai giúp mình bây giờ.”
Tiểu Liêu nhớ đến lời nói lần trước của Bách Sanh, tuy vẫn có cảm giác là hắn cố tình gây sự, nhưng theo bản năng vẫn muốn cự tuyệt “Không được, thật sự là không rãnh.”
Tiếu Nguyệt bắt đầu dụ dỗ “Cậu giúp mình lần này, khi về mình sẽ bổ túc cho cậu, bảo đảm chỉ thi 1 lần là qua, có được không? Trình độ tiếng anh của mình thế nào cậu biết mà.”
Tiểu Liêu nhìn cuốn từ điển tiếng anh dày cui trước mặt ngẩng người, cảm thấy khó xử, đi hay là không đi đây?
Tiếu Nguyệt thấy không ổn chuyển sang đe dọa “Tiểu Liêu, cậu mà không giúp mình lần này, chúng ta tuyệt giao luôn.”
Tiểu Liêu hướng mắt nhìn trên giường nói “Không mới mẻ.”
“Cậu rốt cuộc có đi giúp mình không, làm thêm ở Thịnh Thế hơn 5 giờ, lần này mình đã nói xong với quản lý rồi, chỉ ở ngay đại sảnh, tuyệt đối không có nguy hiểm.”
Tiểu Liêu suy nghĩ chút, gãi đầu “Được, lần cuối cùng.”
*
Bách Sanh làm sao cũng không nghĩ lại gặp lại Tiểu Liêu trong tình huống thế này.
Cuộc gặp mặt với Doãn Thịnh so ra thoải mái hơn nhiều so với hắn nghĩ. Doãn Thịnh ngoài mặt là 1 con người hòa nhã, trên mặt luôn là nụ cười, đôi mắt thì lúc nào cũng lộ ra vẻ khôn khéo. Chuyện 3 năm trước, Doãn Thịnh không hề nhắc tới. Nhưng Bách Sanh hiểu, gã càng không đề cập đến thì càng không dễ dàng bỏ qua.
“Ông Dịch, à … gọi cậu là Bách Sanh, được không?” Doãn Thịnh ngồi lở sofa, 1 tay quàng lên sofa, bộ dáng ôn hòa “Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, gọi vậy cũng không có gì không ổn nhỉ.”
Bách Sanh mỉm cười “Không sao, chỉ là cái tên thôi.”
Doãn Thịnh cuối người cầm lấy chai rượu đỏ, ngã xuống đổ vào ly Bách Sanh “Tôi thật sự rất hiếu kỳ, gia thế tốt như vậy, sao phải đi kiếm tiền vất vả thế này, đi theo Thiên Ca, Thiên Ca cũng không phải là ai cũng tin tưởng nha, mấy năm nay chắc vất vả không ít?”
Bách Sanh cầm ly rượu nhìn hắn vẻ coi thường “Trời sinh tôi khác người, không biết nên nói thế nào, Thịnh ca anh cảm thấy thế nào?”
Doãn Thịnh lên tiếng “Chứ không phải ở Dịch gia … không như ý?”
“…. Không cam chịu sống yên bình thôi.”
Doãn Thịnh nhìn người trước mặt, đưa tay nâng ly rượu trong tay mình, uống 1 ngụm “Loại rượu này mà cũng mang mời khách sao, đổi Lafite năm 85 mau.”
Sau 1 hồi, khi có người đẩy cửa vào, Bách Sanh cũng không nhìn. Chỉ đến khi đối phương đến trước mặt mình thì theo thế nhìn 1 cái. Lúc nhìn thấy hắn thật không biết diễn tả cảm giác của bản thân lúc đó như thế nào.
Tiểu Liêu không biết tại sao mà bị quản lý gọi mang rượu đến bàn này. Nhìn thấy người trước mặt, nó không khỏi hốt hoảng, Bách Sanh tại sao lại ở chỗ này?
Doãn Thịnh nheo mắt nhìn, nhìn biểu hiện của Bách Sanh và Tiểu Liêu gã thấm ý, thu tầm mắt, xem ra tối nay có trò hay mà xem. Doãn Thịnh vờ như vô tình hỏi “Sao thế, quen biết à?”
Bách Sanh hạ mi, bình ổn cảm xúc “Ừa.” Tiểu Liêu đột ngột xuất hiện ở đây chắc không thể là trùng hợp, chắc chắn là có sắp đặt sẵn. Có thể Tiểu Liêu là ai đối phương đều biết rõ, cho nên càng giấu càng không ổn.
Doãn Thịnh đứng dậy, chậm rãi tiến đến chỗ Tiểu Liêu, trong tay nó vẫn đang cầm bình Rafeal. Nó nhìn người đang chắn trước mặt, theo bản năng là muốn lùi lại phía sau. Nhưng phía sau lại là bàn trà thủy tinh không thể lùi lại.
Doãn Thịnh nhìn nó chăm chú “Bộ dạng rất được.” Sau đó nhìn Bách Sanh “Là dạng tôi thích.”
Con ngươi nâu trong mắt Bách Sanh bỗng trầm xuống, khóe miệng cười nhẹ “Cô ta là đứa chậm phát triển, không ngờ Thịnh ca lại thích dạng như vậy.”
Doãn Thịnh nhún vai, đưa tay sờ lấy má Tiểu Liêu, Tiểu Liêu hướng sang trái lui vài bước “Cái gì?”
Bách Sanh nhắm chặt 2 mắt, nhìn động tác của Doãn Thịnh. Doãn Thịnh thở dài “Tiếc vậy, bộ dạng đẹp như vậy, mà chậm phát triển à …. Tôi vẫn chưa thử qua nha.” Gã cuối người cố ý kề sát Tiểu Liêu nói “Không biết …. có hiểu hay không … cái gì kêu là … “ℓàм тìин”? Biết không? Nếu không biết, anh sẽ dạy cho, rất là thú vị?”
Tiểu Liêu trừng mắt nhìn hắn, tức giận dồn nén trong lòng, nó cố đẩy Doãn Thịnh ra, toan chay ra khỏi đó, nhưng Doãn Thịnh đã kịp nắm lấy tay nó, gã cười thuận thế đẩy người nó xuống ghế “Chạy đi đâu?”
Bách Sanh bỗng nhiên đứng dậy, tay đặt trong túi quần rút ra “Phản ứng như vậy, thật không hợp với anh đâu?” Doãn Thịnh làm như vậy thật sự là đang muốn thử xem phản ứng của hắn mà.
Doãn Thịnh cười mãn nguyện nhìn Bách Sanh “Quả nhiên là thông mình, tôi rất thích nói chuyện với người thông minh.” Gã ngồi xuống ghế sofa “Nhưng mà … cô ta là con gái Vinh Hưởng, quan hệ của tôi và Vinh Hưởng … tôi cũng không nghĩ rằng hôm nay … cô ta có thể an toàn bước ra khỏi đây.”
Tiểu Liêu nhìn về phía Bách Sanh, Bách Sanh cũng nhìn nó, trong mắt nó Bách Sanh nhìn thấy nó đang sợ hãi, hắn tính sao cũng không tính được tình huống như thế này.
Doãn Thịnh sờ sờ cằm “Nhìn biểu hiện của cậu … tôi không thể tìm cô ta làm cái đó rồi, nhưng … Vinh Hưởng là kẻ thù của tôi, thù tôi không thể không báo.” Nói xong, Đao Ba Trạch kế bên lôi ra một con dao Thụy sĩ, tuốt con dao ra từ trong vỏ. Ánh dao sắc lẹm lạnh buốt lóe lên, Bách Sanh chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại. Hắn nhìn Đao Ba Trạch từng bước tới gần Tiểu Liêu, chân bất giác bước lên trước một bước.
Lâm Duệ âm thầm kéo hắn lại, lắc đầu.
Bách Sanh biết nếu bây giờ hắn ra tay, thì coi như Doãn Thịnh đạt được mục đích. Sự sắp xếp mấy năm qua coi như hỏng bét. Đối phương hiển nhiên chính là chờ hắn tự vạch mặt, lúc đó sẽ không cần nể mặt Đường Hữu Thiên, trực tiếp đá đi.
Nhưng mà hắn nhìn thấy Tiểu Liêu từng bước từng bước lui về 1 góc sofa. Ánh mắt hoang mang hoảng sợ, lòng hắn đau nhói lên.
Doãn Thịnh nhìn hành động của Bách Sanh, gã thật muốn xem hắn có thể chịu đựng được đến bao lâu “Đừng lo lắng, chỉ là 1 vài vết dao trên mặt thôi, không ૮ɦếƭ được đâu.”
Bách Sanh biết Vinh Hưởng từng đối phó tình nhân của Doãn Thịnh như thế nào. Doãn Thịnh bây giờ muốn đem cái nợ này đổ lên đầu Tiểu Liêu. Hắn nhìn thấy Tiểu Liêu hướng mắt nhìn mình, ánh mắt sợ hãi mong chờ sự giải thoát từ hắn. Hắn buộc miệng nói ra “Đợi đã.”
Doãn Thịnh nhếch môi, cuối cùng đã nhịn không được?