Lấy Nhầm Vợ - Chương 20

Tác giả: Lục Phong Tranh

Phòng khách chỉ còn lại có hai ông bà với nhau……

“Làm sao đây, chuyện này bà có thể hiểu rõ mà, muốn có cháu, thì phải muốn cả con dâu nữa chứ, nếu không thì bà tốt hơn nên chuẩn bị tâm lý đem con tặng cho người ta đi nha.” Thiệu Trấn Đông trêu chọc nói.

“Ông già này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đem tôi ra đùa! Ông không nóng ruột hay sao? Tuy rằng cả nhà đó thật sự đáng giận, lừa chúng ta xoay như chong chóng, nhưng mà đứa bé đó nói như thế nào đi nữa cũng là con cháu Thiệu gia.”

“Cho nên —”

“Nếu như tôi đã biết là như vậy, còn cần thiết phải buồn rầu như thế sao? Ông đó, ông cảm thấy nên làm cái gì bây giờ?”

“Lần này Bạc gia thật là bức Hi*p người khác quá đáng, nhưng mà thái độ của Chi Ung bà cũng thấy rồi đó, nó nhất định muốn người vợ này, tuy rằng nha đầu Khả Di kia không khép nép thận trọng như chị nó, nhưng mà rốt cuộc cũng là một đứa hiếu thuận tâm giao, khó trách Chi Ung đối nó một mực khăng khăng như vậy.”

“Không lẽ cứ như vậy mà để yên cho Bạc gia sắp đặt chúng ta?”

“Không, Bạc Vĩnh Chính là người thông minh, ông ta sắp đặt chúng ta chuyện này một lần, về sau tự nhiên sẽ có biện pháp trả lại thể diện cho chúng ta, tiếp theo sẽ có phương án muốn hợp tác, tôi sẽ ngồi chờ thành ý của ông ta. Yên tâm, có đứa con dâu này bà không thiệt thòi gì đâu, không phải bà nói nó là phúc tinh của bà sao?”

Bà Thiệu không nói gì, ngược lại liếc chồng một cái.

————————

Ra khỏi biệt thự Thiệu gia, trên đường đi trong đầu Bạc Khả Di đầy những lời muốn nói với Thiệu Chi Ung, nhưng mà……

“Về nhà rồi nói, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi trước đi.”

Vì một câu nói đó, Bạc Khả Di cảm thấy rất khổ sở, vất vả lắm cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc về tới nhà của Thiệu Chi Ung ở nội thành, cô rốt cuộc có thể mở miệng,” Thiệu Chi Ung, lúc nãy anh làm sao có thể nói như vậy? Anh rõ ràng biết là em bởi vì bị cảm dẫn đến viêm dạ dày nên mới bị nôn, anh lại có thể……”

“Có thể như thế nào? Anh cũng không có cực lực khẳng định là em thật sự mang thai, anh chỉ là thuận theo ý tứ trong lời mẹ anh nói, về phần mẹ anh muốn nghĩ như thế nào, cũng không phải là anh có thể điều khiển được.” Thiệu Chi Ung phản đòn triệt để.

“Nhưng mà anh làm như vậy chẳng khác nào để mẹ mong đợi, anh sẽ không sợ sẽ làm mẹ thất vọng sao?”

“Cũng không phải muốn em ngày mai đến phòng sinh sinh con ngay lập tức, chuyện này cần phải có thời gian cố gắng, em tự liệu làm sao thì làm đi nha, nếu như em nói không muốn mẹ thất vọng ……” Thiệu Chi Ung lưu manh nói.

“Đây là chuyện một mình em có thể quyết định được sao?”

Anh ôm chặt eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào bên người anh, ánh mắt ung dung nhìn cô,” Anh phối hợp vô điều kiện.” < JL: haha, chị bị gài..>

“Anh –”

Nếu không phải cơ thể cô không khỏe, cho dù là bắt đầu ngay lập tức, anh cũng rất vui vẻ.

“Chi Ung, anh….. biết em đóng giả chị lấy anh từ khi nào vậy?” Cô chột dạ cúi đầu.

“Rốt cục em cũng nhớ ra là phải hỏi vấn đề này sao?” Anh nheo mắt lại để lộ ra ánh nhìn nguy hiểm.

Cô luống cuống nhìn về phía anh,” Anh không giận sao?”

“Giận, giận đến mức thiếu chút nữa là đánh người rồi.” Anh nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy sao anh không chất vấn em?”

“Còn sao nữa, đương nhiên là vì anh đã bị một người phụ nữ hư hỏng nào đó mê hoặc xoay anh như chong chóng, bị lừa đem bán đi còn vui vẻ giúp nàng đếm tiền.” Anh tự cười mình.

“Em……”

“Nói xin lỗi đi!” Anh ra lệnh.

“Em xin lỗi……” thật là đáng thương. ()

“Em biết rõ không có khả năng lừa anh cả đời, vì sao không nghĩ tới thẳng thắn nói với anh, chẳng lẽ không tin tưởng anh có thể là chỗ dựa cho em sao?” Điều này làm cho Thiệu Chi Ung rất tổn thương.

“Không phải như thế, là vì em sợ sẽ mất anh…… Anh không nhớ lời anh đã nói trước đây sao, anh nói nói dối chính là nói dối, cho dù xuất phát từ thiện ý, thì vẫn là lời nói dối, hơn nữa anh ghét nhất bị nói dối, cho nên em sợ anh biết được, ngay lập tức sẽ không cần em nữa.”

“Ngốc ạ, ngay cả trong lòng của ông xã mình như thế nào em cũng không hiểu rõ sao, nếu anh đơn giản là như vậy thì có thể đã bỏ mặc em rồi, vậy anh cũng không xứng đáng có được tình yêu của em.”

“Nhưng mà em vẫn cứ yêu……” Phụ nữ đều là như vậy, yêu ૮ɦếƭ đi sống lại.

“Không lẽ nghe anh gọi tên người phụ nữ khác, em có thể vui sao?”< ý là gọi chị là Khả Vân ý mà>

“Nhưng mà ánh mắt của anh là nhìn em, như vậy là đủ rồi.” Chính là đôi mắt đó luôn nhìn cô đầy tình ý, thật sự làm cho cô đầu óc choáng váng.

“Nói em ngốc thật đúng là ngốc đến không có thuốc chữa mà.”

“À còn chuyện này nữa, làm sao anh tìm được chị em vậy?” Lâu không liên lạc với Eric, không biết được tin tức của chị, cô vì thế buồn rầu lâu ngày, không nghĩ tới Thiệu Chi Ung lại có thể thần thông quảng đại như vậy, không bao lâu lại có thể tìm được người.

“Đương nhiên là vung tiền tìm rồi, ủy thác Trung tâm Thông tin Tín dụng cho dù đem toàn bộ Đài Loan lật ngược lại, cũng phải tìm ra người cho anh.”

“Lỡ như chị không ở trong nước thì sao?” Cô cảm thấy rất thần kỳ.

“Chậc, cấu tạo bộ não của em có bị gì không, đương nhiên là anh kiểm tra tư liệu xuất nhập cảnh trước rồi, xác định là người vẫn còn ở Đài Loan, nếu không thế giới rộng lớn như vậy, anh cho dù tìm cả đời cũng tìm không thấy.”

“Vậy giấy đăng ký kết hôn thì sao? Em vốn không đi —”

“Em có thể dùng khuôn mặt này gạt anh, vì sao anh không thể dùng khuôn mặt y như vậy đi lừa người ở Sở Hộ Tịch?” Anh yêu thương nâng nhẹ khuôn mặt của cô.

“Em có thể dùng khuôn mặt này gạt anh, vì sao anh không thể dùng khuôn mặt y như vậy đi lừa người ở Sở Hộ Tịch?” Anh yêu thương nâng nhẹ khuôn mặt của cô.

“AAAA ~ Anh cùng chị em liên thủ lừa hôn!” Bạc Khả Di bất mãn trề cái miệng nhỏ nhắn chỉ trích.

“Còn dám nói, không biết là ai lừa ai à!” Ánh mắt sáng ngời hữu thần trừng mắt nhìn cô.

“Vậy…… chúng ta huề nhau.” Lập tức cười lấy lòng.

“Huề nhau? Chiếm được tí tiện nghi đã khoe mẽ, em không lấy cả đời đền cho anh, đừng mơ tưởng huề nhau.” Thiệu Chi Ung đơn giản nắm được chỗ chính yếu hạ luôn bức phòng thủ cuối cùng, xoay người đi vào thư phòng.

Những lúc như thế này chính là bớt nói sàm ngôn đi, mới có thể ngồi thu lợi ích, đây là cách duy nhất trên thương trường, chỉ là lần này không phải dùng để đối phó với đối tượng hợp tác, mà là dùng để đối phó với người phụ nữ của chính mình.

Đột nhiên, một thân mình mềm mại dán chặt sau lưng anh, hai cánh tay mảnh khảnh cẩn thận ôm lấy eo anh, quấn lấy người anh không rời.

“Cả đời thì cả đời, không cho anh đi, trừ phi mang theo em.” Cô vô cùng đáng yêu nói.

Bạc Khả Di mím môi cười, chợt nhảy lên tấm lưng vừa dày vừa rộng của anh, cẩn thận ôm chặt vai anh, để anh cõng nàng đi.

“Ông xã…… Em yêu anh nhất.”

“Câu nói yêu anh này, đợi em đọc xong quyển tuyển tập thơ đó hai lần trước đi rồi nói sau!” Cố ý làm khó cô.

“Gì cơ, một quyển dày như vậy……” Cô đọc xong chắc tắt tiếng mất……

Không ngờ anh hừ lạnh một tiếng,” Uh? Có ý kiến gì sao?”

“Không có, hai lần thì hai lần.” Hoàn toàn không giãy dụa, trực tiếp đầu hàng.

Ai, tuy rằng sẽ rất vất vả, nhưng là chỉ cần có thể làm anh vui vẻ, cô chấp nhận chịu thiệt.

—————

Bệnh cảm của Bạc Khả Di vừa khỏi, hai người liền bắt đầu nỗ lực « chế tạo » người, cố gắng đẩy nhanh tiến độ, tránh để cho mẫu thân đại nhân thất vọng, đến lúc đó lại ghi hận trên đầu Bạc Khả Di.

Vài tuần sau rốt cục cũng có tin vui, Bạc Khả Di vui rạo rực nhìn que thử thai, nhanh chóng gọi đến đường dây điện thoại riêng của Thiệu Chi Ung ở công ty.

“Alô, xin chào.” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Chi Ung đầy uy nghiêm.

“Ông xã, có rồi! Chúng ta có baby rồi!”

“Gì cơ, thật không?! Em không được làm gì lung tung nha, nhanh lên giường nằm đi, cẩn thận chăm sóc baby, anh tan sở lập tức về nhà.” Thiệu Chi Ung đột nhiên tiêu lớn giọng phản ứng rất buồn cười, làm cho trợ lý đứng trước mặt anh sửng sờ cả người.

Thảo nào! Dạo gần đây vị phó tổng luôn ham công tiếc việc này lại vừa đến giờ tan sở lập tức không thấy người đâu, thì ra là về nhà cùng bà xã chung tay cộng sức tiến hành « tạo người » đại kế, nói như vậy…… trước đây không bình tĩnh đập vỡ tủ kính, là vì « tạo người » không thuận lợi sao?

Tin quan trọng, đợi lát nữa ra ngoài nhất định phải cùng mọi người bàn tán, trợ lý âm thầm cười trộm.

Ý thức được chính mình vừa thất thố, khóe mắt dư quang lại thấy trợ lý hai vai run run, bộ dạng cố nín cười, Thiệu Chi Ung gác điện thoại xong, nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt nghiêm túc, giả vờ bình tĩnh giải quyết công việc.

“Những công việc này ưu tiên xử lý, có kết quả lập tức báo cáo cho tôi biết. Ngoài ra, giúp tôi thu thập những quy định pháp lệnh liên quan đến việc thành lập quỹ hội từ thiện, tôi muốn tìm hiểu một chút, cứ như vậy đi.”

“Vâng, tôi ra ngoài trước, chúc mừng phó tổng.” Trợ lý lễ phép nói xong, liền xoay người chuẩn bị đi khỏi văn phòng phó tổng.

“Cám ơn.” Nhìn bóng dáng âm mưu hại người kia, Thiệu Chi Ung lạnh lẽo cất tiếng hỏi: ”Lúc nãy cậu có nhìn thấy hoặc nghe được cái gì sao?”

Ô ô, muốn hạ lệnh ngậm miệng (phong khẩu lệnh), không sao, không nói thì không nói, dù sao cũng có thể viết.

“Không có.” Trợ lý siêu thức thời.

“Vậy thì tốt, đối với việc trở thành đối tượng cho các cậu thảo luận trà dư tửu hậu, tôi không có hứng thú.” Anh biết đám choai choai này đem chuyện anh lấy đồ chặn giấy đập vỡ tủ kính hôm đó truyền đi sinh động như thật.

“Cho nên, phó tổng trước đây không bình tĩnh đập vỡ tủ kính, là vì « tạo người » không thuận lợi sao?” Lòng hiếu kỳ đột nhiên che lấp mất lý trí của trợ lý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc