Lấy Nhầm Vợ - Chương 18

Tác giả: Lục Phong Tranh

Đứng ở một góc nhà sách, Bạc Khả Di lật xem mấy cuốn sách dạy nấu ăn, đang tự hỏi đêm nay sẽ nấu món gì cho chồng ăn. Vừa ngẩng đầu, liền thấy Eric đứng trước mặt.

“Đang làm cái gì?” Eric mang theo ý cười hỏi.

Nàng giơ lên trong tay sách dạy nấu ăn, “Làm sao có thể khéo như vậy? Lại gặp ngươi.”

“Bí mật của ta.” Trêu ghẹo xong, hắn tự khai, “Vừa mới đi thăm một người bạn, trên đường về muốn mua mấy quyển sách rồi trở về.” Tiếp theo hắn ngắm cuốn sách trên tay nàng liếc mắt một cái, “Đang nghiên cứu thực đơn cho buổi tối?”

“Ân, không biết hắn sẽ thích cái gì.” Mặt mày để lộ ra hạnh phúc, đó là nhớ đến vẻ mặt của một người đặc biệt.

“Món này nhìn ngon đó.” Hắn chỉ vào hướng dẫn của món nem rán.

“Nguyên lai chúng tacủng một khẩu vị, món này cũng tốt.”

“Ta có một người bạn gần đây cũng có hứng thú nấu cơm.” Lơ đãng nhắc tới.

“Thật vậy chăng? Lần khác ngươi phải giới thiệu với ta một chút, cho ta có cơ hội có thể học từ chị ấy.”

“Ách, ta xem…… Vẫn là chưa tốt lắm đâu, tài nghệ của nàng thật sự ta không dám khen tặng.” Nhưng, hắn mỗi lần vẫn là cố gắng ăn cho xong, bởi vì không đành lòng nhìn đến cặp mắt xinh đẹp trong long xuất hiện một tia thất vọng.

“Ngươi nên cho người ta có cơ hội tôi luyện một chút, có lẽ là, tài nghệ sẽ đột nhiên tăng lên, ta lúc trước cũng là cái gì cũng không biết, phải qua huấn luyện mới thành.”

“Được rồi, ngươi đã đều nói như vậy, ta sẽ cố gắng lo lắng.” hắn làm như đang quyết định một việc trọng đại, biểu tình thật thận trọng.

“Ha ha, Eric ngươi như thế nào vẫn là thú vị.”

Nhìn xem đồng hồ, “Ai da, ta đi rồi, phải đi xem người kia có chuẩn bị đồ ăn cho ta không, sớm ngăn cản mõt chút, tình hình tai nạn có lẽ sẽ rất nhỏ.” Nhìn sách dạy nấu ăn trong tay nàng liếc mắt một cái, “Ta ghen tị với chồng của nàng.”

“Ta sẽ đem lời ghen tị của ngươi nói với hắn.”

Eric đi đến thang lầu, đột nhiên dừng lại, quay đầu kêu: “Khả Di, khi nào tìm được thời gian, ta sẽ giới thiệu người bạn kia cho ngươilàm quen.”

“Tốt nhất!”

“Vậy như vậy đi!”

Qua hồi lâu, nàng mới nhớ tới, nàng cùng Eric không có lưu lại phương thức liên lạc, xem ra nàng phải nhân cơ hội hỏi người phụ trách hoạt động một chút, có thể hay không hỗ trợ liên lạc với hắn.

Tiếp theo nàng đem tâm tư vùi đầu vào sách dạy nấu ăn, nhìn kỹ phương thức chế biến nem rán, liền đem sách dạy nấu ăn trả lại, chuẩn bị đi chợ mua vật liệu làm nem rán, hôm nay buổi tối liền thử món mới nem rán đi, đúng rồi, điện thoại cho Thiệu Chi Ung, gọi hắn trở về ăn cơm sớm một chút……

Bởi vì nàng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho nên không có phát hiện một bên góc sáng sủa, có một đôi mắt xinh đẹp đag vụng trộm nhìn nàng.

Thân ảnh biến mất đã lâu, ánh mắt của chủ nhân còn chậm chạp không có phản ứng.

Eric quay lại nói nhỏ, “Tận mắt thấy rồi, có thể yên tâm chưa?”

“Em chỉ là hy vọng nhìn nàng hạnh phúc, không cần bởi vì em mà……”

Nữ nhân bị ngăn chận đúng lúc, “Tin tưởng anh. Nàng sống tốt lắm, em như vậy thật mẫn cảm, như thế nào có thể Thiệu Chi Ung ham mê sắc đẹp?”

Ánh mắt chủ nhân im lặng, cũng kiên định. “Thư đâu?”

“Để trong giỏ của nàng ta rồi.”

“Vậy là tốt rồi, đi thôi……” Nữ nhân kéo Eric chậm rãi rời đi.

Làm Bạc Khả Di phát hiện trong giỏ mình một phong thơ, về nhàliền mở r axe,.

“Di, đây là cái gì?” Thật sự khó hiểu, nàng đem thư nhanh mở ra.

Tên của nàng được viết thật xinh đẹp trong trang mở đầu……

Khả Di:

Thực thật có lỗi, chị không chịu trách nhiệm của mình, đem cục diện rối rắm để cho em, nhưng chị không hối hận quyết định của chị, chỉ lo lắng cho em là vì chị mà liên lụy. Hắn… đối với em có tốt không?

Cần phải bảo trọng chính mình, không cần lo lắng cho chị, chị sẽ sống tốt thôi.

Chị của em.

Xem thư xong, Bạc Khả Di khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc — là tỷ tỷ, là tỷ tỷ viết thư cho nàng?! Vấn đề là, phong thư làm sao có thể ở trong giỏ của nàng? Nàng nhanh chóng hồi tưởng từng chỗ mình đã đi qua, tiếp xúc với mỗi người……

Tòan địa điểm đều là nàng thường đi, tiếp xúc với nhiều người, cũng đều là bình thường, duy độc hắn — chẳng lẽ là……Eric?

Nếu thật là hắn, đó là không phải hắn biết tỷ, lại hoặc là hắn chính là người kia?!

Tin tức làm cho nàng kích động không thôi, qua hồi lâu, nàng đem phong thư giấu sau túi tiền, tìn trong Ϧóþ da lý số điện thọai của người hướng dẫn mà Eric lưu cho nàng, điện thoại tìm người phụ trách quyên tiền văn phòng phẩm ở Đài Loan .

Nàng vội vàng gọi điện thoại, đáng tiếc đã đến thời gian tan tầm, trong văn phòng không có ai, nàng lại gọi một lần, người bắt điện thọai nói cho nàng Eric đi đến thái bắc, nhanh nhất chỉ sợ cũng phải hai tháng sau mới có thể về Đài Loan.

Thiệu Chi Ung nhận được điện thọai của vợ muốn hắn về nhà ăn cơm sớm một chút, liền phi thường rất nhanh xử lý công sự, mà nhân viên cũng biết tính tổng tài, đem hết tốc độ mà làm việc cho xong, làm cho ông chủ có thể về nhà đúng bảy giờ.

Khi hắn về đến, liền thấy nàng mặc tạp dề tự mình may thật đáng yêu, đang nấu nấu nướng nướng trong phòng bếp, hắn lặng lẽ đi đến phía sau nàng, ôm lấy thắt lưng, đem nàng xoay người lại, hôn thật nhiệt tình.

Tiểu nữ nhân cố tình thực không chuyên tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi đồ ăn, hắn còn chưa có hôn đủ, nàng liền vội vàng đẩy hắn ra, quang quác quang quác kêu đồ ăn sắp chín.

Hắn bất đắc dĩ buông ra nàng, nghĩ rằng một chút nhất định phải mang lợi nhuật bắt nàng trả lại, tiếp theo hắn đi trở về phòng khách cầm lấy lễ vật, trở lại bên người nàng. “Nha, tặng cho ngươi.”

“Có chuyện gì mà phải tặng em hoa?”

“Phim truyện đều không phải đều diễn như vậy sao? Chồng tốt đều phải nhớ rõ khi về nhà thì phải tặng hoa cho vợ yêu?”

“Anh quả là không xem kịch thường xuyên rồi.”

“Em xem a, anh nghĩ em thật sự thích làm nhân vật nữ chính.”

Nàng tiếp nhận bó hoa hồng phấn, vui vô cùng, liếc mắt một cái,” Cám ơn anh.” Đem mặt áp sát vào bó hoa, ngửi một ngụm thanh nhã hương khí, thật thỏa mãn ~

“Không khách khí.” Hắn sủng ái xoa Ϧóþ cằm nàng.

“Anh đi tắm rửa đi kìa, quần áo em đặt ở trên giường, chờ anh tắm xong là có thể ăn bữa tối.”

“Tuân mệnh.”

Hắn xoay người rời khỏi phòng bếp, ngoan ngoãn vào phòng ngủ, một bước tiến đến phòng thay quần áo chuẩn bị bỏ đi âu phục, hắn nhìn thấy một ví nhỏ thật dễ thương, “Cô vợ ngốc này, làm sao có thể đem ví ném xuống đất?”

Thiệu Chi Ung cúi người xuống da, hắn nhịn không được cầm lấy Ϧóþ da đứng lên –

Thực rất khác biệt! Màu nâu của da tựa một đóa hoa đào màu rượu đỏ của xứ Phù Tang, Ϧóþ da bốn phía thoạt nhìn chỉ dùng mủi khâu thủ công lên, không phải bằng máy thêu, mà lại càng hiển chất tự nhiên.

Ϧóþ da vừa thấy không phải là mua, có vẻ như là chính nàng tự tay làm. ”Thật là đẹp mắt, lần khác hẳn là cũng phải nói Khả Vân làm giúp mình một cái.” Hắn muốn luôn mang theo bên người, đem theo tâm ý của vợ bên người, làm cho mỗi người đều hâm mộ hắn cómột người vợ thật khéo tay vạn năng.

Đang nắn vuốt hoa văn trên Ϧóþ da, chứng minh thư ở bên trong cứ như vậy rớt ra, Thiệu Chi Ung không cần nghĩ ngợi khom người nhặt lên — Bạc Khả Di?

Chứng minh thư có tên làm cho Thiệu Chi Ung thật ngạc nhiên, Bạc Khả Di…… Là ai? Mà càng làm hắn kinh ngạc là ảnh chụp chân dung, cùng bộ dạng của hắn giống nhau như đúc?!

Trên đời này trừ bỏ chị em sinh đôi, không có khả năng có hai người thật giống nhau như vậy!

Rất nhanh, hắn nhìn đến góc trái của chứng minh thư, nhìn đến phần đăng ký tên cha mẹ, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình, chính là, hắn chưa bao giờ biết Khả Vân còn có một ngừơi em sinh đôi, phụ mẫu của mình hay là nhạc phụ nhạc mẫu cũng không đề cập qua, ngay cả Khả Vân cũng chưa nói……

Mà càng kỳ quái là, Khả Vân vì sao ở Ϧóþ da của mình lại có chứng minh thư của người khác? Trừ phi…… Nàng không phải Bạc Khả Vân, mà là Bạc Khả Di?!

Trong đầu đột nhiên hiện lên ý niệm, Thiệu Chi Ung tựa như bị sấm đánh, cả người cứng ngắc đứng tại chỗ, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại.

Trời ạ, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Kết hôn cùng hắn rõ ràng là Bạc Khả Vân, vì sao nàng lại có thêm một tên khác!

Hắn không thở được, đầu không ngừng vận chuyển, không hiểu tột cùng ra cái gì đã sai……

Hai tay của hắn nắm nhanh, hắn muốn trực tiếp chất vấn nàng. Tại sao vợ hắn là Bạc Khả Vân lại có chứng minh thư của Bạc Khả Di?

Nhưng là lý trí cuối cùng vẫn kéo hắn lại……

Không, tỉnh táo lại, Thiệu Chi Ung, ngươi tốt nhất lập tức tỉnh táo lại!

Hiện tại không nên mù quáng xúc động, từ nhỏ hắn đã được người lớn dạy, người hay xúc động là ngu xuẩn, là kẻ yếu làm không nên đại sự, chỉ có bình tĩnh, tìm hiểu mọi chuyện, mới có thể là người thắng trận.

Cho nên hắn không nên lập tức đi chất vấn nàng, mà hẳn là dùng một phương pháp khác, tìm ra chân tướng rõ ràng.

Hắn hít sâu một hơi, đem trong thân thể cùng cảm xúc mạnh mẽ hoàn toàn áp chế, bình tĩnh đem chứng minh thư trả lại Ϧóþ da, sau đó rời đi phòng thay quần áo, đi vào phòng tắm, tắm rửa, làm như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh.

Dòng nước khỏng lồ cọ rửa thân thể to lớn, Thiệu Chi Ung nắm tay lại, hung hăng đánh vào phần tường phía trước, thật sự tức giận trong lòng, hắn đã tính tóan hành động trong đầu.

Tắm rửa xong đi ra, hắn nhìn thấy nàng đã đem hoa hồng phấn bỏ vào bình hoa trong phòng khách, không gian nhất thời trở nên mềm mại ấm áp.

Trước khi nàng xuất hiện, nơi này đối với Thiệu Chi Ung mà nói chính là một chỗ để ngủ, căn bản không hơn là một chỗ ở, trang hoàng thoải mái, nhưng vẫn là lạnh như băng, lõang như không khí.

Nhưng từ khi có nàng, gian phòng ở cũng không giống nhau, bắt đầu có cuộc sống, có bầu không khí, có cảm giác đây là nhà, làm cho hắn cho dù ở công ty xử lý công việc, suy nghĩ cũng sẽ không tự chủ được luôn nhớ đến nơi này, Fiona vài lần bắt gặp được hắn một người ngây ngô cười ngu xuẩn một mình.

Nếu như mọi chuyện tất cả là một âm mưu, hắn nên xử lý như thế nào đây?

“Như thế nào đứng ngẩn người, mau ngồi xuống a!” Bạc Khả Di buông trong tay canh nóng, chạy nhanh tiến lên kéo hắn, đưa hắn ngồi ở đầu bàn.

“Hôm nay Bạc tiểu thư chuẩn bị cái gì khao thưởng chồng đây?” Hắn khôi phục tinh thần, che dấu nỗi lòng lung tung lộn xộn mà cười hỏi.

Quyết khởi miệng, tự tin nói: “Mỹ vị thập cẩm nem rán cùng nhẹ nhàng khoan khoái canh gà, để em lấy cho anh ăn.”

Bàn tay nhỏ nhắn của nàng cuốn cuốn “Anh xem!” Nàng cầm nem rán tiến đến miệng hắn, chờ mong hắn bình luận sau khi nhấm nháp.

Hắn nghe lời há mồm, cúi đầu cắn một miếng — ăn ngon, thật sự ăn ngon lắm, không biết vì sao, nàng bao giờ làm đồ ăn cũng là đặc biệt hợp khẩu vị của hắn.

“Sách nói đây là nem rán khẩu vị nam bộ, cùng với Đài Bắc thật sự không giống nhau đâu! Lần sau em lại đổi làm bắc bộ khẩu vị, xem vị nào ăn ngon hơn.”

“Là em làm, tất cả đều ngon.” Hắn không cần nghĩ ngợi liền thốt ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nhưng nàng không cho hắn động thủ, kiên trì muốn hắn ăn xong.

Thiệu Chi Ung ăn xong, cũng tính học nàng, “Anh cũng gói cho em ăn.”

Bất quá hắn vừa mới giơ tay lên, Bạc Khả Di lập tức thấy bàn tay sưng đỏ, “Tay anh làm sao vậy?” Nàng lo lắng giữ chặt tay hắn hỏi.

“Không có việc gì.”

Hắn muốn lùi tay về, không nghĩ tới nàng lúc này lại nắm chặt đến vậy, “Đỏ cả tay làm sao có thể không có việc gì? Nói, rốt cuộc là như thế nào?” Đôi mắt nàng thật lo lắng.

“Có công việc thực khó giải quyết, mọi việc vẫn chưa thể thông qua, anh lúc ấy qua nóng giận liền đập tay lên vách tường.” Hắn tùy tiện tìm lý do qua loa.

“Nhất định rất đau……”

Thiệu Chi Ung ở trong lòng không tiếng động phản bác – đau tay này chỉ là chuyện nhỏ, bí mật ở ví da kia mới đang dày vò hắn, nhưng ở mặt ngoài hắn vẫn là bất động,” Thật sự không có việc gì.”

“Đợi một chút em giúp anh bôi thuốc.”

“Không cần, chỉ là một vết thương nhỏ, quá vài ngày thì tốt rồi.”

“Không được –”

“Vì sao để ý như vậy, em đau lòng sao?”

Nàng vừa tức lại đau lườm hắn một cái, nàng đương nhiên đau lòng a, nhìn đến người nhân bị thương, cho dù chính là một vết thương, vẫn là thật sự đau lòng.

Ăn xong bữa tối, nàng cầm thuốc giúp hắn bôi thuốc, miệng còn không quên cảnh cáo, “Thiệu Chi Ung, em cảnh cáo anh nha, anh không cần khi dễ em, nếu lại có lần tiếp theo, em liền đánh anh.” Tiếp theo khẩu khí vừa chuyển, lập tức lại vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Ông xã ơi anh yên tâm, em sẽ bảo vệ anh, nếu người nào hại anh bị thương lần nữa, em liền đánh bất tỉnh hắn.”

Hắn không nói gì, chính là đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.

Nàng dựa sát vào nhau hắn, hương vị quen thuộc làm nàng quyến luyến, cảm thấy chính mình thật hạnh phúc “Chi Ung, em yêu anh, thật sự rất yêu anh….”

Lúc này đây Thiệu Chi Ung không cách nào đáp lại lời yêu say đắm của nàng, hắn không ngừng ở trong lòng tự hỏi, nữ nhân yêu mình rốt cuộc là ai, là Bạc Khả Vân hay là Bạc Khả Di?

Ba ngày sau, trước khi tan tầm, thư ký đem một văn kiện thần bí đưa vào văn phòng Thiệu Chi Ung, hắn dùng ánh mắt ý bảo thư ký làm rất tốt, như trước nghe trợ lý báo cáo, tiếp theo hắn chỉ đạo công tác xong, liền kêu trợ lý đi làm việc. Còn lại một mình ở văn phòng, hắn dùng ánh mắt giữ kín như bưng nhìn trên bàn phong bì đang dán kín kia.

Từ lúc nhìn thấy chứng minh thư của Bạc Khả Di, hắn liền tìm một thám tử than tín, giúp hắn âm thầm điều tra mọi người trong Bạc gia, thậm chí là giúp việc, toàn bộ đều trong phạm vi điều tra.

Hắn muốn làm rõ ràng mọi chuyện, việc nhỏ cũng không thể buông tha.

Hắn an vị trên ghế, trừng mắt nhìn văn kiện kia đến nửa giờ, đối với hiệu suất làm việc của Thiệu Chi Ung mà nói thì thật là chậm chạp….

Đột nhiên, điện thoại nội tuyến vang lên, thư ký trợ lý báo cho biết là vợ hắn gọi điện thoại đến, không biết sao hắn lại nói: “Nói ta còn có việc, buổi tối có tiệc xã giao khuya mới về nhà…… Sau đó, các ngươi có thể tan tầm trước.”

Hắn không phải không nghe đến tiếng của trợ lý đang kinh ngạc, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, chính là yên lặng cúp điện thoại.

Lại qua nửa ngày, hắn mới cầm lấy phong bì, chậm rãi mở ra hàn, lấy ra bên trong nội dung điều tra, cẩn thận đọc, khóe miệng càng ngày càng cong, mâu lý mây đen cũng càng tụ càng sâu……

Là chị em sinh đôi, Khả Vân là tỷ tỷ, muội muội tên là Khả Di.

Bạc Khả Di chưa bao giờ lộ diện với giới doanh nhân, bởi vì nàng vừa tốt nghiệp trung học đã bị trục xuất đến nước ngoài học, vài năm về lại Đài Loan cầm trong tay văn bằng đại học ở nước ngòai, nàng không giống Bạc Khả Vân, vào được trường đại học tốt nhất nước, đi một bước đều có xe đưa rước, giống công chúa hay bị song thân che chở. Bạc Khả Di có vẻ giống một gốc cây nhỏ tự sinh tự diệt.

Nhưng Bạc Khả Di lại kiên cường dẻo dai, ở quốc gia không quen lại chịu cực khổ cực kỳ, giấc mộng muốn gia nhập tổ chức cứu trợ quốc tế, còn từng đi xa đến vùng núi phục vụ những người khốn khó……

A, như thế hắn cùng bạc tiểu thư kia không gặp mà hợp, Thiệu Chi Ung âm thầm xót xa nở nụ cười.

Căn cứ ở Bạc gia bà giúp việc nhiều năm nói, hôm đó hôn lễ buổi sáng, Bạc gia quả thật có điểm cổ quái, có tin đồn là bạc đại tiểu thư đào hôn, tuy nhiên đến thời điểm thành hôn, thì lại thấy tân nương ngoan ngoãn ở trong xe, nhưng người em đang ở nước ngòai trở về gấp để tham gia hôn lễ, nhị tiểu thư, lại đột nhiên không thấy, bất quá các chủ nhân không nói tới, người làm tự nhiên cũng không dám hé răng, nhưng tin đồn lại râm ran, nói là nhị tiểu thư thay thế đại tiểu thư xuất giá.

Sự tình đến tận đây đã rõ ràng, người được gã cho hắn là em gái Bạc Khả Di, không phải Bạc Khả Vân!

Khó trách nàng bộ dáng sau khi kết hôn thật sự hoạt bát, hoàn toàn khác lạ so với lúc trước khi kết hôn. Còn không theo một dáng vẻ thiên kim đại tiểu thư, biến hóa nhanh chóng trở thành một người vợ đảm đang, còn nữa, đây cũng chính là lý do không chịu cùng hắn hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn –

Xem, nhiều người một nhà đoàn kết, liên kết nhau, dám tặng giả tân nương cho Thiệu gia, lừa dối thủ đoạn thật là làm cho Thiệu Chi Ung phải mở mắt.

“Vô liêm sỉ –” Hắn nhất thời tức giận, đập bàn giấy dùng sức nhất làm gẫy tan tành một bên ngăn tủ thủy tinh.

Fiona nghe thấy tiếng, chạy nhanh mở cửa xem xét, “Phó tổng……”

“Đi ra ngoài!” Hắn không muốn kẻ nào thấy bộ dáng của hắn.

Nàng nói nàng thương hắn, hắn biết, nếu thật sự thương hắn, vì sao vừa muốn đùa bỡn lừa gạt hắn, làm cho hắn giống như một đứa ngu ngốc?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc