Thiệu Chi Ung lái xe, đi theo hướng phía Nam của đường cao tốc, tiến vào một vùng càng ngày càng ít dân cư, đã vậy xe càng ngày càng ít, Khả Vân càng ngày càng không biết mình đang đi đến vùng nào, tóm lại là nàng bị mất phương hướng trầm trọng.
Trước mắt nàng hàng cây ăn trái xum xuê xanh biếc cảnh trí, không thể tin nổi nhìn về phía Thiệu Chi Ung — là phiên gia*, hàng chục hàng ngày cây phiên gia*!
Thiệu Chi Ung cảm nhận được ánh mắt của nàng, đã có thể tưởng tượng được biểu tình của nàng có biến động, hắn vui vẻ cười cười khóe miệng. Đem xe đậu xong xuôi xong, bước xuống xe, tiếp theo mở cửa xe cho nàng “Chúng ta đi tới nơi này xem người ta thu hoạch phiên gia một chút đi!”
Hắn vươn tay ra, nàng mang vẻ mặt mật ngọt tươi cười, ngoan ngoãn đem tay nhỏ bé đặt vào bàn tay ấm nóng của hắn.
Nguyên lai cảm giác thu hoạch trái cây thật sự thích thú, nhìn hai rổ đầy ắp trái phiên gia, Bạc Khả Di không còn vẻ lo lắng như lúc nãy ở trên xe, vui vẻ cười tít mắt.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt nhỏ nhắn trong sáng đang tươi cười của nàng. Gió nhẹ thổi bay mái tóc đen mềm mại, thân ảnh nhanh nhẹn như vậy xinh đẹp động lòng người.
Thiệu Chi Ung chưa bao giờ nghĩ một khi mỹ nhân cười có thể làm cho tứ chi người khác nhũn ra, hắn nhịn không được nheo lại hai mắt, chỉ vì có thể rõ ràng hơn bắt giữ nụ cười của nàng.
Lồng иgự¢ Thiệu Chi Ung kích động không thôi, đây là hắn lần đầu tiên như thế hy vọng thật mãnh liệt sẽ đem hạnh phúc đến cho một người, mà người ấy chính là nàng — Bạc Khả Vân.
“Thiệu Chi Ung, anh mau đến xem, nơi này còn có thiệt nhiều a!”
Nghe thấy tiếng của nàng gọi, Thiệu Chi Ung chầm chậm tiến đến trước mặt nàng, cơ hồ là cũng không khỏi luyến tiếc nụ hôn tối hôm qua. Hắn liền hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.
Nàng nhất thời cả người cứng ngắc, đôi mắt đẹp mở to, tim đập như nổi trống, như có vật làm nghẹn nơi cổ họng, làm cho nàng không thể hô hấp. Hơn nữa khi hắn đem đầu lưỡi lão luyện tiến vào trong miệng nàng, mãnh liệt như sóng to làm cho nàng cảm thấy thật choáng váng, toàn thân như mềm mại vô lực, nguyên cả rổ trái cây trong tay đều rớt xuống dươi đất, phiên gia* đỏ tươi thi nhau lăn xuống……
Nàng muốn đẩy ra hắn, nhưng lại bị tình cảm chia phối hết lý trí.
Kia trong nháy mắt, thế giới giống nhau dừng lại, chỉ còn lại có hai tâm hồn đang đắm chìm trong ái tình…..
Nàng mê loạn đến mức không biết được khi nào nụ hôn kia bắt đầu hay chấm dứt. Làm ánh mắt tòan ngập tràn thân ảnh của hắn mãi đến khi thấy hắn cười cười, tĩnh định ngóng nhìn nàng.
Đột nhiên nàng cảm giác được bên hông căng thẳng, tiếp theo liền lảo đảo ngã vào trong lòng hắn, yếu đuối tựa vào trước иgự¢ hắn, nhẹ nhàng hô hấp, tất cả hơi thở đều là ngập tràn mùi của hắn.
Làm nàng nhắm mắt lại, nàng rõ ràng nghe được иgự¢ vỡ ra thanh âm, chờ nàng ý thức được cái gì, hắn đã nghênh ngang ôm chặt lấy nàng, nàng giơ lên hai tay, học hỏi ở hắn mà ôm chặt thắt lưng của đối phương.
Cảm nhận được nàng đáp lại, hắn phút chốc buộc chặt cánh tay, dùng lực khiến nàng cơ hồ muốn hét vì đau.
Nàng hai mắt nóng lên, nhịn không được muốn khóc, không phải bởi vì đau, mà là trong lòng kia nói không nên lời lo lắng……
“Nếu anh nói anh yêu em, em có thể hay không cảm thấy rất buồn nôn?”
Nàng lắc đầu, bởi vì…… “Em cũng yêu anh.”
Thiệu Chi Ung nở nụ cười, tay đang ôm lấy mặt nàng, lại một lần nữa vong tình hôn nàng……
Nàng đầu hàng, đối Thiệu Chi Ung thật sự đầu hàng.
Nàng không muốn đem hắn trở thành anh rể, mà là muốn đem hắn trở thành nam nhân của chính mình, bởi vì hắn cũng yêu nàng, không phải sao?
* Phiên gia, ta nghĩ là trái lựu đó, ko biết có phải ko? Lựu ở bên Mỹ còn được gọi là pomegranate. Vỏ ở bên ngòai màu đỏ. Nghe nói lựu còn được làm thuốc. Có nàng nào biết thêm điều gì xin chỉ giáo dùm.
Gì, phải đi dự tiệc tối?!
Nhận được điện thoại từ thư ký của Thiệu Chi Ung, Bạc Khả Di chỉ cảm thấy tai vạ đến nơi. Đầu tiên là một trận oang oang trong đầu, tiếp theo là đứng không vững, báo hại làm nàng ngã lăn xuống ghế, bị á khẩu thật lâu.
Quả nhiên không có khả năng vĩnh viễn đều như vậy đều được thậun lợi, giả làm tân nương rốt cục bị khảo nghiệm đây –
Từ nhỏ đến lớn, nàng căn bản là không có tham dự yến hội, dù sao trong mắt ba mẹ, nàng là đứa con luôn làm ba mẹ bẽ mặt. Cho dù khôn ngoan xinh đẹp nhưng với tính tình ngây ngô, yến tiệc nào khi được mời tham dự nàng cũng có cách làm hỏng hết thảy. Mấy lần được mời, nàng đều là ngoan ngoãn ở nhà chơi đùa, trông nhà còn sướng hơn phải đi dự tiệc.
Thật là hại người a, hiện tại nàng cư nhiên phải phụ chồng tham dự chính thức xã giao với các doanh nhân khác. Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Nàng thậm chí ngay cả nên mặc quần áo gì, nên như thế nào ứng xử đều không có biết…
Ngắm trên tường đồng hồ, liếc mắt một cái, còn thừa không đến một tiếng, Bạc Khả Di run run bàn tay nhỏ bé gọi điện thoại cùng mẫu thân cầu cứu, dù sao mọi người hiện tại đều ở cùng chiến thuyền, nàng nếu ra sao, toàn gia sẽ cùng ôm nhau mà ૮ɦếƭ.
“Gì? Không ở nhà……” Nghe được quản gia nói như vậy, nàng thật sự muốn khóc.
Không được, cho dù không ai cứu, nàng cũng phải nghĩ biện pháp tự cứu.
Nàng đột nhiên nghĩ đến tỷ tỷ từ từ nhỏ đều đi theo ba mẹ tham dự các đại yến hội, trong nhà hẳn là không hề thiếu trang phục và đạo cụ nàng có thể dùng trong lúc khần cấp, tuy rằng khí chất của tỷ tỷ này nọ giả không được, nhưng ít ra bộ dáng thì có thể lừa người khác đuợc!
Không nói hai lời, lập tức về nhà đi –
Má ơi, phòng thay đồ của tỷ tỷ có đến hai gian đầy đủ vài kiện có thể ví như một cửa hàng quần áo, lễ phục thì cả 1 tường dài.
Nàng chọn tới chọn luôn một hồi, cuối cùng cũng lựa được một chiếc áo màu xanh, làn váy vừa thanh lịch lại đầy đủ khí chất. Nàng không dám chọn phiền phức lễ phục, sợ rằng nàng thật sự có khả năng hủy hại bộ quần áo a. Thay đổi quần áo, kế tiếp chính là giải quyết vấn đề trang điểm và làm tóc.
Nhìn xem thời gian, chỉ còn nửa giờ, hiện tại làm tóc cho dù có nhanh cách mấy cũng không kịp, may mắn nàng cũng không tệ lắm, dùng curler iron* làm tóc xoăn xoăn 1 chút, tiếp theo nàng lấy ở hộp trang điểm chọn một vật trang sức thủy tinh, bới tóc kiểu đơn giản, sau đó tùy tiện dùng phấn má hồng sửa dung, lại bôi thêm son cho môi thắm……
Nàng đột nhiên thực cảm kích mẫu than sinh ra hai chị em nàng, nhìn vào gương đánh giá chính mình, tuy rằng của nàng trang phục và trang sức không có nhiều là bao nhiêu, nhưng ít ra là xinh đẹp, chính mình so sánh thật tốt với gấu mèo**.
Xác định chính mình đều chuẩn bị không tệ lắm, nàng lại chạy nhanh về nhà Thiệu Chi Ung, thật may là lái xa của Thiệu Chi Ung phái tới cũng đang đến, nàng thật mạnh thở ra một hơi, chạy nhanh ngồi trên xe.
Tình huống này chỉ cần một lần ép buộc đi dự tiệc là nàng đã sợ phát khi*p. Nhưng hiện tại nàng còn không có thể thả lỏng, trọng đầu căn bản còn chưa có bắt đầu đâu!
Thiệu Chi Ung đứng ở trước cửa lớn nhà hàng, xe vừa đến, không đợi lái xe mở cửa, hắn đã tiến bước đến, chủ động mở cửa cho Bạc Khả Vân xuống xe, vừa thấy đến nàng, hắn gắt gao xem xét nàng, thật lâu không thể dời tầm mắt.
“Làm sao vậy? Khó coi sao? Anh tự đi một mình đi vào đi, em về nhà trước nha.” Nàng phi thường bất an, xoay người lại muốn lùi về trong xe.
Nhưng tốc độ của hắn nhanh hơn, vội vàng kéo nàng, khóe miệng khẽ nhếch,” Ngốc quá, em như vậy rất đẹp, cầm lấy tay anh, chúng ta cũng nên đi vào.”
“Ai, đợi chút –” Nàng giữ chặt hắn, trái tim đều nhanh muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
* Curling iron: Cái máy làm xoăn tóc á.
** Nếu không lầm, ở TQ gấu mèo (panda) là lọai vật đẹp nhất? ta thì thấy tụi nó xấu quắc, tròn quay mà lười biếng vô cùng!