Chương 34

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Tôi gật đầu, hiểu bọn người đứng đằng sau cuối cùng cũng đã có thể tìm ra, không ai khác chính là công ty Thành Lộc. Bọn họ nghĩ không ai có thể lật mặt bọn họ sao? Lưới trời Ⱡồ₦g lộng, kẻ gây ra tội ác chắc chắn phải chịu trách nhiệm, không thể cứ vậy cho qua, cứ vậy để bọn họ nhởn nhơ được. Xem ra giờ đối thủ của Sao Việt chỉ còn Diễn An, tôi chỉ mong các công ty cạnh tranh lành mạnh không gây chuyện sau lưng đối thủ thêm nữa, trên hết mỗi công ty cần phải hiểu chính bản thân có thể phát triển lớn mạnh được hay không là nhờ tri thức, nhờ kinh nghiệm cùng tinh thần phục vụ. Mỉm cười tôi nói với Vũ:

– Vâng… vậy tạm thời chúng ta có thể ngủ ngon rồi anh ạ. Còn Linh Đan… em cũng mong chúng ta không gặp những vấn đề cạnh tranh bẩn trên thương trường như vậy.

– Chẳng thể biết được điều gì, tinh thần cảnh giác là điều bắt buộc. Dù sao… chúng ta cũng đã chọn một con đường sáng sủa hơn lúc trước, anh cũng cho người bảo vệ em tốt hơn, sẽ không để em và con phải chịu oan ức thêm.

Đáy mắt Vũ thoáng hằn lên nỗi căm phẫn, len lỏi trong đó là tia chua xót làm sống mũi tôi cay xè nhớ lại chuyện cũ. Gượng cười tôi trấn an anh: .

– Vâng… em sẽ giữ tinh thần thoải mái, đêm nay chúng mình cũng… đi ngủ sớm một chút nhé!

Nói xong hai má tôi chợt nóng ran lên trước ánh mắt nồng nàn đầy ẩn ý của người đàn ông gọi là chồng trước mặt. Vũ khẽ nhướng mày hai cái, khóe miệng vẽ thành hình cánh cung càng làm tôi ngượng hơn, khẽ giục anh:

– Ăn nhanh đi, nguội hết thức ăn rồi chồng!

Sau cơn kích tình ngọt ngào đam mê, tôi nằm trên иgự¢ Vũ, lắng nghe nhịp tim dồn dập, cảm nhận tình yêu hòa nhịp cùng nghĩa vợ chồng. Tấm giấy chứng nhận vợ chồng cũng đã sớm được trong tay cả hai ngay sau ngày anh nhớ ra mọi chuyện, cuộc sống bên anh êm dịu khiến tôi cứ ngỡ mình đang trong một giấc mộng ngọt ngào, chỉ có chút sốt ruột vì con yêu chẳng biết khi nào đến. Lần đầu tiên con đến vội vàng, tội nghiệp con không thể ở bên ba mẹ, lần thứ hai… liệu là bao giờ? Ngước lên nhìn Vũ tôi nói với anh:

– Chuyến đi tới… hai đứa mình phải tranh thủ nhé… đúng đợt dễ có bầu anh ạ. Lần đầu tiên đúng ngày nên con mới dễ dàng đến như vậy đấy.

– Còn phải hỏi sao… anh lúc nào cũng sẵn sàng!

Tôi bĩu môi cười, âu yếm nhìn khuôn mặt trắng trẻo lấm tấm mồ hôi của anh. Sau điệu cười đầy vẻ gian tà, một lực anh bế bổng tôi lên, giọng điệu mờ ám:

– Cứ thích giục người ta rồi lại kêu oai oái… giờ mình vào kia tiếp tục nhé vợ!

– Haha… hôm nay còn sớm… một tuần nữa cơ ý.

– Vớ vẩn, ai biết lúc nào hả, cứ làm như nó ngoan ngoãn tuân theo lịch của em ý. Con anh không bảo gì nghe nấy thế đâu, chắc chắn nó sẽ đến bất ngờ!

Chẳng thể cãi được, tôi đành chịu trận để anh bế tôi vào phòng tắm, sau cuộc yêu mệt đến rã rời nhưng trong lòng tôi ấm áp vô cùng, dường như lại thêm yêu người đàn ông mạnh mẽ dịu dàng đang ôm chặt tôi trong vòng tay anh…

Sau chuyến bay hai tiếng đồng hồ, lúc này một tay tôi giữ chiếc mũ cói trên đầu, một tay che mắt, mặt mũi đỏ ửng trong ánh nắng hanh hao ngắm nhìn vườn nho hút mắt. Vũ đã một mình vào tỉnh H vài lần để tiến hành trồng các loại cây phục vụ sản xuất các món thức uống có cồn mà anh yêu thích, lúc này vườn nho đã cơ bản xanh tươi, được canh tác khoa học nên nhìn thích mắt vô cùng. Sức người tác động vào đây không nhiều do trang trại được trang bị hệ thống tưới tiêu tự động hiện đại, vừa đảm bảo năng suất vừa giảm công lao động.

– Vườn nho này… rộng quá!

Tôi cười cười nhận xét, Vũ tủm tỉm gật đầu, bàn tay đặt lên vai tôi anh thở nhẹ một hơi hào sảng nói:

– Muốn rượu ngon thì nguyên liệu phải tươi ngon. Nơi này thổ nhưỡng khí hậu đều phù hợp, rất tốt!

– Công nhân không thấy mấy người anh nhỉ?

– Ừ, trang trại cơ giới hóa hầu hết quy trình, tuy vậy vẫn cần nhiều nhân công, lúc này còn sớm anh đang nhờ anh quản lý tuyển dần.

– Vâng… còn công nhân viên của Linh Đan ở thành phố thì thế nào hả anh?

– Bao giờ nhà xưởng xây dựng xong anh sẽ tiến hành tuyển dụng, việc đó không lo.

Tôi gật đầu đồng tình với anh. Rời trang trại rộng lớn, tôi cùng Vũ di chuyển đến một khu nghỉ dưỡng trên cao nguyên cách trang trại năm mươi cây số. Thời gian còn lại trong chuyến đi ở nơi này tôi thực sự được thư giãn bên anh, cuộc sống nơi cao nguyên mát mẻ tươi xanh tràn ngập hoa vàng làm lòng tôi nhẹ bẫng. Ngày ngày tôi cùng anh đi dạo, đi bơi ở suối, tối tối trong vòng tay anh tôi cùng anh đưa mắt ngắm sao trời, nghe anh giải thích về vị trí các vì sao đầy say mê. Tuần trăng mật muộn của chúng tôi ngọt như những 乃úp hoa buổi sớm, chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc đời có thể tuyệt vời hơn thế. Những đêm nồng nàn bên anh như liều thuốc mê cuốn tôi vào bể tình không lối thoát, chợt nghĩ đến việc phải xa anh tôi chỉ biết run rẩy sợ hãi.

– Em sao vậy… lạnh à?

Vũ cẩn thận choàng khăn lên vai tôi. Chiều xuống nơi này rất lạnh, không khí trong lành cùng cảnh sắc thiên nhiên trong buổi hoàng hôn tím biếc còn hoang sơ trước mặt khiến tôi ưa thích không để đâu cho hết. Tôi lắc đầu, mỉm cười tựa vào vai anh nhẹ giọng trả lời:

– Không… ở bên anh lúc nào em cũng cảm thấy ấm áp lắm… Yêu anh bao năm nhưng thời gian này mới thực sự khiến em hiểu thế nào là hạnh phúc trong tình yêu anh ạ.

Vũ choàng tay ôm siết lấy tôi, chiếc mũi cao thẳng dụi dụi vào cổ tôi, đôi môi anh miên man мơи тяớи, âm giọng thì thầm bên tai làm tôi nhồn nhột.

– Anh cũng vậy… nhiều lúc anh cứ nghĩ mình đang mơ…

– Chúng mình chịu số phận thử thách nhiều nhưng những gì mình đang tận hưởng chính là món quà đấy anh… Em cũng mong sau chuyến đi này… mình đón được con yêu…

– Đừng nghĩ nhiều đến con cái… anh chỉ cần em, chỉ cần thế này thôi… anh chẳng mong gì hơn nữa…

– Phải có con mới trọn vẹn anh ạ… Em không lúc nào quên đứa bé đầu tiên mình lỡ mất… Em mong con trở về với chúng mình lần nữa…

– Anh không cho như vậy là tốt… Chỉ cần hiện tại… Hai chúng mình hạnh phúc, lúc nào con đến cũng được.

Tôi gật đầu nhưng trong lòng vẫn không nguôi hi vọng, đến khi cầm trên tay que thử trắng trơn một vạch chỉ biết thở dài một hơi. Rời xa chốn núi rừng hoang sơ tôi và Vũ đã trở về tổ ấm riêng, chuyến đi ngọt ngào như cổ tích đã lùi về quá khứ. Công việc lại cuốn lấy anh, tôi chỉ có thể ở bên cùng anh điều hành mọi chuyện. Trên hết mọi quyết định đều là ở anh, thực lòng mà nói tôi không có óc kinh doanh, cũng không ham thích, thứ tôi thích chỉ là được ở gần anh. May mà anh lựa chọn một lối đi riêng, tuy thuộc Kim Thành nhưng công ty Linh Đan là một thế giới hoàn toàn riêng biệt với quyền lực cao nhất của anh, cũng như tôi được ở bên anh mọi lúc.

Sáu tháng tiếp theo trôi qua trong êm dịu nhưng sóng ngầm trong lòng tôi mỗi lúc một dâng đầy theo những que thử thai một vạch. Công ty Linh Đan đã bắt đầu xuất ra thị trường những lô hàng đầu tiên từ nguồn nguyên liệu sạch được nhập từ tỉnh H, tuy chưa phải từ trang trại của chúng tôi nhưng cũng là sản phẩm tự thân. Rượu luôn cần thời gian ấp ủ tinh túy, càng lâu càng quý, cũng như những mối quan hệ đúng nghĩa. Thời gian sáu tháng chưa phải là nhiều nhưng cũng đã đủ để rượu có thể lên kệ sẵn sàng đưa vào phục vụ nhiều gia đình.

Một buổi sáng sau đó ít ngày, tôi cùng Vũ dừng xe trước cổng công ty Linh Đan, khi chúng tôi bước vào nhà điều hành của công ty, một tấm khẩu hiệu lớn màu đỏ được treo chính giữa sảnh khiến tôi và anh đều ngỡ ngàng. Dòng chữ màu trắng được in đậm trên nền vải đỏ ghi rõ: “Giám đốc công ty Linh Đan lợi dụng sức lao động của công nhân, ép công nhân tăng ca đến kiệt sức, trả lương quá thấp so với lợi nhuận công ty, chúng tôi không làm nữa!”

Thấy hai chúng tôi xuất hiện, nhóm công nhân từ các phân xưởng từ đâu ùa ra biểu tình. Lập tức nhóm vệ sĩ phía sau xông lên ngăn cản bọn họ làm hại đến chúng tôi. Vũ đanh mặt, trong anh là sự tức giận như núi lửa phun trào. Tôi vừa xót anh vừa bực mình trước sự đình công bất ngờ này, cảm thấy bọn người trước mặt không có chút uy tín nào cả. Chẳng phải mọi việc đều là sự thuận tình đôi bên sao, tự nhiên chẳng hiểu thế nào lại đùng đùng kéo nhau biểu tình thế này nữa?

Anh phó giám đốc tên Định tầm tuổi bốn mươi từ trên tầng liền chạy xuống, cầm loa trên tay hô hào đám đông:

– Đề nghị các anh chị trở về phân xưởng, có vấn đề gì có thể cử đại diện trao đổi với tôi, tại sao lại kéo nhau đi đình công thế này hả? Có muốn tôi cho nghỉ việc hết không?

– Thích thì cho nghỉ việc đi! Hôm trước có mấy công nhân tăng ca mệt quá ngất đi vào viện mà không ai thèm quan tâm, bọn giám đốc các người chỉ biết lợi cho mình, mặc kệ anh em chúng tôi sống ૮ɦếƭ thế nào cũng mặc. Các người nhìn về tổng công ty đi, chế độ đãi ngộ của bọn họ hơn hẳn ở đây, chúng tôi mang tiếng là công nhân của Kim Thành mà chẳng có gì hết!

Vũ giật lấy loa từ tay anh phó giám đốc, anh bước lên phía trước một bước đối diện nhóm công nhân lên tiếng:

– Tôi không hiểu tại sao các anh chị lại làm vậy, hợp đồng đã có rồi, các anh chị đồng ý mới ký, tại sao hôm nay lại hành xử như vậy? Việc công nhân kiệt sức tôi hoàn toàn không biết, hơn nữa việc đó có quản đốc chịu trách nhiệm quan tâm, anh ta không báo cho tôi, lỗi là ở anh ta, các anh chị có trách hãy trách đúng người. Tôi đâu thể trăm tay nghìn mắt để đi hỏi từng người, ít nhất cũng phải có người báo cáo cho tôi chứ, đúng không?

– Hợp đồng thì sao? Sản phẩm công ty Linh Đan đang được chào đón khắp nơi, các anh phải có chế độ thưởng cho chúng tôi chứ, có phải thế là việc nên làm hay không? Các anh em ngất đi cần được hưởng chế độ chăm sóc của công ty chứ, các người là chủ thì phải quan tâm, quản đốc biến mất rồi chúng tôi biết tìm ai hả? Chúng tôi nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của các người nên dù trúng tuyển cũng không vào tổng công ty để đi theo các người, cuối cùng chúng tôi chỉ làm cu li phục dịch cho các người đến kiệt quệ!

Người công nhân to béo nhất có hình xăm ở bắp tay mặt mũi đỏ gay, vung tay lên bực bội cãi lại Vũ. Tôi ngơ ngác nhìn về Vũ khi nghe đến việc quản đốc biến mất. Thực ra việc công nhân bị ép tăng ca này cũng là việc hoàn toàn bất ngờ, tôi tin việc này không phải là chuyện bình thường, từ ngày công ty thành lập đến giờ Vũ chưa từng ký quyết định tăng ca.


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc