Chương 03

Tác giả: Vũ Ngọc Hương

Tối hôm đó, trong lúc ăn tối, thái độ ba mẹ làm tôi cảm thấy có gì đó là lạ, thỉnh thoảng hai người nhìn trộm tôi rồi lại cười tủm tỉm.

– Mẹ, mẹ có gì nói với con không ạ?

– À… mẹ định ăn xong mới nói, con cứ ăn đi đã!

Việc gì mà bí bí mật mật thế không biết? Tôi chẳng biết nghĩ sao, lùa vội bát cơm cho xong. Góp tay dọn dẹp cùng chị giúp việc xong tôi ra phòng khách. Ba mẹ đang xem tivi nhưng dường như bồn chồn chờ tôi thì phải. Anh trai tôi ăn xong một cái là biến đi với người yêu nên không có mặt trong phòng.

– Linh, ngồi xuống đây, ba mẹ có chuyện muốn nói!

– Vâng…

Tôi bước đến ngồi đối diện mẹ, nhón trái nho đen trên bàn đưa vào miệng chờ đợi.

– Anh Vũ nhà bác Thanh muốn xin gia đình mình cho phép tìm hiểu con.

Phụt!

Nguyên quả nho bay thẳng về phía trước, may mà không trúng ai. Tôi giãy nảy lên nói:

– Mẹ, mẹ từ chối giúp con đi!

– Con ngốc à? Anh Vũ có gì không tốt mà con chê? Đẹp trai cao ráo, tự lập từ sớm, nhà có điều kiện mà tự kinh doanh riêng, mẹ chẳng rõ bar bủng thế nào nhưng nghe nói cũng lành mạnh, giới trẻ đến đông lắm, chắc cái này con biết hơn mẹ nhỉ?

– Anh ta… chơi bời trác táng lắm! Con không đồng ý đâu!

– Con bé này, bác Thanh nói anh ấy ngoan lắm.

– Ui giời, mẹ tin ai lại tin mồm hai mẹ con nhà đấy! Tóm lại là con không chấp nhận!

– Linh, mối tốt thế này con còn kén chọn gì nữa? Con cứ suy nghĩ cho kỹ đi! Yêu đương thế là đủ rồi, chờ đàn ông lớn đến bao giờ, già mất thôi, kết hôn phải lấy người như anh Vũ mới tốt!

Mẹ tôi đanh giọng, hiếm khi nào bà quát tôi, thế mà bà bị vẻ bề ngoài của Vũ lừa mất rồi! Anh ta… thật khéo biết lừa phỉnh người khác, chính tôi cũng suýt bị anh ta lừa. Theo đuổi ư, nhìn bề ngoài thì là như vậy nhưng đâu phải là vậy. Anh ta theo đuổi theo kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt. Ngày đó anh ta mặc chiếc áo jacket đen, đội mũ bảo hiểm kín đầu, thường xuyên chặn tôi trên đường đi học về trên con xe phân khối lớn. Tôi của tuổi mười tám đôi mươi ngây thơ đã nghĩ đó là tình yêu đấy! Cuối cùng… khi tôi nghĩ về anh ta rồi, ôm mơ mộng anh ta rồi thì anh ta đâm cho tôi một nhát dao chí mạng. Hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng tôi mà thôi!

Đau đớn trước những gì đối diện, muốn chạy trốn tôi xin phép ba mẹ sang Mỹ học, tốt nghiệp ngành Kinh tế ở đó rồi mới trở về. Cũng đã hai năm kể từ ngày tôi về nước, nhảy việc vài nơi rồi kết thúc ở công ty Kim Anh. Bao năm Hùng theo đuổi, tôi chỉ coi cậu ấy là bạn thôi nhưng cậu ấy cứ theo, dần dần chẳng buồn giải thích, bởi lẽ… trái tim tôi chẳng thể rung động với bất kỳ ai khác nữa. Còn Vũ, tôi nghe nói anh ta cũng đi du học, chắc chắn học thì ít mà chơi thì nhiều! Sáu năm đằng đẵng anh ta ở xứ người, mới về nước một cái đã… chứng nào tật đấy hại đời tôi! Nghĩ đến là lại điên! Anh ta… không biết dùng từ gì để diễn tả được nữa!

Tôi bực bội bỏ lên phòng, nhớ đến tấm card visit của Vũ tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi bấm số. Anh ta muốn gì ở cuộc hôn nhân này? Vì trách nhiệm ư? Kẻ như anh ta có thể nghĩ đến trách nhiệm sao? Có thể vì tâm lý muốn ăn “rau sạch” kết hợp cùng trách nhiệm mới đủ khiến anh ta mong có một cô vợ ngoan ngoãn ngày ngày chờ đợi anh ta như tôi của tuổi mười chín.

Tiếng chuông vang lên suốt những hồi dài, cứ tưởng Vũ không bắt máy, cuối cùng âm giọng lạnh nhạt của anh ta vang lên:

– Alo? Ai đấy?

Tiếng nhạc chát chúa trong quán bar dần thoái lui, anh ta di chuyển đến nơi yên tĩnh hơn để nghe điện thoại.

– Tôi Linh đây! Đứa con gái bị anh hại đời đây!

– Làm gì mà nặng lời thế? Chẳng thích bỏ xừ còn giả vờ!

– Thích cái đầu anh! Anh nói gì với ba mẹ tôi thế hả?

– Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ chịu trách nhiệm!

– Tôi không cần, cũng không muốn, anh hiểu chưa? Làm ơn tha cho tôi đi!

– Cô nghĩ tôi muốn đấy à?

– Thế sao anh còn nói thế với ba mẹ tôi hả?

– Tôi không muốn con tôi không có bố!

– Cái gì mà con cái ở đây? Anh nghĩ có con dễ thế à? Mà… anh chơi bời bao lâu nay sao không dùng bao hả? Anh muốn ૮ɦếƭ đúng không?

– Cô nghĩ lúc ấy còn đi mua bao được à?

Muốn chửi thề một tiếng với tên khốn kiếp trăng hoa này!

– Tôi đã uống thuốc rồi, không con cái gì hết!

– Cô nghĩ mấy viên thuốc vớ vẩn của cô mà ngăn được đám nòng nọc của tôi à?

Tôi điên tiết, chẳng nghĩ gì nữa liền nói:

– Kể cả có tôi cũng… không để có nó mặt trên đời này!

– Này Linh… cô đừng có ăn nói lung tung, cô mà làm thế chắc chắn công ty cơ khí của nhà cô không còn tồn tại được ở cái đất này đâu!

Mẹ kiếp, giở giọng chợ 乃úa ngay được. Đúng là khốn nạn hết phần thiên hạ mà! Tôi ấm ức đến phát khóc bật lời:

– Chờ nửa tháng nữa, có con hay không rồi tính!

– Ai biết cô làm gì trong nửa tháng đó hả! Cho cô tự do để con tôi bị thằng nào thụi vào đầu à? Mà thằng người yêu cô cũng ᴆụt nhỉ? Chán nó rồi đúng không?

Đúng là… muốn tăng xông với anh ta mất! Tôi ấm ức quát lên:

– Tôi không đồng ý, dứt khoát là không!

– Cô muốn cả thế giới xem cảnh cô mời gọi tôi, ՐêՈ Րỉ dưới thân tôi đúng không? Chắc chắn lượt xem cao lắm đấy!

Toàn thân tôi bất chợt lạnh toát, cảm giác tê cóng chạy từ đỉnh đầu xuống gót chân trước những lời vừa nghe. Khốn… khốn nạn! Phạm Hoàng Vũ dùng chính video đó để uy Hi*p tôi sao?

– Thế nào? Tôi thì chẳng sao cả, nhưng cô thì có đấy! Ngày đó diễn ra không biết ai là người đau nhất ở đây? Là ba cô… hay mẹ cô?

– Anh… khốn nạn! Đồ khốn!

– Cứ nói nữa đi! Tôi thích nghe đấy!

– Tại sao… anh cứ ép tôi như thế hả?

– Tôi thích… nghe tiếng cô ՐêՈ Րỉ dưới thân tôi! Âm thanh ấy… quyến rũ tôi! Bất ngờ đấy!

Tôi cắn răng vào môi, mặt mũi tím đen không nói được lời nào. Muốn chửi bậy tung lên nhưng sợ anh ta ghi âm rồi lại thêm thứ dọa dẫm.

– Cô cứ nghĩ cho kỹ đi, thế nhé!

Tiếng ngắt máy khô khốc vang lên. Tôi bần thần, hai chân run rẩy ngồi phịch xuống giường. Anh ta ép tôi lấy anh ta bằng được! Anh ta lúc nào cũng đốn mạt như vậy, ngay từ lần đầu tiên anh ta tiếp cận tôi cũng thế, chẳng hiểu sao ngày đó tôi lại có thể bị anh ta hạ gục? Đúng là… tấm chiếu mới mà!

Hậm hực một hồi, cuối cùng tôi cũng đành chấp nhận. Trong chuyện này anh ta là kẻ nắm đằng chuôi, tôi có ૮ɦếƭ cũng không thể để lộ video đó ra, cũng có nghĩa tôi buộc phải nhận lời lấy anh ta. Phạm Hoàng Vũ… ngày nào tôi còn mơ mộng được sánh vai bước bên anh ta trong chiếc váy cô dâu trắng tinh khôi, được làm cô dâu còn anh ta là chú rể đẹp trai nhất trên đời, vậy mà lúc này tôi chỉ thấy căm ghét anh ta không từ nào diễn tả. Liệu anh ta ở bên tôi được mấy hồi, trong cuộc hôn nhân với tôi anh ta thẳng thắn cắm sừng tôi hay lén lút sau lưng đây? Tôi không biết nữa… hoàn toàn không biết… Sáu năm trước những gì anh ta làm có gọi là cắm sừng tôi không nhỉ? Không đâu vì tôi đâu phải là người yêu anh ta, đến quyền được ghen tuông cũng chẳng có, lúc này… liệu làm vợ anh ta rồi tôi có được cái quyền đó không đây? Tôi lắc đầu, kẻ không được yêu chính là kẻ thứ ba.

Chiều hôm sau, tôi vừa về đến nhà mẹ tôi đã vui vẻ nói:

– Tối nay bác Thanh với anh Vũ sang nhà mình chơi đấy, con trang điểm một chút cho xinh còn tiếp người ta.

Tôi sững lại. Phạm Hoàng Vũ hành động nhanh thật đấy, có lẽ đúng là anh ta sợ tôi chạy nhanh đến với gã đàn ông nào đó khiến con anh ta bị ђàภђ ђạ trong bụng. Biết chẳng thể ngăn Vũ được, tôi chán nản cất lời:

– Con biết rồi, con sẽ có mặt tiếp hai người họ, trang điểm thì thôi mẹ ạ, con xinh sẵn rồi.

Chỉ cần thái độ chấp nhận của tôi là đủ để mẹ tôi vui lắm rồi. Tôi hiểu mẹ mong chờ nơi êm ấm cho tôi trao thân gửi phận mà mẹ nghĩ là vậy, cũng như một chỗ dựa tài chính vững chắc trước thế lực khổng lồ của gia đình họ, bất cứ ai cũng nghĩ như vậy tôi không thể trách bà. Chỉ là… sự thực thì… nếu đúng như vậy tôi đâu chán nản như lúc này?

Bữa tối xong chưa bao lâu, chuông cổng nhà tôi bỗng reo lên. Bất giác trái tim tôi cũng reo trong Ⱡồ₦g иgự¢. Biết gặp lại Vũ mà trái tim tôi không theo sự điều khiển của trí óc mất rồi, tôi bất lực bê đĩa hoa quả gọt sẵn vào phòng khách, đúng lúc mẹ con Vũ cũng đi vào sau khi mẹ tôi đích thân ra mở cổng. Đã tám ngày từ cái đêm đáng quên đó, cứ ngỡ chẳng bao giờ còn gặp lại Vũ, ai dè từ chiều qua tôi đã hiểu anh ta không buông bỏ được chuyện này. Bốn mắt nhìn nhau, tôi đanh mặt gật nhẹ đầu thay lời chào lùi lại sau ba tôi.

– Chị Thanh, chỉ có hai mẹ con đến chơi nhà chúng tôi thôi ạ?

Ba tôi nhẹ giọng, âm giọng có chút xúc động, ông hơi run. Tôi hiểu đứng trước người đàn bà quyền lực này ông có phần hơi sợ. Thực lòng tôi cũng không hiểu làm cách nào mà Vũ thuyết phục được bà Thanh chấp nhận cho anh ta lấy tôi nữa, có điều nghĩ đến việc bà ta là mẹ chồng mà tôi như con thỏ rúm ró trong Ⱡồ₦g. Hôm nay là lần thứ hai tôi gặp bà Thanh, bà ta vẫn đẹp như ngày nào. Vũ có phần đẹp hơn mẹ, có lẽ vì anh ta giống ông chồng chủ tịch Kim Thành của bà ta nhiều hơn, dù tôi mới chỉ nhìn ông ta qua ảnh.

– Vâng, ông Nam nhà chúng tôi tối nay có việc không sang được, có hai mẹ con tôi thôi!

– Quý hóa quá, mời chị với cháu vào trong phòng uống chén trà!

Ba tôi giơ tay mời hai mẹ con Vũ vào phòng. Mẹ tôi nhanh chân bước vào trước rót mấy chén trà, vui vẻ mời:

– Chị với cháu ngồi đi ạ! Linh, con để đĩa hoa quả ở đây!

– Anh chị tiếp đón chúng tôi chu đáo quá!

Bà Thanh dẻo miệng, cầm chén trà ấm nhấp môi.

– Trà thơm quá, trà này an giấc phải không chứ mất ngủ là tôi không uống được đâu!

– Vâng chị yên tâm… tối rồi chúng mình phải uống trà an giấc còn ngủ chứ, có tuổi hết cả với nhau rồi! Vũ, cháu cũng uống trà đi, trà này đối tác công ty nhà cô chú biếu, nghe nói đem về từ tận Tây Tạng đấy!

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc