Lấy Gái Về Làm Vợ - Chương 21

Tác giả: Phạm Kiều Trang

Người Huy có một mùi nước hoa rất thơm, tôi không biết là nhãn hiệu gì nhưng hương này nhẹ nhưng không nhạt, thơm nhưng không nồng, kiểu như lúc nào cũng hờ hững nhưng lại mang đầy vẻ quyến rũ giống hệt con người anh.
Tôi ngồi đần ra tròn xoe mắt nhìn anh, còn Huy thì cứ mỗi lúc một sáp gần tới:
- Sao? Quên thật rồi à?
- Liên quan… ai cần… anh nhắc.
- Không cần tôi nhắc sao nhìn tôi như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống thế?
Lúc này tôi mới phát hiện ra mặt mình sắp ngu đi rồi, luống cuống lùi lại đằng sau mấy bước, hai má đỏ bừng:
- Vớ vẩn. Tránh ra.
Thấy tôi xấu hổ thế Huy mới chịu thôi, không ghé sát vào mặt tôi nữa mà đột nhiên quay sang cắn vào tai một cái.
Tôi giật mình, theo quán tính giơ tay lên định đấm nhưng ông này như kiểu sống lâu năm nên hóa cáo, cắn xong đứng dậy luôn nên làm tôi vồ hụt. Tôi vừa xấu hổ vừa tức, gào lên:
- Cái đồ điên, anh làm gì thế hả?
- Cắn cái xem thịt cô còn giống trước không. Đúng là vào Sài Gòn có khác, phơi nắng lắm nên thịt cháy khét hẳn.
Nói xong, Huy cũng chẳng thèm nhìn tôi nữa mà đút tay vào túi quần rồi đi thẳng, tôi điên quá nên nhặt viên sỏi ở dưới cát ném theo, mỗi tội anh chân dài nên đi nhanh, tôi ném mấy viên mà không trúng, cuối cùng chỉ có thể nói với theo:
- Anh tưởng thịt anh ngon lắm à? Thịt anh cũng thường thôi, thường thôi.
- Có thời gian tôi cho cô thử lại.
- Tôi thèm vào.
***
Ngày hôm sau, chúng tôi đi thăm thú mấy nơi nữa, trong đó có nhà tù Phú Quốc.
Hướng dẫn viên du lịch vừa đi vừa giới thiệu về những địa điểm trong nhà tù, tôi đi sau cũng vểnh tai cố nghe ngóng để học hỏi thêm về di tích lịch sử. Đi đến mấy bức tượng lính ngụy dùng roi da quất vào người tù nhân, tự nhiên tôi lại nhớ đến những lần mình và Huy làʍ t̠ìиɦ trước đây, có một thời gian anh đặt mua từ nước ngoài về mấy dụng cụ tình thú kiểu này, lúc quan hệ cũng dùng roi da quất tôi.
Roi da đó quất vào người không đến mức rách da toác thịt, nhưng vẫn làm lưng và ௱ôЛƓ tôi đỏ ửng lên, đến giờ nghĩ lại vẫn thấy dị dị kiểu gì ấy, trước khi anh bị tai nạn, mỗi lần quan hệ Huy không thế.
Chẳng biết Huy đứng từ sau lưng tôi từ khi nào, thấy tôi thần người ra nhìn mấy bức tượng, anh bảo:
- Nhớ kiểu này à?
Tôi quay ngoắt lại lườm anh:
- Kiểu này là kiểu gì?
- Kiểu như mấy cái tượng này này, roi da ấy.
- Tôi không bị điên giống anh, tôi không thích, anh đừng nói vớ vẩn.
- Không thích dùng roi thì đổi kiểu được không? Kiểu bình thường thôi, tôi cũng không thích dùng roi nữa.
- Anh im mồm ngay.
Tôi sợ càng nói, người ta lại càng biết tôi với Huy trước đây có vấn đề, nhưng mà mặt anh thì như kiểu “ai ở đây cũng chẳng quan tâm, chả liên quan gì đến tôi”, tiếp tục lải nhải:
- Cô đừng quên thời gian cô còn nợ tôi.
- Anh đừng quên thì có, tôi nợ tiền anh chứ nợ thời gian của anh bao giờ?
- Tôi đã mua cô đến cuối năm, chưa hết thời gian cô đã trốn mất, nợ đấy là thời gian.
- Này nhé, tôi đã bảo tôi sẽ trả lại tiền cho anh, anh đừng có xuyên tạc sự thật ra như thế.
- Thế giờ cô trả tiền đi. Một trăm triệu trừ đi một tháng, còn lại năm tháng, chia ra mỗi tháng 16 triệu 6 trăm, năm tháng là 83 triệu 3 trăm.
Đúng là dân kinh doanh có khác, tính nhẩm còn nhanh hơn máy, tính không sót một đồng nào. Trước Huy chuyển cho tôi bao nhiêu tiền cũng không mảy may đắn đo suy nghĩ, giờ chia tay rồi, một đồng anh cũng đòi.
- Tôi chưa có tiền, từ từ rồi về Sài Gòn tôi làm trả anh.
- Thế cộng lãi vào cho tôi, tính theo giá ngân hàng nhà nước bằng 625 nghìn/tháng. Cô không trả được thì cứ thế mà tính bằng thời gian.
- Anh bị điên à? Anh có người yêu rồi, anh thiếu gì gái mà cứ phải hành tôi thế? Hay thấy tôi bây giờ sống tốt nên anh cố tình làm khó tôi đúng không?
Huy tỏ vẻ phớt lờ, anh chẳng nhìn tôi nữa mà chắp tay lững thững đi tiếp, xong còn bảo tôi:
- Ờ, đúng rồi đấy, thấy cô sống tốt tôi ngứa mắt.
Tôi tức điên, sao ngày trước tôi lại вáи тяιин cho anh ta được không biết. Thà cứ dê như ông Nhân tôi còn biết hướng xử lý, hoặc như mấy lão đại gia khác, qua đường xong rồi đường ai nấy đi cũng được. Đằng này anh ta cứ như sao quả tạ, ám quẻ tôi từ Hà Nội vào tận Sài Gòn, mà bực nhất là cái tính sáng nắng chiều mưa của anh ta, thất thường như kiểu thời tiết, lúc nào cũng hờ hững với bất kể mọi thứ làm tôi phát rồ.
Kể từ lúc đó, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà tham quan nữa. Khi ra khỏi nhà tù, chúng tôi quay về khách sạn ăn trưa rồi nghỉ ngơi để chuẩn bị bay về Sài Gòn.
Bữa ăn hôm ấy, Huy gọi rất nhiều đồ ăn ngon, mấy đứa nhỏ được ăn nhiều hải sản ngon thì thích lắm, mắt sáng lên, tôi ngồi bên cạnh hết bóc tôm cho đứa này rồi lại bóc cua cho đứa nọ, có đứa còn ghé tai tôi nói nhỏ:
- Chị Vân ơi, đồ ăn ở đây ngon nhỉ? Ngon cực ấy. Năm sau không biết chú Huy còn cho mình đi không chị nhờ?
- Năm sau Rơm cứ học thật giỏi là các chú ấy cho đi chơi nhé, còn được đi nhiều chỗ khác đẹp hơn nữa cơ.
- Thật ạ?
Mấy đứa sung sướиɠ quay sang nhìn Huy rồi reo lên:
- Chú Huy ơi, năm sau cháu học giỏi, chú cho bọn cháu đi chơi nữa nhé.
Rất lâu rồi tôi mới thấy Huy cười thật thoải mái, không phải cười tươi rói như Dương mà chỉ là cười nhẹ nhàng thôi, cười rất tự nhiên. Anh cầm mấy con cua to trên bàn, bóc mai ra rồi bỏ đến đĩa ở gần tôi:
- Ừ, hết năm học đứa nào được học sinh giỏi thì năm sau được đi tiếp.
- Thật nhé chú. Đi chơi nữa nhé, cho cả chị Vân nữa được không ạ?
Một đứa nói thêm vào:
- Đúng đấy chú ạ, cả chị Vân đi nữa nhé.
- Hay là chú Huy với chị Vân lấy nhau đi, mỗi lần đi chơi mình lại được đi cùng luôn nhờ?
Trẻ con vô tư, nghĩ gì nói nấy, chắc muốn lần sau bọn tôi lại được đi nữa nên mới bảo thế. Tôi nghiêm mặt, định quay sang bảo mấy đứa đừng nói linh tinh thì anh Lâm lại phấn khởi bảo:
- Mấy đứa này khôn thế nhỉ? Biết ghép đôi để lần sau được đi nữa rồi cơ đấy. Nhưng mà sao không ghép đôi chú với chị Vân mà lại ghép với chú Huy thế?
- Tại vì cháu thấy mỗi chú Huy bóc cua cho chị Vân thôi, chú Lâm không bóc mà.
Có người nào đấy giống kiểu bị chọc đúng tim đen, tự nhiên sầm mặt, Huy bảo:
- Mấy đứa ăn đi, ăn nhanh còn về nữa.
Mặt mày mấy đứa nhỏ lập tức tiu nghỉu, nhưng tôi thì lại thấy buồn cười. Cái ông này nhiều khi cứ lạnh lùng khó dò, nhiều lúc lại giống trẻ con hay hờn dỗi, bị trêu thế thôi mà cũng cau có, xấu hổ cứ như kiểu thanh niên vẫn còn trẻ trâu.
Đầu giờ chiều, chúng tôi lên máy bay quay lại Sài Gòn, lần này tôi rút kinh nghiệm không ngồi gần anh nữa, nhưng đến khi về đến Chùa, công ty anh với bọn trẻ và tôi chia tay nhau, tôi lại thấy thiếu thiếu. Cảm giác hụt hẫng thế nào ấy, giống như ở gần thì ghét mà xa rồi thì lại thấy nhớ mới buồn cười.
Anh Lâm dặn dò bọn nhỏ viết bài cảm nghĩ về chuyến tham quan vừa rồi, chào sư cô ở Chùa xong xuôi, lại quay sang tôi rồi bảo:
- Vân có về luôn không? Ngồi xe với bọn anh về luôn này.
- Dạ thôi ạ, tý nữa em bắt xe bus về. Đi cùng chắc ngược đường ấy, tốn công các anh đưa em về.
- Em ở quận mấy?
- Em ở bên quận 3.
- Quận 3 á, trùng hợp thế nhỉ? Văn phòng bọn anh mới thuê cũng ở ngay quận 3 luôn.
Nghe xong câu này, tôi ngẩng đầu nhìn Huy đang ngồi ở ghế đá cách đó một đoạn. Anh đang chỉ bài gì đó cho thằng Rơm, vẻ mặt nghiêm túc như bố đang dạy con học bài, mà tự nhiên nhìn thấy anh thế, tim tôi bỗng dưng lại thấy rung động lạ thường, cảm thấy ấm áp mà không biết giải thích ra làm sao.
Sao anh lại thuê văn phòng ở quận 3 nhỉ?
Tôi nghĩ ra mấy lý do viển vông rồi lại tự mình gạt đi, nhớ lại mấy câu hôm ngồi trên máy bay, anh nói: “Tôi vào đây chả liên quan gì đến cô, cô đừng tự ảo tưởng quá”, tôi lại giống như kiểu bị tạt nước lạnh, bao nhiêu xốn xang trong lòng chẳng mấy chốc bị dập tắt.
Tôi cười cười trả lời anh Lâm:
- Em ở đây ăn cơm tối với các sư rồi về sau, các anh về trước đi ạ. Lần sau có dịp gặp lại nhé.
- Ok. Có số điện thoại của anh rồi, có gì cần thì gọi nhé. Cùng là người bắc vào đây mà, thỉnh thoảng alo nhau đi chơi.
- Vâng ạ.
Sau khi Huy và mấy người trong công ty về rồi, tôi ở lại ăn một bữa cơm chay với các sư cô và mấy đứa nhóc rồi mới về. Tắm rửa xong, tôi mệt nhoài nằm xuống giường, cứ nghĩ sau chuyến đi chơi sẽ mệt rồi nhắm mắt ngủ say như ૮ɦếƭ, nhưng mà chẳng hiểu sao cứ quay đi quay lại mãi rồi mất ngủ.
Mấy ngày đi chơi cùng mọi người, nhất là có cả Huy nữa, đã có lúc tôi cảm thấy rất vui.
Gặp lại anh, đối với tôi là cả một chuỗi dài mâu thuẫn, có lẽ trong lòng tôi vẫn còn tình cảm và còn hận nên cứ đấu tranh mãi, đấu tranh đến mức phát mệt mỏi. Cuối cùng rồi sao, tôi cũng có buông được đâu? Một năm trước trải qua bao nhiêu chuyện như thế mà tôi còn chẳng từ bỏ được, giờ anh mở công ty trong này rồi thì tôi lại càng khó buông hơn nhiều, mà tôi sợ nếu cứ thế này thì tôi càng ngày càng thích anh mất.
Con người ta đôi khi khó hiểu như thế đấy, lại cứ đi thích người đã tổn thương mình, biết rõ có rất nhiều người tốt hơn nhưng cuối cùng trái tim lại cứ hướng về người ấy, biết rõ gặp nhau chẳng mấy khi vui vẻ nhưng lòng cứ thích thì biết chống cự thế nào?
Tôi xoay ngang xoay dọc cả một đêm, đến gần sáng mới chợp mắt nổi, thế mà trong giấc mơ lại vẫn mơ thấy anh.
Ngày hôm sau, mới mở mắt tỉnh dậy đã thấy Dương nhắn tin đến:
- Ỉn ơi, dậy đi.
- Em dậy rồi đây, có việc gì mà mới sáng sớm anh đã nhớ đến em thế?
- Nãy anh đi qua quán gà rán, thấy có gà ngon nên order cho em rồi này. Giờ anh bảo họ ship đến cho em nhé.
- Anh có bỏ độc không đấy, tự nhiên tốt bụng thế em nghi lắm.
- Có, bỏ độc đấy, ăn đi đừng phụ lòng anh.
- Anh tốt với em thế thì có bỏ độc em cũng ăn, haha.
- Ngoan thế, mấy hôm đi chơi có vui không?
- Có ạ. Em mua cho anh mấy con ốc biển đây, hôm nào gặp nhau em đưa cho, gửi anh ít tiếng sóng qua vỏ ốc cho anh thèm.
- Hay là hôm sau mình đi đi.
- Thôi nhé, em bị lừa quen rồi. Anh dắt người yêu anh đi đi, đừng có rủ rê rồi bỏ rơi em nữa.
- Anh làm gì có người yêu, hay anh rủ em đi thì em làm người yêu anh nhé.
- No. Em không yêu bác sĩ đâu.
- Sao lại không yêu bác sĩ?
Tôi nửa đùa nửa thật, nhưng cũng muốn nhân dịp này cắt đứt tình cảm đang dần tiến triển từ tình bạn lên cao hơn nữa của mình với Dương. Anh là một người tốt, tốt thật sự, tốt đến mức trong sạch lương thiện quá, một đứa có quá khứ nhơ nhớp vì từng làm gái như tôi không thể nào đến bên anh được, thế nên tôi chỉ muốn giữ mức tình bạn này thôi.
- Vì em đang có người để tương tư trong lòng rồi.
- Thật à?
- Vâng.
Tôi thấy tin nhắn “đã xem” mà rất lâu không thấy trả lời lại, tôi cũng chẳng nói gì thêm nữa. Mãi đến gần mười phút sau mới thấy Dương nhắn, anh gửi một icon mặt cười:
- Thế hôm nào dắt đến cho anh xem mặt nhé, anh phải xem ai mà cưa đổ được em mới được.
- Ok ok, em sẽ cho anh duyệt. Anh đồng ý thì em yêu, không đồng ý thì em vẫn yêu. Haha.
- Anh tưởng anh không đồng ý thì em thôi chứ, đúng là chả có tý tình thương nào với anh cả.
- Tất nhiên, vì anh bỏ độc vào gà rán cho em mà. À mà gà đến rồi này, em ăn gà có độc đây, tạm biệt anh. Em tạm thời không có gì trăng trối nên lúc khác nghĩ ra sẽ nhắn cho anh sau.
- Oke, đừng ăn vội quá mà nghẹn đấy.
Tôi đặt điện thoại xuống giường, nhìn suất gà rán được Dương order tới mà lòng bỗng nhiên trĩu nặng. Kinh nghiệm mấy năm từng làm gái cho tôi biết, Dương thật lòng có tình cảm với tôi, và tôi cũng đã có lúc tưởng như mình đã gom đủ tự tin để mở lòng ra một lần nữa với anh. Nhưng mà kể từ khi Huy xuất hiện, một ít tự tin tôi cũng không còn nữa.
Tôi nhận ra bản thân mình chẳng có cách nào để quên đi quá khứ, đồng nghĩa với việc chẳng thể nào chối bỏ đi tình cảm của tôi với Huy. Tôi không hiểu sao tôi lại thích anh, kiểu như thích tự ngược bản thân mình ấy, có thể anh đã từng lạnh lùng rồi lại dịu dàng, từng cho tôi tất cả rồi cũng gián tiếp lấy đi của tôi tất cả, có thể anh đã từng cho tôi ảo tưởng rồi lại cũng chính anh dập tắt đi hy vọng của tôi. Thế nên hiểu nôm na tình cảm của tôi là: Một người mình không nắm bắt được, cho nên lòng cứ mãi đuổi theo như vậy.
Thời gian gần đây, anh Nhân càng ngày càng quá đáng nên tôi định làm nốt tháng này rồi xin nghỉ. Dù sao cũng còn gần hai tuần nữa là hết tháng, giờ nghỉ ngang thì chắc không được nhận 100% lương nên tôi đành cắn răng chịu đựng anh ta cho xong. Ai ngờ, đúng hôm chỉ còn ba ngày nữa là được nhận lương thì lại xảy ra chuyện.
Tối đó nhà hàng không đông khách lắm nhưng mới nhập nhiều thực phẩm nên tôi phải vào sổ, anh Nhân còn ôm đến một đống bảng kê chi tiêu trong mấy tháng gần đây để tôi cộng, bảo tôi tính xem chênh lệch thu chi mấy tháng này thế nào chứ anh ấy thấy thiếu thiếu.
Tôi cũng thật thà vào sổ xong rồi cộng, cộng tối mắt tối mũi đến mười rưỡi mới xong, ngẩng đầu lên thì cửa hàng đã chẳng còn thấy ai nữa.
Tôi thấy anh Nhân đang đóng cửa mới hỏi:
- Ơ anh ơi, mọi người về hết rồi ạ?
- Ừ, về hết rồi.
- Sao hôm nay mọi người về sớm thế nhỉ? Bình thường mười một giờ mới xong xuôi hết mà.
- Thì hết việc sớm nên anh cho về sớm chứ sao. Mà em cộng xong chưa, cộng xong rồi mới được về đấy, sổ sách anh đang cần gấp.
- Em làm xong rồi ạ. Đây anh này.
Bình thường ở nhà hàng còn một cửa bên nách nữa, tôi nghĩ muộn rồi nên anh Nhân khóa cửa chính cho khách khỏi vào, tý nữa tôi đi cửa phụ về. Ai ngờ anh Nhân khóa xong quay lại, xem lướt qua sổ rồi bảo tôi:
- Em cộng sai hay sao ấy chứ, chỗ này làm sao âm sáu triệu được. Tháng đó thịt lợn rẻ hơn các tháng khác, không âm được đâu, tính lại đi.
- Đâu, em cộng kỹ rồi mà. Em đặt công thức excel với cả còn cộng máy tính tay lại thêm lần nữa rồi, không sai được đâu ạ.
- Anh không biết, không có chuyện âm tiền được, em cộng lại đi. Một là em tính sai, hai là thu ngân thu thiếu.
Đêm muộn, lại có mình tôi với anh ta ở trong nhà hàng thế này dễ xảy ra chuyện, mà ông này dê sẵn nữa, tôi cũng chột dạ nhưng sợ làm um lên lại lắm chuyện nên vẫn phải giả vờ bình thường:
- Hay là sáng mai em đến sớm rồi cộng được không anh. Giờ muộn rồi, với cả người yêu em đang qua đón nữa.
- Người yêu em thì kệ người yêu em chứ, em đi làm em phải có trách nhiệm với công việc. Còn nếu em quan trọng chuyện yêu đương hơn thì em xin nghỉ đi.
- Nhưng giờ hết giờ làm rồi mà anh, anh thông cảm, hay anh để em ôm sổ về, mai em cộng xong mang đến trước khi nhà hàng mở cửa được không ạ.
- Không được.
- Anh đừng làm khó em thế.
Tôi cầm túi xách sẵn để nếu ông này giở trò gì thì bỏ chạy cho nhanh. Quả nhiên anh Nhân chẳng để tôi chờ lâu, thấy tôi nói thế thì mặt thay đổi ngay, sán lại gần tôi:
- Anh cũng chẳng muốn làm khó em làm gì. Em đẹp thế này, ai mà nỡ làm khó.
- Vâng, thế anh để em mang sổ sách về nhé.
- Hay thôi em đừng về, tối nay ở đây với anh. Tiền hôm nay anh cho em hết, cho em làm bà chủ nữa, em có thích không?
Người tôi ngay lập tức sởn gai ốc, vội vội vàng vàng đẩy anh Nhân ra rồi bỏ chạy, ai ngờ đến cửa phụ thì mở mãi không được, nhìn xuống mới thấy anh ta đã lấy ổ khóa khóa lại, chìa thì không biết vứt đâu.
Tôi hét toáng lên:
- Anh làm cái gì đấy? Mở cửa cho tôi về.
- Về làm gì, ở đây với anh không sướиɠ hơn à? Tý nữa anh sẽ chiều em sướиɠ như tiên, ngủ với anh xong ngày mai em không phải làm thu ngân nữa mà vẫn có rủng rỉnh tiền tiêu. Em yêu thằng bác sĩ ấy làm gì, nó có cho em cả nhà hàng này như anh không? Ngoan lại đây, anh yêu.
- Anh bị điên à? Tôi báo công an bây giờ. Thả tôi ra.
Tôi vừa nói vừa run, rút điện thoại ra định gọi người đến cứu thì anh ta đã lao lại, giật lấy điện thoại trong tay tôi.
- Báo đi, em gọi to lên, kêu to lên cũng chẳng ai nghe đâu. Nhà hàng anh làm cách âm tốt lắm. Giờ em làm gì cũng chả có tác dụng gì đâu, tốt nhất cứ nghe anh, ngoan ngoãn một tý thì kiểu gì tý cũng sung sướиɠ.
- Thằng điên này, bà mày thiến mày đi giờ. Mở cửa không tao gϊếŧ mày đấy thằng biếи ŧɦái.
- Chửi đi, chửi đi rồi tý lại rên tên anh. Rên ư ử ấy, xong có khi lại đòi anh làm thêm hiệp 2, hiệp 3, không dứt được anh bây giờ. Kỹ thuật của anh hơi bị tốt đấy, làm cho em lêи đỉиɦ nhiều lần luôn, lúc đấy em lại phát điên vật anh xuống ăn tươi nuốt sống anh ấy chứ.
Trước Huy dùng mấy cái dụng cụ tình thú với tôi, tôi vẫn chưa tởm bằng mấy câu nói của thằng cha này, nghe đã muốn móc họng nôn ra rồi. Giờ mới thấy con Huyền giỏi thật, chịu bao nhiêu nhục nhã cay đắng, thậm chí hàng đêm vẫn phải gồng mình chống chọi với mấy thằng biếи ŧɦái chỉ vì đồng tiền, chỉ vì nuôi mẹ nuôi em mà hy sinh không biết bao nhiêu.
Tôi gào lên:
- Cút ra xa ra không tao gϊếŧ mày đấy, tao có gan làm đấy, tránh xa tao ra.
Tôi vừa nói vừa chạy quanh nhà hàng để tìm cái gì có thể đe dọa anh ta được, ví dụ như dao chẳng hạn, nhưng mà hình như anh Nhân đã chuẩn bị sẵn từ trước nên mấy thứ kiểu đó cất hết, cửa giả cũng khóa lại hết, tôi chẳng tìm được gì.
Anh ta lao lại, túm lấy tay tôi rồi đè xuống bàn:
- Nào, im đi để anh chiều em nào. Người em đẹp quá, thơm quá, cho anh hôn một cái.
- Cút ra, thằng chó này, cút ra, thả bà mày ra.
- Hahaa, cút à? Từ từ, để anh hưởng thụ cái đã rồi cút sau.
- Mẹ nhà mày, thằng chó, mẹ nhà mày, bỏ tao ra, tao bị HIV đấy, bỏ tao ra.
Tôi vùng vẫy loạn cả lên nhưng không được, anh ta xuất phát cũng là con nhà nông lên Sài Gòn lập nghiệp, lại cũng lăn lộn buôn bán nên rất khỏe. Anh ta ghì chặt lấy tôi, lè lưỡi liếʍ liếʍ vào cổ tôi, còn tôi thì tởm quá nên chỉ biết khóc và tuyệt vọng chống cự.
Lần đầu tiên tôi вáи тяιин, ngủ với người lạ tôi cũng không có cảm giác thế này. Lần n làʍ t̠ìиɦ với Huy, bị anh тһô Ьạᴏ quan hệ, bị anh lấy xích xích cổ, tôi cũng không thấy kinh khủng thế này.
Tôi chưa từng có cảm giác kinh tởm sự đυ.ng chạm của Huy dù là mới quen hay cả sau này, nhưng đối với anh Nhân, tôi chỉ thấy lợm giọng buồn nôn.
Tay anh Nhân luồn vào trong váy tôi rồi xoa xoa, khi đó tôi tuyệt vọng quá, chẳng nghĩ được gì mà chỉ nhớ đến một người, nước mắt tôi rơi đầy mặt, vô thức gọi tên anh:
- Huy ơi, Huy ơi, cứu em với.
Anh Nhân trừng mắt lườm, giơ một tay lên Ϧóþ cằm tôi:
- Câm mồm ngay, Huy của mày đang ở bệnh viện làm bác sĩ rồi, sướиɠ thì gọi tên tao chứ gọi tên nó, nó có bay đến cũng chẳng cứu được mày nghe chưa con đĩ.
- Thằng chó. Người yêu tao mà biết thì anh ấy sẽ gϊếŧ mày, mày nhớ đấy, mày đυ.ng vào tao thì anh ấy sẽ gϊếŧ mày.
- Tao thách. Tao thách cả họ nhà thằng bác sĩ đấy, gϊếŧ...
Anh ta vừa nói đến đó thì cửa quán bị đập rầm rầm làm tôi giật bắn mình. Lúc ấy tưởng có khách đến ăn cơm thì mình được cứu rồi, ai ngờ lão Nhân giơ tay bịt mồm tôi lại rồi nói vọng ra:
- Đóng cửa rồi, mai đến.
Ở ngoài không nghe tiếng gì nữa, mấy giây sau anh ta lại vồ lấy tôi rồi liếʍ người tôi chùn chụt, tôi muốn kêu cứu nhưng mồm bị anh ta bịt chặt không kêu lên được, đúng lúc cúc áo tôi bị lão Nhân xé tung thì tiếng đập cửa “rầm rầm” kia lại vang lên lần nữa. Lần này còn kèm theo một giọng nói:
- Mở cửa.
Là giọng của Huy.
Giống như người sắp ૮ɦếƭ đuối mà vớ được cọc, tôi ú ớ gào khóc như điên, lão Nhân thấy thế càng ghì chặt mồm miệng tôi. Ở bên ngoài, anh nói:
- Mày có mở cửa không hay để tao đốt cái quán này. Mở cửa.
Ông Nhân kiên quyết không mở, cứ nghĩ không mở thì sẽ không làm được gì, ai ngờ tiếng đạp cửa mỗi lúc một dồn dập, chưa đầy nửa phút sau bên ngoài vọng lại một tiếng “Rầm” rất mạnh, cửa bật tung ra.
Huy từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy tôi đang bị lão Nhân bịt mồm định lôi vào trong phòng ngủ để trốn thì mắt anh thoáng qua vài tia ngạc nhiên, sau đó mặt lập tức lạnh xuống. Anh như phát điên, lao đến giằng tôi ra khỏi người anh Nhân, tiện thể đấm cho lão một phát:
- Mày… thằng chó này.
Lão Nhân bị ăn một phát đấm cũng xây xẩm mặt mày, anh ta lảo đảo bò dậy, nhìn chằm chằm Huy rồi bảo:
- Mày là thằng nào? Tao với vợ tao đang yên đang lành, mày đến phá cửa hàng tao à?
- Ai là vợ mày hả thằng chó?
Lúc này tôi mới hoàn hồn lại được, thấy Huy đang định lao lại đánh tiếp thì vội vàng níu lấy tay anh, vừa khóc vừa xin:
- Anh ơi đừng, em không sao rồi, em không sao rồi. Anh đừng đánh người nữa.
- Bị thế mà bảo không sao à? Cô bị điên à? Não cô để làm cảnh à mà làm ở chỗ thối nát như thế này hả?
- Em không sao thật mà, ông kia chưa làm gì được em cả. Anh nhìn này, chưa làm được gì cả. Anh đừng đánh người ta nữa. Em không sao rồi, về thôi anh.
Tôi biết Huy nóng tính, anh cũng dư sức đánh cho ông Nhân thừa sống thiếu ૮ɦếƭ, nhưng mà anh là con của bộ trưởng, công ty lại mới lập chi nhánh trong này, giờ mà dính đến kiện tụng rồi đánh người thì làm sao được. Dù sao thì tôi cũng không sao rồi, anh mà lỡ tay đánh ông Nhân ૮ɦếƭ ra đấy rồi bị án hình sự thì chỉ có hỏng bét hết thôi.
Ông Nhân thấy tôi xin cho thế thì lại cười đểu, chắc biết không đánh lại được Huy với cả sợ tôi tố cáo ông ta tội hϊếp da^ʍ nên nói:
- Ơ thế nãy mày vừa nói với tao là thằng bác sĩ đến đón mày cơ mà, sao lại là thằng này rồi?
Nói xong, anh ta còn bảo với Huy:
- Chú em này nóng thế làm gì. Chắc con đĩ này lại mới mồi chài thêm được mày nữa à? Nó không phải vợ tao nhưng tao ngủ với nó chán rồi. Nó còn ngủ thêm với một thằng bác sĩ nữa cơ. Giờ lại đến mày nữa. Mày với anh bị nó lừa rồi em ơi.
- Câm mồm.
- Anh nói thật, mày không tin thì hỏi nó xem, có phải có quen một thằng bác sĩ nữa không? Con này làm đĩ, mày không biết à?
Mặt Huy đỏ phừng phừng, anh cố giằng tay tôi ra nhưng tôi bám sống bám ૮ɦếƭ vào người anh không buông, tôi cứ lẩm bẩm:
- Anh ơi đừng, về đi, về đi, kệ nó, về đi.
Huy không thèm nhìn tôi chỉ nghiến răng nói:
- Vân có là đĩ hay không thì cũng không đến lượt một thằng đàn bà như mày mở mồm ra đánh giá. Cái loại óc lợn chỉ nghĩ được bằng cái đầu dưới như mày thì không có tư cách để chửi người khác là đĩ, hiểu chưa?
- Mẹ nhà mày, thằng ôn con này, mày chửi ai đấy.
Ông Nhân cũng tức quá đâm ra hóa thẹn, lao lại định ăn thua với Huy, ai ngờ vừa bước được mấy bước đã bị anh đấm thêm cho một phát nữa hộc máu mồm máu mũi. Tôi gàn mãi không được nên chỉ biết khóc, anh thì hai mắt đỏ ngầu, định đấm thêm nhưng lão kia ngã vật ra sau, mà chân lại bị tôi níu nên không đi được để mà đấm.
- Tao chửi mày đấy, thằng chó này, mày tên Nhân phải không? Nhà mày ở Rạch Giá, mày còn một thằng em nữa làm bảo kê ở Thủ Đức đúng không?
- Mày… mày là thằng nào? Mày là thằng chó nào mà điều tra tao? Thằng ranh con này, mày là thằng nào?
Mặt ông Nhân tái mét, giơ tay chỉ vào mặt Huy rồi cứ thế gào lên:
- Mày là thằng nào, mày là thằng nào mà vì một con đĩ dám đánh tao, con đĩ Vân, con đĩ Vân.
Mà ông ta càng chửi thế, Huy lại càng điên, mắt anh long sòng sọc, không thoát được tôi nên cứ vằng ra:
- Bỏ ra.
- Không bỏ, anh đừng đánh nữa.
Huy không thèm để ý đến lời nói của tôi, anh như kiểu bốc hỏa đến nơi, mặt đỏ phừng phừng chỉ tay vào ông Nhân:
- Bỏ ra. Bỏ ra để tao cho mày biết tao là thằng nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc