Lấy Em Làm Điểm Tâm - Chương 34

Tác giả: Huyền Namida

Bị bắt cóc

Đầu óc trở nên tối đen, hai mắt nặng trĩu, buồng phổi trong Ⱡồ₦g иgự¢ hít thở khó khăn.
Lô Vỹ Tinh nhíu chặt lông mày, cô cảm nhận thấy có một bàn tay ai đó đang đè chặt trước miệng mình.
Bàn tay cô muốn đưa lên để gỡ nhưng toàn thân cô lúc này dường như vô lực, không thể nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ.
Một mùi hương đặc trưng của cây hương thảo dịu nhẹ thoảng bay vào mũi cô.
Mi mắt cô khẽ lay động, lại nặng trĩu. Tựa hồ như có tảng đá vô hình nào đó đang đè lên mắt khiến cho Lô Vỹ Tinh không thể mở nổi.
Khó thở quá...
Ưm...
Cố gắng mở mắt ra. Khuôn mặt tuấn mỹ mị hoặc đầy anh khí mà vô cùng quen thuộc liền hiện ra trước mắt.
Ninh Kiến Thần?
Nhìn thấy gương mặt của Ninh Kiến Thần đang tiến lại gần, trong lòng của Lô Vỹ Tinh nổi lên hoảng hốt, cô co rụt hai vai lại, ngón tay bấu chặt lấy tấm chăn trước иgự¢ như sợ sẽ bị làm hại.
Hành động này của Lô Vỹ Tinh khiến cho Ninh Kiến Thần đang tươi cười bỗng ngưng lạu. Nụ cười trên môi có chút miễn cưỡng. Hắn là đang nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa, lại cảm giác được có cái gì đó rất xấu liền lập tức chạy như bay tới đây. Vừa đặt chân vào cửa đã thấy Lô Vỹ Tinh động mi mắt tỉnh dậy. Lòng hắn đã vui đến muốn hét lên. Nhưng cử chỉ này của cô, sự sợ hãi hiện lên trên khuôn mặt cô nói rõ cho hắn biết, khoảng cách giữa hai người hiện giờ dường như là sự bất tận của vô hình.
Ninh Kiến Thần đứng trước cửa, loay hoay không biết nên làm gì và như thế nào. Tay hắn luống cuống không biết nên đặt ở đâu đành bỏ vào túi quần âu.
"Tỉnh rồi sao?"
"..." im lặng.
"Em đói không anh đi mua chút gì đó nhé."
"..." vẫn là sự im lặng đáp lại lời hắn.
Nhưng có vẻ như hắn lại vô cùng kiên nhẫn mà tiếp tục cuộc độc thoại: "Em đợi anh một chút. Anh sẽ đi mua món sườn chua ngọt mà em thích. Không được đi lung tung đâu biết chứ. Được chứ?"
Ninh Kiến Thần mím mím môi, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập xa cách của Lô Vỹ Tinh, hắn khẽ cười một cái. Nụ cười mang theo chua chát.
Là mày tự chuốc lấy, giờ thì mày phải chuộc lại.
Đó là quy luật tuần hoàn, không thể trách được ai.
Nói đoạn, Ninh Kiến Thần quay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Gió mang theo mùi trầm hương tự nhiên trên người Ninh Kiến Thần phảng phất với không gian đầy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Sau khi tiếng giày quen thuộc đã mất hẳn, lúc này Lô Vỹ Tinh mới rụt rè láo liếc nhìn xung quanh như sợ ai đó làm hại mình.
Cảm thấy thật sự an toàn, Lô Vỹ Tinh từ tốn buông lỏng ngón tay đang bấu chặt tấm chăn mỏng trên người ra, cô cắn nhẹ cánh môi anh đào, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời hôm nay u ám khác thường. Mây không còn trắng, trời không còn xanh, gió đột nhiên trở nên dữ dội hơn.
Từng chiếc lá của cây hoa tử đằng phía xa xa bị gió cuốn đi, lá từng đợt rơi rụng đầy cả mặt đất, nhìn qua như thể một tấm nệm màu vàng nhạt.
Có chút bình yên, có chút thê lương, có chút tiếc nuối, có cả một chút đau lòng.
Bất giác, bàn tay thon dài của Lô Vỹ Tinh đưa lên bụng, sờ nhẹ.
Ý thức bỗng nhiên bừng tỉnh khiến cho cô giật mình tự hỏi. Cô đang làm cái gì vậy?
Sau đó cô lại tự trả lời, thâm tâm cô dường như đang cố gắng tìm kiếm: có cái gì đó, có sự mất mát. Mất mát đến đau lòng!
Lô Vỹ Tinh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đóng lại cánh cửa sổ đang bị gió làm lung lay, tấm rèm bay phần phật vào khuôn mặt xanh xao của cô như giận dữ. Lô Vỹ Tinh dùng tay giữ cố định tấm rèm mỏng rồi vươn tay đóng cửa sổ. Lại bị một bàn tay to lớn khác nhanh hơn đã đóng lại.
Lô Vỹ Tinh nhíu mày nghĩ tới việc Ninh Kiến Thần không thể nhanh quay lại như vậy.
Hơn nữa...
Mùi cây hương thảo này... có chút quen thuộc.
Là ai?
Lô Vỹ Tinh nghe thấy tiếng cười trầm thấp của đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền xuống thì khẽ rùng mình, định quay người lại để xem là ai. Bất chợt miệng cô bị bịt lại.
Lô Vỹ Tinh mở lớn hai mắt muốn quay đầu nhìn rõ khuôn mặt kẻ phía sau.
Bộp một tiếng.
Sau gáy đau điếng, trước mắt Lô Vỹ Tinh tối sầm lại. Đầu óc cô ong lên, hai tai ù đi. Sau đó cô chìm vào trong vô thức.
Thân ảnh mềm mại của Lô Vỹ Tinh ngã xuống, người đàn ông kia đứng đó, đưa đôi mắt xếch dài nhìn xuống, khoé miệng nhếch lên cao ngạo, nụ cười của kẻ chiến thắng hiện rõ trên môi.
Ninh Kiến Thần nghe đây, Ninh gia, Ninh gia rồi sẽ là của tôi. Tất cả đều sẽ là của tôi.
Hahaha...
Tối om
Bên иgự¢ trái đau buốt, cảm giác như còn ướt nước, và mùi máu tanh nồng.
Là máu của cô đang chảy ra?
Tiếng động cơ xe và âm thanh rồ rồ, cộng thêm không gian tối đen chật hẹp xung quang nói rõ cho Lô Vỹ Tinh biết, cô đang bị nhốt trong mui xe ô tô.
Đầu óc cô lập tức nghĩ tới vì sao cô lại nằm ở đây. Mùi thảo hương, người đàn ông đóng cửa sổ, âm thanh hừ mũi trầm thấp ở phía trên đỉnh đầu cô.
Có chút quen. Dường như cô đã từng gặp qua ở đâu đó.
Nhưng là ai mới được!?
Bỗng chiếc xe đang chạy đâm vào ổ gà khiến xe xóc lên, động tới vết thương trước иgự¢, Lô Vỹ Tinh cắn chặt môi nhịn đau.
Lô Vỹ Tinh muốn ngồi dậy nhưng không gian trong mui xe quá chặt hẹp, hai tay cô lại đang bị trói khiến cô không thể cử động.
Mùi xăng xộc lên mũi, mùi xăng đặc quánh khó ngửi như muốn Ϧóþ nghẹt phổi của cô.
Là ai mới được? Rốt cuộc ai lại muốn hại cô chứ?
Chiếc xe dừng lại, cả người Lô Vỹ Tinh lúc này mới được thả lỏng, toàn thân đau nhức nhưng cô không có thời gian nghĩ về vấn đề đó.
Cô muốn rời khỏi đây. Nhưng làm cách nào?
Bỗng một vật thể lạnh lẽo bằng chạm vào ngón tay cô, sắc bén đến đau nhói đầu ngón tay.
Kim loại? Dao sao?
Không phải. Chỉ là một mảnh sắt vụn. Có lẽ là phụ tùng để sửa xe.
Hai mắt Lô Vỹ Tinh lúc này mới mở lớn. Cơ hội của cô đây rồi.
Bỗng có tiếng động, Lô Vỹ Tinh lập tức nhắm mắt, toàn thân bất động.
"Đại ca, con bé này ngất lâu như vậy có làm sao không?"
"Chúng ta chỉ làm theo lệnh, nó có làm sao cũng không liên quan đến tao." Giọng nói của ồm ồm của người đàn ông có chút sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bất cần.
"Hay là em mở mui xe một chút để cho nó thoáng khí nhé. Em sợ nó có mệnh hệ gì thật thì..."
"Tuỳ mày. Muốn làm gì thì làm." Âm thanh ồm ồm trong cuống họng của người đàn ông kia im bặt, sau đó là tiếng bước chân xa dần.
Lô Vỹ Tinh muốn mở mắt ra nhưng cảm nhận được sự có mặt của tên thứ hai vẫn chưa rời khỏi nên cô đành nín nhịn, cố gắng hít thở đều đặn.
Cổ tay phía sau vẫn đang di chuyển thật nhẹ nhàng và từ tốn hết mức để không phát ra tiếng động.
Cảm giác sợi dây bị bung ra. Cô đang nghĩ cách để chạy trốn khỏi hai tên đàn ông lực lưỡng trong khi mình lại bị thương, và hơn thế thì người này đang đứng chắn trước mặt cô.
Nếu như cô ngồi bật dậy lúc này, chắc chắn sẽ không thể thoát được dù chỉ là một bước chân.
Đang ௱ôЛƓ lung suy nghĩ thì cảm nhận được người đàn ông kia quay người nhìn chăm chú vào cô.
Không phải chứ? Đừng nói là hắn đã biêt cô tỉnh lại rồi nhé!
Nhổ ra một bãi nước bọt. Hắn ta lầm bầm nói: "Khốn khi*p. Tao đi đái, mày nằm yên đấy con khốn."
Nói xong liền dơ chân ra, dùng mũi giày đá vào mui xe một cái sau đó mới rời đi.
Trong lòng Lô Vỹ Tinh mừng rơn.
Ông trời thật có mắt. Chọn đúng lúc sợi dây dã dứt hẳn mà để hắn đi vệ sinh. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà. Đây có lẽ là cơ hội duy nhât mà cô có thể chạy trốn.
Lô Vỹ Tinh hơi he he mắt ra. Không có ai.
Cô nhẹ nhàng bước xuống xe, khúm rúm đi men theo mép xe, cúi người thật thấp. Nhịp tim cô đập mạnh như trống liên hồi.
Làm ơn hãy để cô thoát khỏi đây. Làm ơn!
Rón rén... rón rén...
Cuối cùng cô cũng bước tới được cửa xe phía trước. Cửa đã bị khoá. Nhưng theo phân tích hiện tại thì cô không thể chạy được với tình trạng như này
Đành vậy.
Nhắm mắt, hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, dùng hết lực.
Bộp...
Không vỡ.
Thêm một lần nữa.
CHOANGGG!!!!
Tiếng kính ô tô vỡ vụn.
"Khốn kiếp. Nó tỉnh rồi."
"Con khốn đứng lại."
Làm như cô ngu mà đứng lại.
Lô Vỹ Tinh như con thiêu thân lao vào bên trong xe mặc dù cánh cửa kính không bị vỡ hết nên những mảnh thuỷ tinh đang cắm trên khe cửa sắc nhọn rạch sâu lên da thịt cô.
Lô Vỹ Tinh cắn chặt răng, máu chảy ra từ những vết rạch.
Vào được bên trong xe, Lô Vỹ Tinh còn không có thời gian để ngồi ngay ngắn, mà tay cô đã rút ra một thanh sắt nhỏ ở trong mui xe lúc nãy mà nhét vào ổ khoá.
Đây là chiếc xe cũ, có ổ khoá khá đơn giản nhưng để mở ra được cũng cần thời gian.
Loay hoay mãi, thanh sắt như trêu ngươi chọt mãi không vào, còn hai tên đàn ông kia lại đang như con báo tìm thấy mồi mà chạy như điên loạn về phía cô.
Cạch...
Vào rồi!
Lô Vỹ Tinh nổ máy. Tên đàn ông kia vừa kịp luac đứng trước mũi xe, một tên còn lại thì đang vươn tay vào bên trong thông qua cánh cửa xe bị vỡ.
Tim Lô Vỹ Tinh đập loạn xạ. Tựa hồ như đông cứng lại.
Làm ơn. Cầu xin hãy nổ máy đi mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc