Bên má Lô Vỹ Tinh bỏng rát vì cái tát thứ hai của Mạt Di.
Cái tát vừa rồi tựa hồ như là cô ta dùng toàn bộ sức lực để đánh lên mặt cô vậy.
Lô Vỹ Tinh hai chân run lên nhè nhẹ, cô cố gắng đứng dậy. Cô không thể ngã xuống đây như thế được. Đây là bộ phim yêu thích của cô, là vai diễn đầu tiên của cô. Cô nhất định phải đứng lên.
NGhĩ vậy, Lô Vỹ Tinh cố gượng để có thể đứng vững trên hai chân. hai hàng lông mày của cô nhíu lại, khó nhọc mở mắt ra.
Định mở miệng nói chuyện, nhưng là bên má đau buốt, sưng tấy khiến cho cô không thể mở miệng.
A... thế này thì lát nữa trở về, cô làm sao mà ăn nói với Ninh Kiến Thần bây giờ?
Lô Vỹ Tinh đứng thẳng lên, mái tóc dài cột cao đã có chút rối, vài sợi còn xõa lên mặt,
Cô mím môi. Cảm giác được bên khóe miệng mình có chút ướƭ áƭ, phút chốc còn xộc lên một mùi tanh của máu. Máu sao?
Lô Vỹ Tinh vừa đứng thẳng người dậy, cô còn chưa kịp lấy tay quẹt đi máu bên khóe miệng thì một giọng nói lại vang lên: "Quay lại lần nữa."
Câu nói này dường như thức tỉnh tất cả mọi người trong phim trường nãy giờ vẫn đang đứng yên như tượng vì cảnh tượng trước mặt.
VỊ đạo diễn nghe câu nói "quay lại lần nữa" của Mạt Di thì trong mắt hiện lên tia lo lắng, ông ta ái ngại nhìn Mạt Di, hỏi: "Mạt Di tiểu thư..." Lô Vỹ Tinh cô ấy đang bị thương như vậy, e là sẽ khó đóng tiếp.
Tất nhiên, vế sau bị đạo diễn nuốt vào trong cuống họng vì ánh mắt như lưỡi dao của Mạt Di đang liếc về phía mình.
Đạo diễn cắn răng, nói: "CHuẩn bị máy quay."
Lúc đầu óc Lô Vỹ Tinh tỉnh táo, là lúc cô cảm đã đứng lên sau khi thả quyển sách xuống bàn. CHỉ là lần này cô còn chưa kịp nói lời thoại, đã thấy cánh tay của Mạt Di đưa ✓út lên cao, ánh mắt sắc bén vì được trang điểm tỉ mỉ của cô ta nhìn cô đầy hận ý.
Qua hai cái tát kia, Lô Vỹ Tinh đã không còn sức để né tránh, cô chỉ còn biết nghiêng mặt sang một bên theo bản năng, hai mắt nhắm chặt lại. Cô đã chuẩn bị tốt rồi.
✓út....
"Đủ rồi. Cô nghĩ đây là nơi nào mà làm loạn?"
Bỗng một âm thanh xuất hiện bên tai, Lô Vỹ Tinh hé mắt nhìn.
Là anh? Lý Huân Hy?
"Tôi... tôi..." thất Lý Huân Hy xuất hiện, hai mắt của Mạt Di trở nên khó coi, sắc mặt trở nên trắng bệch, lúng túng nói: "Đây... đây là đang đóng phim. Tôi..."
"Được rồi. Không cần nói nữa." Giọng nói của Lý Huân Hy rất từ tốn, âm thanh trầm trầm không có điểm nhấn khiến cho sắc mặt của Mạt Di càng trở nên mơ hồ.
Cô ta định cầm lấy cánh tay của Lý Huân Hy thì anh đã nhanh chân đi đến bên cạnh Lô Vỹ Tinh, anh nắm lấy bả vai cô, đưa cô bước ra khỏi căn phòng trước ánh mắt ngơ ngác của tất cả mọi người trong trường quay lúc này.
Lô Vỹ Tinh như con mèo nhỏ tựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của Lý Huân Hy, hai má cô sưng lên đến mức đau buốt, cô dường như không còn cảm giác, mặc kệ để Lý Huân Hy đưa mình đi đâu.
Hai người đi ra khỏi đó, nhìn qua ô cửa kính của căn phòng học, người ta thấy một người đàn ông tuấn mỹ, khí chất hơn người đang ôm lấy một cô gái xinh đẹp, với mái tóc cột cao, trên người còn mặc một bộ đồng phục học sinh bước lên xe.
Nhưng người ta lại không thấy rằng, ở một góc khuất cách đó không xa, có một bóng dáng ở trong chiếc xe màu đen đang âm trầm đưa mắt nhìn về phía chiếc xe mà hai người kia vừa bước vào trong đang khởi động, sau đó chạy đi trên đường lớn.
Bóng dáng to lớn mang theo vẻ lạnh lẽo cùng áp bách khiến cho không gian xung quanh nhanh chóng lan tràn một loại cảm giác. Hắn ở đó, cô độc mà cao ngạo, tựa hồ như một quân vương áp chế kẻ khác. Khí chất băng lãnh để cho người xung quanh không lạnh mà run.
Ninh Kiến Thần ngồi trong xe, điếu thuốc đã cháy đến trên đầu ngón tay. Hắn đưa tay ra bên ngoài cửa sổ, vứt điếu thuốc ra bên ngoài. Sau đó đóng cửa kính xe lại.
Bàn tay hắn đặt trên vô lăng, khuôn mặt góc cạnh đẹp tựa như tượng tạc của hắn hiện lên nét lạnh lẽo.
Ninh Kiến Thần cầm lấy vô lăng, khởi động xe, chạy đi.
Chỉ là hắn đi theo hướng ngược lại với chiếc xe vừa rồi của Lý Huân Hy.