Cô Trần lo lắng định nói gì đó nhưng lại thôi, đành thở dài miễn cưỡng gật đầu.
Đúng sáng sớm hôm sau, cô Trần thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị bữa sáng tinh tươm đâu đấy rồi chào tạm biệt cô và đứa nhóc đi. Thẩm Tiêu ra đóng cổng rồi quay lại phòng bếp. Thấy thằng nhóc đang loay hoay với chiếc đũa tập gắp thức ăn. Thấy bộ dạng buồn cười của nó, cô liền đi tới ngồi xuống ghế gắp thức ăn vào bát cho nó. Đứa bé nhìn cô có cảm hứng thú lắm.
- Nhóc tên gì?
- Thẩm Hàn... nhưng ba mẹ và cô Trần gọi em là tiểu Hàn....
Nếu tính theo vai vế thì cô phải gọi Thẩm Hàn một tiếng chú. Nhưng dù sao cô cũng không phải con gái ruột của ba mẹ, vả lại Thẩm Gia cũng chẳng còn ai nên cô cũng chẳng bận tâm cách xưng hô.
- Vậy... Tiểu Hàn đi học chưa?
- Ba mẹ mất rồi nên chẳng có tiền cho Tiểu Hàn đi học.
Thằng nhóc vừa ăn vừa nói vẻ vô tư. Nhưng lời nói của nó lại khiến cô cảm thấy có chút gì đó thương cảm. Cô vuốt nhẹ tóc của thằng bé, mỉm cười tươi.
- Vậy sau này chị nuôi Tiểu Hàn, chị sẽ cố gắng giúp Tiểu Hàn được đến trường cùng các bạn.
- Thật sao? Chị cho em đến trường sao?
Cô gật đầu. Tiểu Hàn suиɠ sướиɠ la to rồi ôm chầm lấy cổ của cô. Nó luôn mong mỏi được tới trường. Chiều nào nó cũng thập thò ở trước cổng để nhìn những đứa trẻ đi học về. Thấy bọn nó trò chuyện vui vẻ mà Tiểu Hàn cũng thèm khát được như thế lắm.
Khoảng lặng trong cô cũng vơi dần. Thẩm Tiêu dẫn Tiểu Hàn ra ngân hàng rút tiền tiết kiệm của cô mà ba trước đây cho hàng tháng. Xong dẫn nó đi chơi, đi dạo phố, mua sắm. Rồi tầm trưa về biệt thự dọn dẹp. Cả biệt thự rộng chỉ có một phụ nữ một trẻ con nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy độ ấm của một gia đình.
- Tiểu Hàn, mau ra mở cửa giúp chị với...
Nghe thấy tiếng chuông cửa vọng đến, Thẩm Tiêu đang dở tay nên gọi Tiểu Hàn ra mở cửa. Thằng nhóc đang xem phim nghe vậy nhảy xuống ghế lon ton chạy ra mở cửa.
Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://thichtruyen24h.com/">KenhTruyen24h.Com</a>
Mãi không thấy động tĩnh gì, Thẩm Tiêu hơi lo rồi rửa tay đi ra phòng khách. 4 người đàn ông trước mặt xuất hiện bất ngờ khiến cô làm rơi cây lau nhà xuống sàn.
Thanh Kiêu với đôi mắt đỏ sậm, Thanh Phong xanh lục, Thanh Viên tím nhạt, Thanh Hiên vàng óng.... bọn họ rốt cuộc cũng đã tìm tớ tận đây....
- Chị à, mấy anh đẹp trai này bảo là bạn của chị nên em mới cho họ vào.
Tiểu Hàn chạy lại phía cô hồn nhiên nó. Cô lập tức ôm lấy Tiểu Hàn rồi nhích người nó qua phía sau.
- Mấy người làm gì ở Thẩm Gia? Ở đây không chào đón mấy người. Thẩm Gia đã diệt vong rồi, duy nhất chỉ còn lại Tiểu Hàn. Nếu mấy người mà hại tới nó... tôi sẽ liều ૮ɦếƭ với mấy người.
Thanh Hiên thản nhiên đưa tay phẩy một cái, lập tức một chiếc ghế da tự động di chuyển tới để hắn ngồi xuống.
- Bọn ta có nói là hại tới thằng nhóc đó sao? Mà cô cũng nhanh nhẹn thật, vậy mà cũng chạy trốn khỏi biệt thự trên núi về tới Thẩm Gia...
Thanh Phong hừ lạnh. Còn Thanh Kiêu lười biếng ngả đầu vào ghế nhắm mắt như hệt ngủ.
- Giờ Thẩm Gia đã tàn rồi, các người còn muốn gì nữa? Mau rời khỏi đây ngay!
Thẩm Tiêu không muốn nhìn thấy bản mặt của họ thêm một chút nào nữa. Bọn họ toàn là những kẻ máu lạnh, lại là yêu quái. Có nằm mơ cô cũng căm ghét bọn họ. Thanh Kiêu hít thở đều đều. Giọng nói của hắn có phần âm u, lạnh lẽo.
- Trên người cô mang ấn kí của ta. Dù muốn hay không vẫn phải chấp nhận số phận nô ɭệ. Còn kháng cự thì... ta lập tức gϊếŧ đứa bé kia....
Cô lạnh cả sống lưng, cơ thể bất giác run rẩy. Hắn không hề muốn buông tha cho cô. Mặc dù cô không phải hậu nhân của kẻ thù...