- Cút cho khuất mắt tao. Vy lạnh lùng nói rồi bước vào trong, Mai cũng thôi không nói gì đi vào cùng cô ta.
Lúc này chỉ còn lại tôi và anh Nam. Tôi nhìn anh hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi đầy thất vọng.
- Em về đi.
- Anh, rốt cuộc anh sao vậy.
- Em thôi đi có đựơc không. Em làm vậy không thấy lương tâm mình cắn dứt hay sao. Mặc kệ mọi người nói em xấu xa, nói em độc ác anh vậy tin em. Còn em thì sao, em lại đi lợi dụng lòng tin của anh. Cũng may là có Mai, nếu không hợp đồng này coi như hủy, xưởng rượu cũng gặp khó khăn. Anh đúng là ngu mới tin em.
- Không phải. Chính tai em nghe thấy mà.
- Đủ rồi. Em về đi. Nơi này không hoan nghênh em.
Anh Nam dứt khoát bỏ vào trong mặc kệ tôi có cố gắng giải thích.
Tôi không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt. Tôi đau đớn, bất lực, bị oan mà chẳng thể nào giải thích. Quá mệt mọi tôi ngồi sụp xuống đất khóc tu tu mặc kệ những người xung quanh đang nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Không đựơc. Tôi nhất định phải gặp Lượng, tôi muốn nói, tôi muốn giải thích, tôi thật sự không có làm.
Trời tối dần, tôi co ro ngồi lép vào một góc nơi gốc cây. Vậy là tôi đã ngồi đây đựơc nửa ngày rồi, Lượng vẫn không chịu ra ngoài gặp tôi.
Trời đột nhiên đổ mưa. Từng hạt mưa lạnh buốt rơi xuống cơ thể, táp thẳng vào mặt. Ngồi đây nửa ngày cũng là nửa ngày tôi không ăn uống gì, cơ thể vốn yếu nay lại càng yêu hơn.
Tôi co ro ngồi gục xuống nơi mái hiên nhỏ gần đấy. Mưa to cộng với sức gió mạnh mẽ khiến mái hiên nhỏ chẳng đủ sức mà che chở cho tôi.
Đột nhiên, tôi thấy trời im lặng, mưa không còn rơi xuống người tôi. Thế nhưng rõ ràng ngoài kia từng hạt mưa vẫn tí tách rơi xuống mặt đất. Tôi đi mắt nhìn lên, là Lượng cậu đang cầm ô che cho tôi.
- Lượng. Tôi thều thào gọi.
- Đừng giả bộ đáng thương trước mặt tôi nữa. Hai lần là quá đủ rồi, tôi sẽ không tin cô thêm một lần nào nữa. Về đi.
Dùng chút sức lực cuối cùng tôi cố gắng đứng dậy. Nào ngờ cơ thể lại chẳng nghe lời, tôi loạng choạng đứng dậy cả người nghiêng nghiêng rồi dần dần lịm đi.
- Liên.. Liên, cậu sao vậy.
Trong người chẳng còn chút sức lực nào, tôi chỉ kịp nói " Không phải" rồi từ từ lịm đi trong sự lo lắng của Lượng.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là chuyện của buổi sáng ngày hôm sau. Không có một ai xung quanh, mệt mỏi, thất vọng tôi ngồi duy vào một góc hướng ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
- Chị ơi. Tiếng vị bác sĩ khiến tôi giật mình.
Vị bác sĩ khám cho tôi rồi dặn dò tôi vài câu sau đó quay sang y tá dặn dò cô bé rút kim truyền ra.
Vị bác sĩ kia vừa đi, người y tá liền quay sang tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nói:
- Chị thật có phúc nha. Em ngưỡng mộ chị lắm đó.
Tôi ngơ ngác nhìn con bé, trong đầu tự hỏi. Tôi có phúc ư, phúc gì, chả lẽ nằm viện cũng là một loại hạnh phúc.
- Em nhầm chị với ai chăng. Chị thì có phúc cái nỗi gì, vận đen chăng kín người. Haizzz
- Em không có nhầm. Người hôm qua đưa chị đến đây là bạn trai chị đúng không.
Nhắc đến người đưa tôi tới, tôi mới lân la hỏi con bé.
- Em có biết người hôm qua đưa chị đến là ai không. Hôm qua chị ngất đi chỉ nhớ có loáng thoáng không biết có đúng người không.
- Anh Lượng á, lúc nãy em có vô tình nghe mấy chị làm cùng nói chuyện. Hôm qua lúc đưa chị đến nhìn anh ý lo lắng dữ lắm. Thậm chí còn quát cả bác sĩ cơ. Làm em sợ hết hồn cũng may là anh đẹp trai nên em tha thứ cho đó.
Nguyên một đêm hôm qua đều là một mình anh ý chăm chị đó, mãi sáng sớm hôm nay mới rời đi.
Tôi nghe con bé kể mà trong lòng tự nhiên thấy vui vui. Người đưa tôi đến đây là Lượng. Cậu ấy chắc hẳn vẫn quan tâm tôi, chỉ là giận tôi một chút thôi. Tôi tin chỉ cần tôi không bỏ cuộc Lượng nhất định sẽ tin tưởng tôi. Tôi không cầu Lượng đối với tôi như trước, bởi bây giờ Lượng đã có vợ rồi tôi cũng không dám lại gần chỉ mong sao cậu đừng hiểu nhầm, đừng nghĩ tôi là loại người xấu xa. Ai hiểu nhầm tôi cũng có thể mặc kệ, duy chỉ có Lượng, tôi thực sự không chịu được.
Cô bé này hình như mới đến đây làm, kĩ thuật có chút kém.
Rút kim xong tôi ra quầy thu ngân làm thủ tục ra viện thì nghe chị thu ngân bảo viện phí của tôi đã được thanh toán. Chắc là Lượng đã thanh toán giúp tôi. Nghĩ đến Lượng, tâm trạng tôi đột nhiên trùng xuống.
Rời khỏi bệnh viện, tôi nhanh chóng rảo bước về nhà. Số tôi đúng là số con rệp, vừa về đến cổng đã ᴆụng phải bà Tám. Dù đã sống ở đây được một thời gian nhưng mỗi lần thấy tôi bà Tám đều không chịu đựơc vẫn lu loa chửi bởi.
Đã quá quen với cảnh này, tôi chỉ chào bà rồi đi vào trong.
Trong nhà, me đang ngồi bé cu Bon.
- Mẹ.
- Dứơi bếp còn cháo thừa.
- Dạ.
Nhắc đến mới nhớ từ hôm qua đến hôm nay tôi đều chưa có cái gì bỏ bụng, công nhận là đói thật.
Mùi cháo thịt thơm nức bay thẳng vào mũi. Ôi cái cảm giác ấm áp, hạnh phúc này đã lâu rồi tôi không cảm nhận được.
Mặc dù mẹ nói là cháo thừa nhưng tôi biết nồi cháo này là mẹ cố tình nấu bởi cả ngày hôm đó hai mẹ con đều phải ăn cháo trừ cơm.
Vào một buổi tối của vài ngày sau. Đêm đó trong giấc ngủ say, tôi cảm nhận đựơc mùi khói nồng nặc xông thẳng vào mũi. Tôi đưa tay mở cửa sổ, nóng quá. Nhận thấy có gì không ổn, tôi vội vàng bế con ra ngoài. Vừa hay cánh cửa phòng mẹ cũng mở ra.
- Mẹ.
- Mẹ bế cháu giúp con. Tôi đưa cu Bon cho mẹ rồi chạy ra phía ngoài cửa.
Cửa khóa, tôi ra sức đập, ra sức gọi bên ngoài ánh lửa ngùn ngụt vẫn không ngừng bùng cháy. Khói mỗi lúc một dày, hô hấp của tôi dần trở nên khó khăn.
- cầm lấy. Mẹ đưa cho tôi một chiếc khăn đã được thấm nước.
Ngoài kia ngọn lửa đỏ rực đang dần lớn lên, bên trong là tiếng la hét, cầu cứu thảm thiết của tôi trong vô vọng.
Không ai nghe, không ai thấu.