Hàn Ân Di mặc bộ quần áo bệnh nhân đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt.
Lục Từ Thiên nhẹ nhàng bước đến chỗ cô, đau lòng nhìn sắc mặt tiều tụy của cô, sau đó ngồi xuống ôm cô vào lòng.
"Bà xã...em vất vả rồi"
"Thiên..." cô tựa vào trong lòng иgự¢ hắn, cảm nhận được mùi hương bạc hà quen thuộc, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.
"Cảm ơn em" Lục Từ Thiên hôn nhẹ lên trán cô, nhớ đến bộ dạng đau đớn vừa nãy của cô, hắn càng đau lòng, không ngừng hôn nhẹ cô, mặc kệ sự có mặt của mọi người trong phòng cứ thế mà hôn cô.
Mà lúc này, Dương Lăng Viễn cùng Trương Nhất Hàn cũng cười xuất hiện, cả hai đều cầm hai bó hoa hồng đỏ tươi vừa cười đi tới...
"Ân Di, chúc mừng em"
"Hai người..."
"Sao nào, lâu quá không gặp, quên anh luôn rồi sao" Dương Lăng Viễn mỉm cười nhìn cô trêu chọc.
"Nào đâu có...cảm ơn anh đã đến thăm em" Hàn Ân Di cũng mỉm cười nhìn anh rồi tiếp nhận bó hoa.
Hàn Ân Di quay về phía Trương Nhất Hàn có chút cảm động nhìn anh, thật không tin anh lại về nước thăm mình: "Anh"
"Ừm...cô bé ngốc, chúc mừng em" anh tiến đến đặt bó hoa vào lòng cô, rồi mỉm cười khẽ xoa đầu cô nói: "Em theo chồng về nước mà không nói cho anh một câu, tưởng quên anh luôn rồi chứ"
"Em không có"
"Ngốc...anh đùa thôi! tội này anh bỏ qua, dù sao thấy em hạnh phúc là anh cũng yên tâm rồi"
"Cảm ơn anh"
"Vợ tôi, anh dám hỏi tội" Lục Từ Thiên ôm cô vào lòng, phóng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Trương Nhất Hàn.
"Thiên..." Hàn Ân Di đánh nhẹ vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, cái người này thật là! Chẳng biết tốt xấu.
Trương Nhất Hàn buồn cười nhìn ánh mắt cảnh cáo của hắn, cái tên này đến giờ vẫn coi anh là tình địch hả, thật là trẻ con hết sức.
"Được...được...là vợ anh...Nhưng mà tôi nói...Tối đó anh bắt cóc hai mẹ con cô ấy về, lại cắt đứt hết liên lạc với tôi, làm tôi lo lắng mấy ngày liền, hại tôi suýt chút nữa đi báo cáo chính phủ, âyyy...đúng là đồ vô lương tâm"
Lục Từ Thiên không ngần ngại mà lạnh lùng đáp: "Tôi vốn là người không có lương tâm"
"Anh...được lắm...Di Di em xem, chồng em chỉ được cái bắt nạt người khác là giỏi, huhu cho anh ôm em cái để đền bù tổn thất tinh thần"
Trương Nhất Hàn khuôn mặt mếu máo, giả vờ đáng thương nói, anh thật sự dang tay ra muốn ôm cô vào lòng, tức khắc liền bị chặn lại.
"Vợ tôi, anh dám..."
Tức thì mọi người trong phòng liền được một trận cười.
Ngay lúc này, Lâm Vệ Như lại kêu mọi người tránh ra một chút nhanh chóng cười tiếp nhận canh gà từ tay Quản gia, tự mình đưa cho con dâu, không ngừng vui mừng đến mặt mày hớn hở khen ngợi.
"Bảo bối của mẹ vất vả rồi, mau uống canh gà này vào đi, lần sau không cho con sinh nữa, mẹ bảo Từ Thiên sinh hộ"
Không khí trong phòng lại vì thế mà được một trận cười vỡ bụng.
--------
Từ lúc vừa sinh xong, cục cưng đã được đưa đi kiểm tra và tắm rửa, nên mọi người còn chưa được nhìn thấy bé con.
Cuối cùng bác sĩ và y tá cũng bế đứa bé về phòng.
"Cục cưng rất khỏe và ngoan, mọi người mau đến xem cục cưng nào"
Lời vừa nói ra, Tiểu Jack liền vui vẻ ánh mắt sáng ngời cười rộ lên: "Thật ạ, con có thể xem em gái nhỏ rồi ạ"
Lục Từ Thiên cũng kích động ngẩng đầu nhìn mấy vị bác sĩ và y tá đang tiến vào.
Hắn khẩn trương nhìn y tá ôm con gái đưa đến trước mặt mình, tim hắn cư nhiên bang bang nhảy, chỉ sợ bản thân mình ôm không tốt, nhưng vẫn là ôn nhu cẩn thận ôm con gái vào trong иgự¢ của mình, kinh ngạc cúi đầu nhìn con gái nằm trong tã lót bộ dạng nhu thuận ngủ, nhất là bàn tay nhỏ bé nhẹ nắm, tiểu bộ dáng trêu chọc khiến tim hắn mềm mại, thật là vừa muốn khóc vừa muốn cười, vội vã ngẩng đầu nhìn cha nói: "Cha Mẹ, mọi người mau đến nhìn xem này! Bé con bộ dáng giống con hay không?"
"Trời ạ..." Lâm Vệ Như không nhịn được liền tiến tới trước mặt con trai, đôi mắt tràn lệ nhìn thân thể nho nhỏ trong lòng hắn: "Cháu gái bảo bối của ta thực sự đáng yêu a"
Bé gái lông mi thật dài nhẹ rũ xuống, cánh mũi hồng hồng đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại thỉnh thoảng khẽ nhếch, bàn tay nhỏ bé phấn hồng linh hoạt thậm chí khẽ kéo y phục ba mình...
"Từ Thiên cậu xem...bé con này tôi đâu có thấy chỗ nào giống cậu"
"Đúng vậy a Lão Đại, anh xác định đây là tiểu nòng nọc của anh?"
"Các cậu muốn ૮ɦếƭ" Lục Từ Thiên tức khắc phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạnh Hữu và Tần Khiết Minh, sau đó nói: "Hai tên cầm thú các người làm sao mà biết được, chỉ có tiểu nòng nọc của tôi mới sinh ra được bé con đẹp đẽ như vậy..."
"Ồ, vậy cho tôi xin một con về nuôi"
"Cậu..."
"Ba thật là keo kiệt, ba cho chú Mạnh Hữu tiểu nòng nọc của ba về nuôi mà lại không cho con"
Lời này vừa nói ra mọi người trong nháy mắt liền cười haha.
Chỉ có hai người đàn ông nào đấy là tức đến nghẹn lời...
---------
5 năm sau.
"Dậy điii...ta là mụ phù thủy trong rừng, con là công chúa nhỏ phải không? Nếu con không dậy, ta sẽ bắt con đi, giao con cho xói xám lớn, ăn thịt..."
"Aaaa...mẹ! Oh my god! Bây giờ mới có 5 giờ sáng, mẹ thôi ngay cái trò dọa trẻ con đó có được không? Đừng phá giấc ngủ của con nữa"
Hàn Ân Di nhìn thân thể nhỏ bé trên giường, cố kéo chăn lại, không nhịn được cười to: "Ai bảo lần trước con dọa mẹ, nào...con sâu lười này, dậy đi, hôm nay chuẩn bị sớm cả nhà chúng ta ra ngoài chơi"
"Ưm...con buồn ngủ" cô bé lại cố gắng kéo chăn lại cuộn tròn như nhộng không nhúc nhích.
"Tiểu Lạc Lạc...con có dậy không"
Người trên giường vẫn im lặng, Hàn Ân Di thấy cô bé vẫn không động đậy, liền giả vờ khóc to: "Hic...năm đó ba con không ở nhà..."
"Năm đó ba con không ở nhà, mẹ ngồi ở ngoài sân đau đớn vì sắp sinh con, thật may là ba về kịp, nếu không mẹ sinh con ra sẽ thật bi thảm..." Tiểu Lạc Lạc tức giận, kêu to: "mẹ...mẹ đổi chuyện khác được không a?"
"Xem con kìa, tính tình giống ai vậy hả" Hàn Ân Di trừng mắt nhìn con gái hỏi.
"Thật đáng tiếc, tính cách con giống mẹ" cô bé bỏ chăn ra khỏi đầu, rồi ngồi dậy nhìn cô nói: "Cám ơn cha con, mặc dù tính cách của con giống mẹ, nhưng chỉ số thông minh của con không giống mẹ! ! Cám ơn! Mẹ ra ngoài đi! Con phải làm vệ sinh cá nhân, Nếu có thời gian, mẹ hãy đọc nhiều sách hơn, đừng có lấy sói xám về dọa con nữa, con không sợ, chỉ có mẹ mới bị con sói xám to lớn nhất trong nhà này lừa".
Nói xong thân hình nhỏ bé khẽ đứng dậy, trên người cô bé mặc một bộ váy ngủ màu hồng, mái tóc dài đen nhánh buông xõng, gương mặt trắng nõn bầu bĩnh đáng yêu, thân thể đẹp như một tiểu mỹ nhân liền bước nhanh xuống giường kéo tay cô ra ngoài: "mẹ, người ra ngoài nhanh lên, để con thay quần áo"
"Con nói cho mẹ biết đã, con sói xám to lớn trong nhà này là ai a? Mẹ đã bị con sói nào lừa đâu?" Hàn Ân Di nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ mãi mà không ra.
Cô bé chống hai tay lên nhìn mẹ mình, đôi mắt to tròn có chút tức giận nhìn mẹ không chớp, chỉ biết lắc lắc cái đầu nhỏ bé mà thở dài nói: "haizz...con nên biết ơn con sói kia, cảm ơn vì đã cho con chỉ số IQ của con sói kia mà không phải là của mẹ, oke baby, giờ có thể ra ngoài được rồi chứ"
"Ê...cái con bé này" Hàn Ân Di bất mãn bị đuổi ra ngoài, cô chỉ biết đứng ở ngoài cửa la hét: "nhanh lên, mẹ cho con 5 phút"
Sau lưng bỗng cảm nhận được Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc, rồi bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.
"Sao vậy? Con bé không chịu dậy hả?"
"Anh xem, con bé mới có 5 tuổi mà tính tình giống như người lớn vậy, à không? Phải nói là giống Tổng thống phu nhân thì hơn" Hàn Ân Di tức giận nói.
"Haha" Lục Từ Thiên cười to, rồi khẽ quay người cô về phía mình, cúi xuống chóp mũi hắn khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi cô cười cười nói: "phu nhân sinh cho anh một tiểu công chúa vừa đáng yêu vừa thông minh như vậy, có gì là không tốt"
"Hừ...ai bảo anh chiều nó quá" Hàn Ân Di làm bộ muốn đẩy hắn ra, lại nhớ đến vấn đề IQ con gái vừa nói lúc nãy, cô vẫn không nhịn được tức giận, quay đầu trừng mắt nhìn hắn: "Thiên Thiên, anh nói xem IQ của anh là bao nhiêu?"
Lục Từ Thiên đứng một bên khoanh tay nhìn cô nhếch miệng cười xấu xa: "Muốn biết"
"Ừm"
"Vậy...hôm anh một cái, anh nói cho em biết"
"Anh...hừ không thèm nữa...ưm" cô còn chưa nói hết đã bị hắn cúi xuống ngậm lấy môi cô, nụ hôn nóng bỏng như lửa, thật quá dễ dàng để cảm nhận được tình yêu sâu đậm hắn dành cho cô.
Thật lâu sau, Lục Từ Thiên mới buông môi cô ra, chóp mũi cọ lên mũi cô, hắn nói: " 180"
Hàn Ân Di ngẩn người...
--------
Công viên giải trí, dưới bầu trời trong xanh, nơi bờ hồ rộng lớn, bóng dáng hai đứa trẻ đang không ngừng vui đùa với nhau.
"Tiểu Lạc Lạc đuổi được anh, anh sẽ cõng em"
"Xì...nếu em đuổi được thì sao?"
"Anh cõng em"
"Nhớ đó"
Thế là một cuộc rượt đuổi bắt được diễn ra.
5 phút sau...
"Hộc...hộc...Anh hai, chạy chậm thôi a! em mỏi chân quá"
"Tiểu Lạc Lạc, lại đây anh cõng"
"Thật sao?"
"Thật"
Được sự cho phép của anh trai, cô bé không ngừng ngại mà leo lên lưng anh mình.
"Anh hai, sau này mỗi ngày anh đều có thể cõng Tiểu Lạc Lạc được không?"
"Được"
"Yeah! Yêu anh hai nhất"
Cô bé vui vẻ ôm lấy vòng cổ Tiểu Jack, đôi mắt xinh đẹp như một tiểu tinh linh khẽ mở to mắt nhìn về phía gốc cây cách đó nói: "Anh hai, anh nói xem, mẹ ngốc nghếch kia khi nào mới thông minh lên một chút a, lúc nào cũng bị con sói xám to lớn kia lừa"
Tiểu Jack vừa cõng em gái nhỏ trên lưng, vừa đi vừa nói: "Ai bảo con sói xám kia quá thông minh"
"Là do mẹ quá ngốc a"
"Nhưng con sói xám kia thích mẹ ngốc"
"Haha, em cũng thích mẹ ngốc"
"Anh cũng thích mẹ ngốc, cả ba người chúng ta đều thích mẹ ngốc, vì vậy chúng ta đều phải bảo vệ mẹ, yêu thương mẹ, tuyệt đối không được để ai ức Hi*p mẹ...Tiểu Lạc Lạc biết chưa?"
"Dạ, biết rồi ạ" cô bé ngồi trên lưng anh trai mình khẽ gật gật đầu, tuy miệng luôn nói mẹ ngốc, nhưng hơn ai hết cô bé biết rằng mình rất yêu mẹ, cô bé cũng vậy, Tiểu Jack cũng vậy, ba cũng vậy...bởi vì, mẹ là duy nhất- và mẹ chỉ có một trên đời...
Theo bước chân của hai đứa trẻ, phía sau là một đôi nam nữ đang nắm tay nhau mỉm cười hạnh phúc nhìn về phía hai đứa bé cách đó không xa...
"Anh xem, hai đứa nhóc này nghịch ngợm như vậy, con trai cũng không giống em, con gái lại càng không, chẳng biết giống ai nữa?"
"Chúng nó là con anh, đương nhiên là giống anh rồi" Lục Từ Thiên nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô mỉm cười nói: "đó còn không phải là công lao to lớn của bà xã sao"
"Hừ...Đáng ghét" giọng cô có chút hờn trách, nhưng lại mang theo đầy vẻ thỏa mãn.
Lục Từ Thiên nhìn bộ dạng ngây thơ, chơi đùa vui vẻ của các con, khẽ mỉm cười nói: "Anh sẽ khiến chúng nó trở thành những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này và mẹ chúng nó cũng vậy"
"Thiên Thiên" Hàn Ân Di quay người lại, vươn tay ôm lấy cổ hắn: "cảm ơn anh, có anh bên cạnh thật tốt"
"Cô bé ngốc" hắn hôn nhẹ lên trán cô, cười nói: "yêu em và yêu thương các con của chúng ta chính là điều khiến anh hạnh phúc nhất"
"Em cũng rất hạnh phúc" Hàn Ân Di mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn, đôi mắt dịu dàng nhìn vào ánh mắt thâm tình của hắn hỏi: "Thiên...anh có tin vào tình yêu mãi mãi không?"
"Không tin"
"Tại sao?..."Hàn Ân Di có chút hờn dỗi, đang định trách móc, liền bị đôi môi ấy nuốt lời.
Hắn khẽ cười, đôi mắt thâm tình dịu dàng như nước, giọng hắn vang nhẹ bên tai cô, ấm áp đến cõi lòng, vang vọng đến vĩnh cửu:
"Mãi mãi làm sao đủ để yêu em"
Theo những từ này, hắn lại cúi xuống trao cho cô nụ hôn nóng bỏng mà say đắm...
Dưới bầu trời rộng lớn, từng cánh hoa anh đào nhẹ nhàng theo gió bay xuống...càng làm nổi bật lên khung cảnh màu hồng ngọt ngào, lãng mạn...
Hai thân hình đứng dưới gốc cây anh đào triền miên hôn nhau,
giống như vạn vật trên thế gian này đều là vô hình, không khoảng cách, không cản trở...trong tim chỉ có đối phương...chỉ muốn yêu và được yêu...yêu đến cùng trời cuối đất, yêu đến khi hơi thở tách biệt...Một tình yêu vĩnh hằng, một hạnh phúc viên mãn...
#End.