"X...X"
"O...O"
"X..."
"Chú thắng, cháu thua rồi, ra ngoài đi"
"A...tại sao chú cứ thắng cháu hoài vậy?" Tiểu Jack hậm hực nhìn ông chú đẹp trai trước mặt.
"Sao vậy? Không phục"
Nói rồi hắn lấy tay 乃úng phát vào trán cậu nhóc :"Tất cả là ở cái đầu, biết chưa?"
"Hứ"
"Muốn chơi tiếp, vậy chúng ta sẽ chơi trò khác"
"Được"
Sau một lúc....
Hai người, một lớn, một nhỏ ngồi trên ghế sa-lon giữa phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tích tắc...tích tắc...
Chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ trên tường không ngừng kêu tích tắc cho đến khi....
"Ai yaaa...Không được nữa rồi, cháu sắp chảy nước mắt rồi"
"Haha nhóc con, lần này chú vẫn thắng, cháu thua rồi, có phải..."
Hắn nén cười, cố gắng kéo dài giọng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang muốn bốc hỏa của cậu nhóc trước mặt...
Đúng lúc này, một thanh âm dịu dàng từ trên lầu truyền xuống.
"Tiểu Jack"
"A...mẹ, mẹ dậy rồi"
Cậu nhóc thấy mẹ mình đang bước xuống, liền vội vàng chạy đến chỗ mẹ, cần lấy tay cô...
"Mẹ, cẩn thận nha"
"Ừm, cảm ơn con"
Lục Từ Thiên sững sờ nhìn một màn như này trước mặt, sau một lúc định thần lại, hắn mới đứng dậy đi đến bên cô, không nói gì, cứ thế cúi xuống bế cô lên.
"A..." Hàn Ân Di cảm thấy mình được bế lên, theo phản xạ liền ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt xinh đẹp vùi vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp quen thuộc.
"Tỉnh"
"Anh...vẫn chưa đi sao"
"Anh làm sao yên tâm để em một mình"
Hắn đau lòng nhìn cô, rồi ôm cô bước xuống từng bậc thang, đi đến giữa phòng khách, đặt cô ngồi trên ghế.
"Mẹ...mẹ biết chú xấu xa sao?"
"Thằng nhóc đó là con em sao?"
Hai âm thanh đồng thời cất lên cùng một lúc, hai đôi mắt màu lục giống y hệt nhau khẽ quay sang nhìn đối phương, cuộc đấu mắt to trừng mắt nhỏ cứ thế lại tiếp diễn...
"À...Chuyện này..." Hàn Ân Di lúc này mới chợt nhận ra là hình như cô còn chưa cho hai cha con họ nhận nhau thì phải.
"Mẹ"
"Di Di"
Hàn Ân Di bị rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô dở khóc dở cười cảm nhận được khí thế đấu mắt hừng hực của hai cha con nhà này, không còn cách nào khác, cô đành quay sang chỗ con trai, vuốt ve mái tóc của cậu nhóc, mở miệng nói: "Tiểu Jack, mẹ có chuyện muốn nói với chú, con lên phòng đợi mẹ một chút được không? Mẹ hứa sẽ nhanh chóng quay lại với con"
"Nhưng..."
"Yên tâm, có chú ở đây với mẹ nên con đừng lo"
Tiểu Jack nghe vậy, chỉ biết mím môi nhìn mẹ mình, chính là có chú xấu xa ở đây nên cậu mới lo vậy đó, coi chừng chú ấy biến thành sói xám ăn thịt mẹ cũng nên.
"Chú..." cậu bé ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn: "tốt nhất chú đừng nên có ý đồ gì với người phụ nữ của cháu..."
Cái gì mà người phụ nữ...người phụ nữ của ai cơ? Rõ ràng cô là người phụ nữ của hắn.
Đầu Lục Từ Thiên như muốn bốc hỏa khi nghe câu này, cho đến lúc hắn kịp tỉnh lại thì đã thấy thân hình nhỏ nhắn chạy ục ịch đi lên lầu rồi.
A...tiểu tử thối ૮ɦếƭ tiệt!
"Thiên Thiên"
"Hả?"
"Anh không thấy, Tiểu Jack rất giống ai sao?"
"Giống ai cơ..." Lục Từ Thiên bị cô hỏi vậy, liền có chút suy nghĩ...
Sau một lúc...
"Em...em đừng nói đó là con của Trương Nhất Hàn nhé, ૮ɦếƭ tiệt! hắn ta dám gieo giống vào người em sao?"
Lục Từ Thiên đứng bật dậy, lửa giận hừng hực, đáng ૮ɦếƭ! Dám động vào người phụ nữ của hắn mà còn không chịu trách nhiệm, lại còn dám gieo nòi giống vào người cô,...mà cho dù có muốn chịu trách nhiệm thì hắn cũng không cho phép anh ta có cơ hội.
"Thiên Thiên, không phải như anh nghĩ đâu"
"Di Di..." Lục Từ Thiên đau lòng, tiến đến ôm chặt lấy cô: "Em yên tâm, cho dù đó là con ai, anh cũng không quan tâm, nó là con em thì cũng giống như con anh, anh cũng sẽ coi Tiểu Jack như con của chúng ta"
"Anh...thật không quan tâm đó là con ai sao?"
"Đúng vậy...chỉ cần là em sinh ra, thì cũng giống như con của anh, anh đều yêu thương" hắn hôn nhẹ lên trán cô an ủi, nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên cảm giác đau xót...
"Nếu...em nói đó là con anh thì sao?"
"Con anh?" Lục Từ Thiên khó tin nhìn cô.
"Đúng vậy...Tiểu Jack là con anh, nó là con của chúng ta, là nòi giống anh gieo cho em đó, ngoài anh ra em còn có ai khác được sao, anh không thấy Tiểu Jack rất giống anh sao?"
Hàn Ân Di bật cười nhìn hắn, tên ngốc này...cô có thể cảm nhận được chắc hắn đang bất ngờ đến như nào...
1s...2s...3s...
"Di Di...em nói, Tiểu Jack là con anh"
"Đúng vậy a, Gen anh mà anh còn không nhận ra sao?...ưm"
Cô còn chưa nó hết, đã bị hắn ôm chặt, đôi môi mỏng của Từ Thiên nhẹ nhàng dán lên làn môi căng mọng, quyến luyến đem hơi thở nóng rực hít lấy hương thơm của cô, nháy mắt đôi môi đỏ mọng mềm mại như anh đào của cô bị hắn mãnh liệt hôn ʍúŧ triền miên…
"Ưm..."
Dần dần, nụ hôn của Lục Từ Thiên không còn ôn nhu như trước mà mang theo tất cả sự bá đạo, nóng bỏng, không hề kiêng nể mà trêu chọc cắn nuốt lưỡi cô, đảo loạn suy nghĩ của cô...
"Ư...Thiên..." tiếng kêu kiều mị của Hàn Ân Di bị nụ hôn của Lục Từ Thiên hoàn toàn nuốt lấy...
Được một lúc lâu nụ hôn ướƭ áƭ kéo dài cũng đã kết thúc, Lục Từ Thiên mới nhẹ nhàng rời môi cô ra, trán tựa lên trán cô thì thầm: "Di Di, cảm ơn em, anh thực sự rất vui và cũng rất hạnh phúc" nói rồi, hắn lại nhẹ nhàng cắn cắn vành môi cô: "Vợ yêu, làm sao đây, anh yêu em ૮ɦếƭ mất"
"Thiên Thiên...em cũng yêu anh" cô khẽ xoay người, nằm tựa vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
"Anh biết không? 4 năm trước lúc em bị bắt cóc, lúc đó em đã đi bệnh viện và biết được mình mang thai...cho đến khi em bị họ bắt đi rồi ném em xuống biển, lúc đó người em muốn gặp nhất chính là anh, người em muốn bảo vệ nhất chính là con của chúng ta..."
Theo từng lời từng chữ cô kể, đều giống như từng mũi dao sắt nhọn đâm vào tim hắn đau đớn...
"Luc đó, em tưởng rằng mình đã ૮ɦếƭ, sẽ chẳng còn cơ hội gặp được anh nữa, nhưng may mắn là lúc em bị trôi xuống nước, lại có một chiếc thuyền tư nhân ra đảo chơi, họ đã thấy em và cứu em lên, anh biết không? Người cứu em lúc đó không ai khác chính là Trương Nhất Hàn"
"Trương Nhất Hàn cứu em?"
"Đúng vậy, hơn nữa anh ấy còn là vị bác sĩ lúc trước khám thai cho em trước khi em bị bắt cóc, lúc đó cả thân thể em do bị va đập mạnh vào vách đá và do thiếu dưỡng khí quá lâu, nên cho dù được cứu nhưng vẫn dẫn đến tình trạng hôn mê làm người thực vật"
"Người thực vật?" đôi tay hắn đang ôm lấy cô bỗng chốc run rẩy, càng lúc càng siết chặt.
"Ừm, em bị hôn mê gần suốt 4 tháng, suýt chút nữa ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nhưng Nhất Hàn anh ấy là một bác sĩ rất tài giỏi, anh ấy không ngừng tìm cách giúp em, cho đến 1 tháng sau em mới tỉnh lại, nhưng không may do đầu em lúc bị thương khá nặng đã làm ảnh hưởng đến mắt, tổn thương đến giác mạc, vậy nên...hai mắt em không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa" nói đến đây, giọng cô có chút nghẹn ngào, thân thể khẽ run lên.
"Xin lỗi" Lục Từ Thiên có thể cảm nhận được sự thất vọng và đau đớn trong cô, lòng hắn cũng đau không kém, đau đến nỗi hô hấp khó khăn.
"Xin lỗi...Xin lỗi vì anh đã không thể bảo vệ em"
"Thiên Thiên, đó không phải là lỗi của anh" Hàn Ân Di lấy tay chặn lại môi hắn không cho hắn nói xin lỗi nữa: "Đừng tự trách mình, vì như vậy em sẽ rất đau lòng"
"Di Di..." hắn cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, ôm chặt cô vào trong lòng mình: "anh nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để chữa khỏi mắt cho em"
"Thiên..."
"Em đừng nói gì hết...hãy tin tưởng anh, được không?"
"Thiên Thiên, nhưng mà..."
Hắn áp trán mình lên trán cô nói: "Cô bé ngốc, tin anh đi"
"Ông xã...cảm ơn anh" hai mắt cô đã rơm rớm nước, đầu khẽ vùi vào Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của hắn, cảm nhận nhịp tim đang đập thình thịch của hắn...
Một tiếng \'ông xã\' này đã rất lâu rồi hắn chưa từng nghe qua, giờ được nghe cô gọi...tim hắn không khỏi mền nhũn như muốn tan chảy...
"Bà xã, chúng ta lên thăm Tiểu Jack được không?"
"Được"
Nói rồi hắn nhẹ nhàng ôm cô lên, bước chân trầm ổn lên lầu...