"Bé con...Thả lỏng một chút..." hắn ghé vào tai cô thì thầm.
"Thiên...đau...nhẹ chút a"
Hàn Ân Di lúc này đã bị sắc dục mê hoặc, khoái cảm hắn mang lại không ngừng ập tới làm cô khẽ run rẩy, đôi môi ngâm nga...
Lục Từ Thiên dán môi mình lên môi cô, hôn cô cuồng nhiệt, bá đạo...chỉ trong chớp mắt, bao nhiêu nỗi nhớ nhung bao lâu nay bỗng chốc tuôn trào mạnh mẽ, hắn hôn cô thật sâu, thật lâu, giống như muốn thông qua nụ hôn này để xóa tan đi nỗi nhớ nhung trong lòng hắn, xóa tan đi sự trống vắng và cô đơn trong tim hắn bốn năm nay...
Tựa như muốn cảm nhận hương vị ngọt ngào của cô, cảm nhận mỗi lần đi sâu vào thân thể cô, đều khiến trái tim hắn rung động mãnh liệt, cảm nhận được sự chân thật của cô, người con gái nằm dưới thân hắn là thật, cô thực sự đã trở lại bên cạnh hắn...
"Di Di, anh yêu em, thực sự rất yêu em"
Lục Từ Thiên điên cuồng muốn cô, thân thể không ngừng vận động mạnh mẽ, cô là của riêng hắn, cả đời này đều là của hắn...
"Ưm...Thiên..."
"Di Di, anh sẽ không cho phép ai mang em rời khỏi anh, ai cũng không được, tử thần lại càng không"
"Thiên...em là của anh"
"Vẫn luôn là vậy"
Trong gian phòng nhỏ, tiếng thở dốc dồn dập cùng với tiếng ՐêՈ Րỉ yêu kiều, chỉ thấy hai thân hình đang không ngừng quấn chặt lấy nhau...
Bên ngoài, sắc trời cũng dần tối, hoàng hôn buông xuống, sắc vàng của tia nắng ấm áp còn sót lại, nhẹ nhàng chiếu xuống gian phòng nhỏ, nơi có hai thân hình đang kích tình mãnh liệt, tận hưởng sự âи áι, khoái lạc...
-------
Trường Tiểu học lúc này.
Hôm nay, lớp Tiểu Jack có một buổi đi dã ngoại bên ngoài, vậy nên đến khi trời gần tối cả lớp mới kết thúc chuyến dã ngoại trở về.
"Tiểu Jack"
"Chú Nhất Hàn"
Cậu bé đang đứng ở cổng, thấy Trương Nhất Hàn đi đến chỗ mình, Tiểu Jack liền vội vàng chạy đến nhào vào vòng tay rắn chắc của anh.
"Ừm...hôm nay đi chơi với cô giáo và các bạn có vui không?" anh ôm lấy cậu bé đứng dậy, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo mập mạp trong lòng.
"Dạ, rất vui ạ" cậu bé cười vui vẻ, bỗng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra khẽ ᴆụng chạm vào ánh mắt đỏ hoe của anh: "Chú Nhất Hàn, chú khóc sao, là ai bắt nạt chú, Tiểu Jack sẽ đi trừng trị người đấy"
Trong lòng Trương Nhất Hàn bỗng chốc dấy lên một tia ấm áp, anh không nói gì chỉ là ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn trong lòng, đôi mắt ánh lên một nỗi đau xót không nỡ...
"Là bụi bay vào mắt, nào...giờ chú đưa con đi tìm mẹ"
"Dạ"
"Tiểu Jack...cháu có muốn được gặp ba không?"
"Là baba của Tiểu Jack sao?"
"Đúng vậy" anh khẽ gật đầu: "chú cũng sẽ đưa cháu đi gặp ba"
"Thật sao, cháu sẽ được gặp baba thật ư?" cậu bé khó tin, mở tròn mắt nhìn anh.
Trương Nhất Hàn buồn cười nhìn biểu hiện vui mừng của Tiểu Jack, anh khẽ cúi xuống hôn vào má của cậu bé một cái: "Tiểu Jack nhất định sẽ gặp được ba, chú hứa"
Chỉ là không ai biết trong lòng anh lúc này đang đấu tranh, đau đớn đến như nào, ba năm chung sống chăm sóc hai mẹ con, anh đã sớm coi hai người họ là người nhà của mình, bảo anh rời xa hai người họ chẳng khác nào đâm một nhát dao vào trái tim anh, đau đớn đến rỉ máu...
Nhớ lại, lần đầu tiên khi cô đi sinh, anh vì lo lắng quá mức mà đứng ngồi không yên, đợi ở trước cửa bệnh viện gần mấy tiếng đồng hồ liền, chân tay cũng vì thế mà căng thẳng trở nên luống cuống...
Cho đến khi, anh nghe thấy tiếng trẻ con khóc oe oe vang lên ở trong phòng, anh mới vui mừng không kìm lòng được chạy vào bên trong, bác sĩ lúc này cũng mừng rỡ bế đứa bé trong tay đi đến chỗ anh, bảo anh bế nó...
Bàn tay anh có chút run rẩy bế đứa trẻ trong tay, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác làm một người cha là tuyệt vời như thế nào, nhìn cục bông nhỏ trong lòng mình mà anh không khỏi vừa vui mừng vừa cảm động đến hai mắt đỏ hoe, giống như đứa bé chính là con anh vậy...
anh kìm lòng không đậu, lại cúi xuống không ngừng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó bế đứa bé đi đến chỗ mẹ nó, nhìn cô đang mệt mỏi ngủ tђเếק đi, anh chỉ đau lòng, hơi cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn thì thầm: "em vất vả rồi, sau này, hãy để anh ở bên em, chăm sóc hai mẹ con em, Di Di..."
Ba năm chăm sóc hai mẹ con cô, anh không phải là chưa từng thổ lộ nỗi lòng của mình, nhưng anh biết trong lòng cô đã có người khác, anh không cần cô phải đáp trả lại tình cảm của mình, anh chỉ muốn được bên cô, yêu thương, bảo vệ hai mẹ con cô như vậy là đủ rồi...
Anh đã từng nói...nhất định phải giúp cô chữa khỏi mắt, vậy nên anh đã dành một năm để đi Mỹ học thêm Y, tuy anh là bác sĩ, nhưng vấn đề ở mắt cô khá nghiêm trọng, nên anh cần phải chuẩn bị những thứ gọi là tốt nhất cho cô, chỉ cần giúp cô nhìn thấy được ánh sáng, thời gian bao lâu cũng được...
Di Di...cho dù em ở bên ai cũng được, chỉ cần em hạnh phúc, tất cả mọi khổ đau hãy để một mình anh nhận lấy !!! Anh cũng đã từng hứa...sẽ đem lại ánh sáng cho em, nhất định...anh sẽ giúp em chữa khỏi mắt của mình, để em một lần nữa nhìn thấy ánh sáng trên thế giới này...
-----------
Tiểu Jack được Trương Nhất Hàn đưa về đến nhà, anh không vào trong mà chỉ đứng ở ngoài đợi cậu nhóc vào nhà rồi mới quay về.
Anh biết, đó là thế giới của ba người họ, đã đến lúc anh phải trả lại cuộc sống riêng tư thuộc về riêng họ.
Anh cũng yên tâm, vì anh biết rằng...Lục Từ Thiên yêu Hàn Ân Di là thật, có lẽ là yêu hơn bất kì cái gì trên thế gian này...
Ánh mắt hắn nhìn cô, luôn là say đắm, thâm tình, mê luyến,...giống như cô là bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời của hắn...
Tiểu Jack về đến nhà không thấy ai, vì mỗi lần chỉ cần cậu bước vào nhà đã thấy mẹ vui vẻ ra đón cậu rồi, nghĩ vậy, cậu bé có chút hoảng sợ gọi to "mẹ...mẹ ơi"
"Mẹ Milan, Tiểu Jack về rồi"
......
Mà bên trong phòng lúc này, sau cuộc hoan ái qua đi, Hàn Ân Di mệt mỏi nằm tђเếק đi trong lòng hắn.
Lục Từ Thiên đang muốn nhắm mắt ôm cô ngủ lại nghe thấy giọng trẻ con không ngừng gọi mẹ dưới lầu truyền đến.
Hắn hơi nhíu mày...trẻ con nhà hàng xóm sao, bị lạc vào nhà cô chắc...
Nghĩ nghĩ vậy, hắn liền đứng dậy, mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
Cạch!
Cửa phòng vừa được mở ra, hắn suýt nữa ᴆụng chạm vào thân hình nhỏ nhắn dưới chân.
"Cháu..."
"Tại sao chú lại ở đây? Mẹ cháu đâu?"
"Suỵt" hắn làm động tác im lặng, rồi không nói gì liền cúi xuống bế thân hình nhỏ ục ịch dưới đất lên, bước chân xuống lầu.
"A...chú làm gì vậy, mau thả cháu ra, cháu muốn mẹ"
"Nhóc con, đây là nhà của vợ chú, không phải nhà của mẹ cháu, chú nghĩ, chắc cháu vào nhầm nhà rồi" vừa nói hắn vừa ôm chặt cậu bé đi ra ngoài.
"Aaa, chú xấu xa, mau thả cháu xuống, đây rõ ràng là nhà của mẹ cháu với Tiểu Jack"
"Nói đi, nhà cháu ở đâu chú đưa cháu về" sở dĩ hắn nghĩ là cậu nhóc nhầm nhà cũng là do nơi đây có khá nhiều ngôi nhà san sát giống nhau.
"Nhà cháu ở đây, chú mới là người phải đi ra khỏi nhà cháu" nói rồi, Tiểu Jack liền cắn phát vào tay hắn, làm hắn bị đau phải buông cậu bé ra.
"A...Cháu...tiểu tử thối này...răng cháu là cần tinh con thỏ sao, cắn chú đau ૮ɦếƭ đi được"
"Hừ...Chú, cái tên xấu xa, đây rõ ràng là nhà cháu"
Tiểu Jack chống tay, trừng mắt nhìn hắn nói tiếp:
"Mặc dù chú rất đẹp trai, cháu cũng rất thích gọi chú là chú đẹp trai, nhưng từ giờ trở đi, chú chính là chú xấu xa trong mắt cháu"
Lục Từ Thiên có chút buồn cười nhìn cậu nhóc trước mặt mình, dáng vẻ ục ịch đáng yêu khi chống tay lên, cộng với khuôn mặt đẹp trai bầu bĩnh nhìn hắn, thật làm hắn muốn giận cũng giận không được...
"Này, cháu có biết trẻ con nói dối là rất không ngoan không?"
"Chú mới là người nói dối"
"Cháu không tin?"
"Trẻ con mới tin lời chú"
"..." hắn á khẩu, lại buồn cười nhìn thân hình nhỏ nhắn trước mặt: "nhóc con, cháu không phải là trẻ con sao?"
"Cháu là nam tử hán, cháu sẽ bảo vệ mẹ khỏi những kẻ xấu xa, nhất là những kẻ xấu xa như chú"
"....." Lục Từ Thiên á khẩu lần hai, được lắm nhóc con, khẩu khí cũng mạnh ghê gớm, chẳng biết con nhà ai mà lại sinh ra một \\\\\\\'tiểu hư đốn\\\\\\\' như này...
Mà khoan...cái tính cách này cộng với cái khuôn mặt quen thuộc này, khiến hắn càng nhìn càng thấy quen mắt là sao...
Lạ thật...Giống ai được nhỉ?...