Lấy Chồng Giả Ngốc - Chương 42

Tác giả: meokarry2109

Hàn Ân Di không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ là dựa theo cảm giác cứ chạy về phía trước, có lúc ᴆụng trúng người ta khiến cô ngã xuống đường bị trầy xước đến đau đớn, nhưng cô vẫn gắng đứng dậy vô thức chạy đi tìm hắn.
"Thiên Thiên...Thiên Thiên"
Càng lúc càng đến gần, tiếng người ồn ào, tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần cô, trái tim Hàn Ân Di không khỏi sợ hãi đập liên hồi, thân thể khe khẽ run lên...
Đến trước đám đông, Hàn Ân Di chỉ biết vô thức vung tay loạng choạng chẳng biết có đẩy trúng đám người kia hay không, đôi môi cô chỉ là không ngừng run rẩy gọi tên hắn, đúng lúc này, cô lại bị đám người kia ᴆụng trúng khiến cả người cô mất thăng bằng ngã nhào xuống đất nằm đè lên một thân hình lạnh ngắt...
Mùi máu tanh khẽ xộc vào mũi...
Cảm nhận được bàn tay đang ươn ướt...
Trong phúc chốc thân hình cô bỗng chốc cứng đờ, đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy đưa lên ᴆụng chạm vào người trước mặt...
Trái tim...đau đớn đến hít thở không thông...đôi môi run run không nói thành lời...
"Thiên...Thiên..."
"Này cô gái, cô nhanh đứng lên để chúng tôi còn đưa bệnh nhân đi viện" bác sĩ lúc này đã vội vàng đẩy xe tới kéo cô ra khỏi người đàn ông trước mặt...
"Thiên...tỉnh lại...tỉnh lại...anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ" Hàn Ân Di đã chẳng còn để ý đến họ nói gì nữa, chỉ là không ngừng sợ hãi nắm lấy cánh tay lạnh ngắt kia.
"Này cô, mau buông tay ra, chúng tôi đang rất gấp" bác sĩ nói rồi đẩy cô sang một bên, nhanh chóng đưa bệnh nhân lên xe cứu thương.
"Thiên..."
Đang lúc Hàn Ân Di hoảng hốt muốn chạy theo bác sĩ, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Di Di"
Thân thể cô nhẹ run lên, cô giật mình đứng yên tại chỗ, đôi chân bỗng chốc vô lực mà ngã xuống đất...
"Di Di"
Lục Từ Thiên thở hổn hển chạy đến, ráo riết tìm cô khắp nơi, trái tim sợ hãi đập bang bang, sau đó vội vàng đẩy đám người kia ra...
Đập vào mắt hắn là dáng người nhỏ bé đang không ngừng run rẩy dưới đất...
Hắn liền đau lòng chạy tới ôm chầm lấy cô...
"Di Di...Em không sao chứ"
Định hình được một lúc, cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc, thanh âm quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc, đôi môi cô mới run rẩy cất lên...
"Thiên Thiên...là anh...là anh thật sao...anh không có chuyện gì...thật không có chuyện gì"
Nói rồi, Cô bất chợt lấy tay ra ôm chặt lấy hắn, rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, sợ hãi gào khóc lên, nước mắt thi nhau rơi xuống...
"Thiên Thiên...Vừa nãy...em...em cứ tưởng người đó là anh...em sợ...thực sự rất sợ...sợ anh sẽ bỏ em mà đi"
Lục Từ Thiên đau lòng siết chặt lấy cô, hắn không ngừng hôn lên trán cô an ủi, có trời mới biết, lúc cứ tưởng cô đã xảy ra chuyện, hắn đã sợ hãi đến mức nào, tưởng chừng như linh hồn trong hắn đều bị rút cạn...trái tim vừa đau đớn vừa căng thẳng...
"Ngốc...anh không có chuyện gì, chẳng phải anh vẫn đang mạnh khỏe đứng trước mặt em sao"
"Em...em thực sự rất sợ, thực sự rất sợ" nước mắt cô không ngừng rơi xuống, thấm ướt cả vào bờ vai hắn.
Lục Từ Thiên hơi buông lỏng cô ra, hắn nâng cằm cô lên, không nói gì cứ thế hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng chui vào trong miệng cô, không ngừng khuấy đảo trong đó, nụ hôn vừa sâu vừa mãnh liệt, giống như muốn thông qua nụ hôn này để gửi gắn yêu thương, niềm nhung nhớ bao gồm cả nỗi sợ hãi mất đi cô...
Đợi khi nụ hôn gần kết thúc, hắn mới lưu luyến rời môi cô ra, ánh mắt thâm tình nhìn cô nói: " Di Di, em có biết, anh sợ mất em đến nhường nào không? Lúc cứ nghĩ em đã xảy ra chuyện, anh liền giống như người mất hồn mà điên cuồng chạy đi tìm kiếm em...anh cũng rất sợ, thực sự rất sợ phải mất em lần nữa. Bốn năm qua, anh luôn cho người tìm kiếm tung tích của em, nhưng đổi lại anh hi vọng bấy nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu, em có biết rằng, cuộc sống lúc đó của anh thực sự là sống như không bằng ૮ɦếƭ, anh giống như người mất đi ánh sáng duy nhất của cuộc đời mình, nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng tối, đâu đâu cũng đều là hình bóng của em, trái tim lúc đó tưởng chừng như đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại...Cô bé ngốc này, thế mà lúc anh tìm ra em, em lại xấu xa mà đẩy anh đi...em có biết, anh nhớ em...nhớ em đến sắp phát điên rồi không?"
Theo từng câu từng chữ của hắn nói đều giống như muốn bót nghẹt lấy trái tim cô, giống như từng mũi dao đâm đến sâu thẳm vào trái tim, đau đớn đến rỉ máu...
Hàn Ân Di đau lòng vòng tay ôm chặt lấy hắn: "Em cũng nhớ anh...thực sự rất nhớ anh"
Bàn tay nhỏ bé khẽ kéo cổ áo hắn xuống, đặt môi mình lên môi hắn, nụ hôn nồng nhiệt ướƭ áƭ lại được tiếp diễn...
Lục Từ Thiên siết chặt lấy eo cô, cứ thế cùng cô môi lưỡi dây dưa...
Mặc kệ ánh nhìn của người qua đường...
Mặc kệ mơi phùn đang rơi...
Mặc kệ vạn vật xung quanh...
Hết thảy...đều giống như vô hình, làm sao cản trở được trái tim nồng nhiệt của hai con người đang yêu nhau đây...
Phải chăng...là yêu sâu đậm cỡ nào?...
Xa cách như vậy là đã quá đủ rồi!
Giờ đã đến lúc hai ta thuộc về nhau...
Để ta cảm nhận tình yêu dành cho nhau...
Để ta bù đắp cho những nỗi nhớ, những vết thương lòng trong quá khứ...
Và...để hai trái tim ta hòa chung làm một...
Thời gian như lắng đọng lại, mưu phùn càng lúc càng rơi lớn, trên con phố đông người qua lại, chỉ thấy hai thân hình đang ôm chặt lấy nhau, hôn nhau nồng nhiệt...giống như cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa đều không thể làm phiền đến họ...
Tình yêu không phải là những lời ước hẹn xa xôi. Đó chỉ đơn giản là cùng nhau tay trong tay suốt quãng đời còn lại, sóng gió không buông, gian khổ không rời.
Tình yêu cũng là một phần tạo nên linh hồn. Yêu có cùng bản chất với linh hồn. Giống như linh hồn, yêu cũng là hỏa tinh của thần; giống như linh hồn, yêu không bị ăn mòn, không thể chia tách, không hề khô héo.
Yêu...đơn giản chỉ là muốn ở bên người ấy, không muốn xa người đó dù chỉ một giây...
Mà cái gọi là duyên phận, chính là trong ngàn vạn người gặp được người cần gặp là anh, trong ngàn vạn năm, giữa mênh ௱ôЛƓ hoang hoải vô tận của thời gian, không sớm một bước cũng không muộn một bước...
Đời này, kiếp này yêu anh...yêu đến khi hơi ngừng thở...yêu đến khi thế giới diệt vong, vẫn yêu anh, yêu sâu đậm...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc