Lấy Chồng Giả Ngốc - Chương 41

Tác giả: meokarry2109

Paris, sương mù giăng kín đầy trời...
Bên ngoài lúc này mưa phùn đang rơi lớt phớt, kết hợp với một số ngôi nhà cổ kính tại đó, tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn nhưng lại mang nét gì đó bi thương...
"Di Di"
Gọng nói ấm áp vang lên xen lẫn một chút run rẩy...
Ngay khoảnh khắc giọng nói ấy cất lên, tim cô như muốn ngừng đập...
Đã bao lâu rồi...cô không còn được nghe giọng nói ấm áp ấy nữa...đã bao lâu rồi...hai tiếng \'Di Di\' khi nghe người khác gọi cô lại cảm thấy rất bình thường nhưng chỉ riêng đối với người ấy, khi thốt ra hai chữ Di Di lại mang theo bao nhiêu thâm tình cùng mê luyến...
4 năm xa cách mà cứ ngỡ như đã cách xa ngàn thu...
"Di Di"
Giọng nói ấy lại run rẩy gọi tên cô lần nữa, chỉ một tiếng gọi này, nhưng hàm chứa bao nhiêu cảm xúc trong đó...đau đớn...nhớ nhung...bi thương...hạnh phúc...
Hàn Ân Di có chút bàng hoàng, loạng choạng lùi về sau.
Khoảnh khắc lắng xuống, chỉ còn nhịp hơi thở và tiếng đập đều đặn nhỏ nhoi của con tim...
Lục Từ Thiên run run đứng lên, nhìn hình ảnh người con gái trước mặt, chỉ sợ đây là một giấc mơ...chỉ sợ...một cái chớp mắt nhỏ thôi sẽ làm cô tan biến trước mặt hắn...
Đôi chân hắn giống như vô lực, nhẹ nhàng bước từng bước về phía cô, cho đến khi đi đến dừng lại trước mặt cô...cảm nhận được mùi hương quen thuộc...cảm nhận được người đang đứng trước mặt mình chân thật đến như vậy...
Bàn tay hắn run run đưa lên, áp nhẹ vào bờ má mịn màng, xúc cảm mền mại từ lòng bàn tay truyền đến khiến tim hắn đập nhanh đến mức nhói đau từng hồi...
Đây...thực sự không phải là mơ sao?
Hàn Ân Di cảm nhận được một bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt mình...bàn tay hắn thật lớn...thật ấm...lại mang theo chút gì đó nóng bỏng chạm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô...đôi tay không ngừng vuốt ve chỉ sợ mạnh tay một chút cô sẽ vỡ nát mà tan biến mất...
"Di Di...là em thật sao...thực sự là em sao...anh...anh không phải là đang nằm mơ chứ" giọng hắn run run mang theo bao kinh ngạc khẩn trương trong đó.
Chỉ sau một khắc, cả người cô bị Lục Từ Thiên ôm vào trong иgự¢, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng ngón tay của hắn đang khẽ run rẩy.
"Anh..."
"Đừng nói....em đừng nói gì hết!" Lục Từ Thiên dường như sợ mất đi bảo vật trân quý nhất trên thế gian, đem cô ôm ghì vào иgự¢, giọng nói giống như cầu khẩn, lại giống như mệnh lệnh bắt buộc.
"Di Di...làm ơn...hãy để anh ôm em như này, chỉ ôm em như này thôi"
Cả người Hàn Ân Di đều vùi vào trong иgự¢ hắn, một cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng cô...hơi thở trầm ổn quen thuộc, mùi hương bạc hà quen thuộc, Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp quen thuộc,...mọi chuyện đến nhanh quá mức, khiến cô không kịp tiếp nhận, trái tim...đau đớn co thắt từng đợt...
Cô im lặng đứng yên ở đấy, mặc cho hắn ôm chặt lấy mình, nước mắt như những hạt trân châu từng giọt...từng giọt không ngừng rơi xuống...
Hít một hơi thật sâu, cô lau nhanh nước mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn độn trong lòng mình, vội vàng đẩy hắn ra...
"Anh...đừng như vậy"
"Di Di..."
"Xin lỗi quý khách, tôi nghĩ anh nhầm rồi, tôi không phải Di Di, tôi tên Milan"
Lục Từ Thiên hơi bớt ngờ bị cô đẩy ra, hắn còn chưa kịp nói gì đã thấy cô kéo tay Trương Nhất Hàn tiến đến bên cạnh.
"Anh ấy là chồng tôi"
Đột ngột bị cô kéo đến trước mặt Lục Từ Thiên, hơn nữa còn nói anh là chồng cô, Trương Nhất Hàn cũng có chút chưa kịp thích nghi với tình huống liền có chút lúng túng nhìn hắn.
"Anh ấy là Trương Nhất Hàn, là chồng hợp pháp của tôi"
nghe cô lạnh lùng nói vậy, mi tâm hắn khẽ siết chặt chẳng buồn để ý đến người đàn ông bên cạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt thâm thúy ánh lên vẻ tà mị khiến người khác thật không biết hắn đang nghĩ gì.
"Chồng hợp pháp sao?" hắn cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Trương Nhất Hàn.
Nhận được ánh mắt lạnh băng của hắn, Trương Nhất Hàn cũng không phản ứng gì chỉ là nhún nhún vai tỏ vẻ cô nói đúng.
"Đúng vậy"
"Đúng sao? Di Di, em có biết...em nói dối rất tệ"
Ánh mắt thâm thúy của hắn lại nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ trong chớp mắt hắn đã vươn tay kéo mạnh cô về phía mình.
"A..." Hàn Ân Di đột ngột bị hắn kéo vào lòng ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đập vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của hắn làm cô không khỏi kêu lên một tiếng.
"Di Di...trên đời này, người chồng hợp pháp của em chỉ có một, đó là anh, tuyệt đối không phải ai khác"
"Anh...làm gì vậy...mau buông ra"
"Không...cả đời này em cũng đừng hòng mong anh buông em ra" hắn tuyên bố thẳng thừng bá đạo, cánh tay không ngừng siết chặt lấy cô, không cho cô giãy giụa.
"Anh..."
"Ngoan...đừng náo nữa, để cho anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi" hắn tựa cằm lên đầu cô, hít thở mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về riêng cô, cảm nhận được thân thể mền mại trong lòng mình là thật, nỗi sợ hãi mất cô mới vơi đi đôi chút: "Cô bé ngốc...Em có biết...anh nhớ em đến sắp phát điên rồi không, "
Hàn Ân Di nằm trong lòng hắn, thân thể khẽ run lên, cô cũng nhớ hắn, nhớ hắn cũng sắp phát điên rồi...
Nhưng...
Biết làm sao đây, cô hiện tại không giống như cô của lúc trước, cô hiện tại...lại giống như một người khuyết tật, cô bị mù hai mắt, cô...làm sao có thể coi như không có chuyện gì mà hưởng thụ tình yêu hắn dành cho mình đây...
Hắn ưu tú như vậy, tốt đẹp như vậy, vẻ đẹp của hắn giống như vẻ đẹp của thiên thần xen lẫn ác quỷ, một vẻ đẹp hút hồn khiến bất cứ người nào cũng phải ngoái nhìn mà ngưỡng mộ...
Bên cạnh hắn, vẫn còn bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp hơn cô, giỏi giang hơn cô...
Còn cô thì sao...chỉ là một người mù, đúng vậy...cô chỉ là một người mù làm sao xứng với hắn đây...làm sao cô có thể để bản thân mình trở thành gánh nặng cho hắn...
Nghĩ đến đây, cảm giác mất mát không ngừng ùa về xâm chiếm tâm trí cô, làm cô đau đớn đến hít thở không thông...
"Anh...buông tôi ra" Hàn Ân Di dùng lực đẩy mạnh hắn ra, rồi chạy thẳng ra ngoài.
"Di Di...em làm sao vậy" Lục Từ Thiên bị cô đẩy ra, thấy cô hoảng loạng chạy ra ngoài làm hắn không khỏi sợ hãi liền chạy nhanh theo cô.
Trương Nhất Hàn cũng có chút giật mình rồi chạy theo hai người.
"Di Di"
"Di Di em đứng lại, đứng lại đó cho anh"
Paris mưa phùn càng lúc càng nhiều, dòng người đông đúc cũng vì thế mà hối hả chạy đi trốn mưa.
Hàn Ân Di chạy đi không được một lúc, lại bị một cánh tay to lớn bắt lấy.
"Di Di...mưa rồi, theo anh về nhà nhanh lên"
"Không...tôi không muốn...anh buông tôi ra"
"Di Di, nghe lời anh được không?" Hắn dùng sức ôm chặt lấy cô, không cho cô cơ hội chạy trốn.
"Buông...anh mau buông tôi ra"
Hàn Ân Di không ngừng giãy giụa trong lòng hắn.
"Di Di...em cứ trốn tránh anh như vậy, chẳng nhẽ em không nhớ anh, một chút cũng không nhớ anh hay sao" hắn hơi buông lỏng cô ra, đau lòng nhìn cô nói.
"Không nhớ...Lục Từ Thiên, nếu như còn yêu tôi thì làm ơn đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn yên tĩnh một mình, làm ơn" Hàn Ân Di đau khổ nói.
"Di Di...đừng vậy mà, em có biết anh sợ mất em đến nhường nào không?"
Lục Từ Thiên khổ sở nhìn cô xoay lưng đi vào chỗ đám đông, Hắn không biết tại sao cô lại cự tuyệt mình như vậy, cô có nỗi khổ gì không thể nói với hắn sao...
Trên con đường đông đúc, Lục Từ Thiên chỉ đứng lặng tại đó, bóng lưng có chút cô độc, hắn cũng không đuổi theo cô nữa, chỉ là đau lòng nhìn bóng cô khuất dần vào đám đông người qua đường, cho đến khi không thấy bóng dáng của cô đâu nữa, hắn mới cười khổ một tiếng quay lưng đi ngược hướng phía cô...
Chỉ một khoảng cách ngắn như vậy, chỉ có cách mấy bước chân, nhưng lại như cách xa ngàn dặm...
Chỉ cần đối phương xoay người một cái...chỉ cần có thể kiên định một chút, hết thảy mọi chuyện chẳng phải đều sẽ quay lại như lúc ban đầu hay sao...
Hàn Ân Di bước những bước chân nặng trĩu, đôi mắt không có tiêu cự cứ bước đi thẳng về phía trước, ᴆụng trúng ai cũng chỉ vội vàng xin lỗi, đang khi tâm trạng cô như người mất hồn bước đi không có điểm dừng thì bỗng nghe thấy từ phía xa vọng lại một tiếng phanh xe gấp, rồi tiếp đó là một tiếng "rầm" vang lên...
Cô đột ngột dừng bước, tim không hiểu sao lại nhói lên một hồi, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Người đi đường quanh đó cũng tò mò tụ tập xì xào bàn tán với nhau...
"Trời ơi! Có tai nạn"
"Khủng khi*p quá...mau...mau gọi xe cứu thương nhanh lên"
Tim Hàn Ân Di đột nhiên đập mạnh, cảm giác đau đớn lan tràn toàn thân, hình ảnh Lục Từ Thiên đột nhiên xuất hiện trong đầu, thân thể bỗng chốc run rẩy, cô liền sợ hãi liều mạng, quay đầu chạy về phía hắn...
Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn hơn, tiếp đó là tiếng xe cứu thương không ngừng vang lên...
Mà ngược hướng với Hàn Ân Di, Lục Từ Thiên lúc này cũng nghe thấy tiếng động xe kinh người, rồi tiếng bàn tán của người qua đường, thân thể cao lớn bỗng chốc cứng đờ, toàn thân lạnh ngắt không khỏi run lên, một nỗi sợ hãi quen thuộc dâng lên...giống như cái ngày của 4 năm trước khi biết tin cô xảy ra chuyện...
Di Di...Di Di...
Nỗi sợ hãi mất đi cô làm tim hắn như ngừng đập, trái tim nhói lên từng hồi đau đớn, lập tức quay đầu, chạy tới phía cô..trong đầu không ngừng gọi thầm tên cô...
"Di Di...Di Di"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc