"Alo, Lão đại tôi đang điều tra về vụ việc hôm đó, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra được ai là người bỏ thuốc cho chị dâu"
"Bên phía Dương Lăng Viễn như nào?"
"Hình như cũng chưa tìm được"
"Ừm, tôi biết rồi"
"Lão đại, theo như tin tôi vừa mới nhận được từ phó Giám đốc Mạnh Hữu thì có lẽ tên nhân viên phục vụ hôm đó đã sớm được người ta đưa đi trốn ra nước ngoài rồi"
"Bằng mọi cách...Lôi hắn trở về đây cho tôi! Tôi muốn hắn công khai ra ai là người đứng sau vụ này"
"Vâng"
Cốc cốc cốc!
Lục Từ Thiên vừa nói chuyện điện thoại xong, đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi"
"Thiên ca, anh muốn uống cà phê không? Em có pha một cốc cho anh nè"
Người vào là Dương An Tình, trên tay đang bưng một cốc cà phê đem đến cho hắn.
"Ừm, cảm ơn em"
Lục Từ Thiên mỉm cười, cần lên uống một ngụm rồi đặt xuống bàn.
"Sao nào? Tìm anh có chuyện gì không?"
"Em...em muốn lên thư viện tìm một ít sách, anh lên cùng em được không, em không biết phòng thư viện anh chị là ở đâu"
"Được, em đợi anh một lát" Lục Từ Thiên gấp máy tính lại rồi cùng An Tình đi ra ngoài.
Biệt thự của hắn có năm tầng, ngay trên tầng bốn có 11 phòng, mà phòng thư viện nằm ở trên tầng bốn.
Cạch!
Cánh cửa phòng thư viện được mở ra, hắn cùng Dương An Tình tiến vào trong đó.
"Đến rồi, em muốn tìm sách gì? Cần anh giúp không?"
"Em có" lúc hắn không để ý, cô đã tiện tay khóa cửa lại.
"Là sách gì?"
"Em muốn hỏi anh một chút"
"Ừm, em hỏi đi"
"Làm thế nào để tỏ tình với một người"
"Hả? Tỏ tình" hắn khó hiểu nhìn cô, rồi lại hơi mỉm cười: "An Tình, không phải em thích ai rồi chứ"
"Vâng, em yêu anh ấy, yêu được 3 năm rồi, nhưng anh ấy vẫn không biết"
"Chà...chà...là ai vậy ta?" hắn ra vẻ xoa cằm mỉm cười.
"Nếu em nói...người đó là anh thì sao"
"Cái gì?" Lục Từ Thiên ngạc nhiên nhìn cô, nếu lúc này hắn mà uống nước hoặc ăn cơm, hắn cá là hắn sẽ bị sặc đến ૮ɦếƭ mất.
"Em...đùa anh hả?"
"Lục Từ Thiên em không hề đùa anh, em là nói thật lòng, em yêu anh, em đã yêu anh được 3 năm rồi anh không biết sao?"
"An Tình...từ từ...em nghe anh nói đã...chẳng phải từ trước đến nay..."
"Thiên ca, em biết anh muốn nói gì? từ trước đến nay anh chỉ coi em là em gái, chính vì biết như vậy nên mặc dù em đã yêu thầm anh được 3 năm nhưng vẫn không dám thổ lộ với anh, bởi em sợ...ngay cả gần bên anh với tư cách là em gái anh em cũng chẳng còn cơ hội nữa, nhưng mấy hôm nay ở cùng anh, em không thể đè nén tình cảm của mình được, em chỉ muốn nói cho anh biết là em yêu anh, thực sự yêu anh"
"An Tình...anh xin lỗi, anh đã có vợ rồi với lại anh cũng chỉ yêu một mình Di Di"
Lục Từ Thiên lúc này khuôn mặt đã bắt đầu lạnh dần, hắn không ngốc, tình cảm của cô không phải hắn không biết, nhưng hắn luôn coi cô như em gái của mình nên cũng chẳng để ý, cứ tưởng cô biết hắn có vợ rồi thì sẽ buông bỏ, nào ngờ...
"An Tình, có lẽ em còn nhỏ, chuyện này không thể nói đùa được"
Lục Từ Thiên lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt hắn đã không còn vẻ ôn hòa như trước nữa, hắn ngay lập tức quay đi muốn mở cửa đi ra khỏi phòng, lại nghe thấy tiếng gọi mãnh liệt phía sau.
"Thiên ca, chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào với em sao...một chút cũng không có sao..."
Lục Từ Thiên lập tức xoay người, nhìn Dương An Tình lại có thể ngay trước mặt mình, nặng nề cởi chiếc váy dài bằng tơ tằm rơi xuống đất, thân thể Tʀầռ tʀʊồռɢ, hoàn mỹ như vậy hiện ra trước mặt mình, hai mắt hắn chợt lóe, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt cô.
"Thiên ca, em yêu anh như vậy, anh không thể động lòng với em dù chỉ một chút sao" Dương An Tình đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.
"...." hắn vẫn im lặng không nói gì.
"Thiên ca cho dù hôm nay anh có đồng ý hay không đồng ý, em vẫn muốn trở thành người phụ nữ của anh, chỉ riêng mình anh"
Lục Từ Thiên nghe vậy, ánh mắt hắn chợt tối dần, cảm giác sau gáy thực sự có chút bị choáng...thân thể cũng nóng dần lên, người như không còn sức lực di chuyển, hô hấp bắt đầu khó khăn...
---------
Bên ngoài.
Một trận sấm vang, điên cuồng giáng xuống, vang lên ầm ầm!!
Gió lớn điên cuồng quét qua, bóng cây đung đưa, mưa lại ào ào rơi xuống!
Hàn Ân Di nặng nề thở gấp, chạy như bay về phía trước, hôm nay đi học thật đen đủi, tự dưng lại bị trúng mưa, điện thoại cô còn quên mang đi...nếu không cô đã gọi điện cho hắn đến đón rồi, chứ không phải dần mưa chạy về như bây giờ.
Thịch!
Quái lạ, không hiểu sao tim cô lại đập nhanh vậy, càng lúc càng đập nhanh...không phải do bị dính nước mưa chứ...
Ngoài trời bắt đầu tối tăm, còn trong phòng khách, những ánh đèn thủy tinh lại lung linh, huyền ảo khiến người nhìn chói mắt.
Hàn Ân Di cuối cùng cũng đã về đến nhà, trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài.
Dương An Tình cũng không thấy đâu, ngay cả Trịnh Từ Hy cũng không thấy.
"Chồng ơi"
"..."
"Thiên Thiên"
"...."
"Lạ nhỉ, mọi lần anh ấy luôn đợi mình về mà, chẳng nhẽ hôm nay anh ấy đến công ty làm rồi sao"
Cô nhíu mày không suy nghĩ nhiều nữa, rồi bước đi thẳng lên lầu...