5 phút trôi qua, cuối cùng bộ đồ mới cũng đã được gửi đến cho cô.
Trong phòng.
"Vợ...૮ởเ φµầɳ áo ra"
"Làm...làm gì?"
"Chồng hộ vợ thay đồ"
Hắn nói một câu rất ư là bình thản làm cô đỏ mặt, nghẹn cả họng.
"Không cần...để...để đó em tự mặc được rồi"
"Thiên Thiên hộ vợ thay được mà, không phải lúc nhỏ mẹ cũng hay hộ Thiên Thiên mặc đồ sao"
"Lục Từ Thiên, anh có thể đừng bớt nói lung tung được không? Nhanh...Cút ra ngoài để em thay đồ"
Vừa nói cô vừa đẩy người hắn ra ngoài.
\\\\\\\'Rầm\\\\\\\' cánh cửa bị đóng một cách không thương tiếc.
Lục Từ Thiên đứng ở bên ngoài, xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình vừa bị đập vào cửa, A...đau ૮ɦếƭ đi được...
---------
7h tối.
Cuối cùng hai người cũng đã tiến đến trước cửa khách sạn, các tân khách cũng đã đến đông đủ.
Hàn Ân Di trên người đã thay một bộ đồ bó sát màu đỏ dài đến mắt cá chân, hiện rõ những đường cong hoàn hảo.
Cô khoác tay Lục Từ Thiên bước đi vào trong.
"Aaa, anh ấy là ai vậy...đẹp trai quá"
"Nghe nói là thiếu gia Lục thị, đẹp trai ૮ɦếƭ đi được"
"Người đi bên cạnh anh ấy là ai thế?"
"Còn hỏi, nhìn thì cũng biết là tình nhân rồi"
"Chậc...nhìn cái mặt cô ta cũng đâu đến nỗi đó, thật là...tưởng tép riu mà muốn biến thành phượng hoàng sao?"
Vừa bước vào, hai người đã là tâm điểm chú ý của mọi người, từng lời bàn tán cứ thế xôn xao, họ không biết thiếu gia Lục thị đã có vợ, bởi vì Hàn Ân Di và Lục Từ Thiên cũng chưa tổ chức đám cưới, cũng không công bố ra bên ngoài, họ đơn giản chỉ là đi đăng ký kết hôn trước...Gia đình hai bên đang xem xét ngày lành tháng tốt, đến khi nào tổ chức đám cưới thì lúc đó mới có thể công bố với công chúng được.
"Vợ, một lát nữa cứ đi bên cạnh Thiên Thiên nhé, Thiên Thiên chỉ thích ở cùng với vợ thôi"
"Em biết"
Hàn Ân Di thở dài, sao ba mẹ lại cho tên ngốc này đi dự tiệc chứ, thật là...
"Vợ ngồi xuống đây, vợ thích ăn gì Thiên Thiên lấy cho"
Hắn kéo cô ngồi xuống chiếc ghế ở bên bàn tiệc, gương mặt vui vẻ hỏi cô.
"Ừm...cho em đĩa bánh kia"
"Được rồi"
Hắn lấy tay với lấy đĩa bánh kem bên cạnh, nhưng lại không đưa đến trước mặt cô, mà nói: "Vợ, lại đây"
"Làm gì?"
"Không phải vợ muốn ăn bánh sao?"
"À" cô à một tiếng rồi đứng dậy đi đến chỗ hắn, lại bất ngờ bị hắn kéo xuống ngồi lên đùi mình, Hàn Ân Di hoảng hốt nhìn mọi người xung quanh, muốn đứng dậy, lại bị hắn giữ chặt lấy eo cô, thế nào cũng không nhúc nhích được.
"Anh...làm gì vậy? mau bỏ em ra"
"Thiên Thiên \\\\\\\'bón\\\\\\\' bánh cho vợ"
Hắn ở đằng sau cười gian xảo một tiếng, liền múc một thìa bánh đưa lên miệng mình, nâng cằm cô lên rồi cúi xuống không ngừng ngại mà phủ môi mình lên môi cô.
"Ưm"
Hắn nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi mở răng cô ra, đẩy nhẹ miếng bánh ngọt vào trong miệng cô trước ánh mắt ngỡ của tất cả mọi người trong đấy.
"Trời ạ..."
Những đứa tiểu thư trong đấy không ngừng lấy tay ra che miệng.
Thế này...Có phải...Có phải quá bá đạo rồi không?
Hắn vừa hôn cô, ánh mắt lại lạnh lùng quét qua một vòng xung quanh, rồi dừng lại ở mấy tên đàn ông lúc đầu nhìn cô với vẻ thèm thuồng, làm mấy tên đó không khỏi rùng mình...
Giống như một lời cảnh cáo...nhìn thấy chưa, cô ấy là người phụ nữ của tôi, chớ ngu gì mà động vào...
Đảm bảo tin chấn động này ngày mai sẽ nằm trên trang nhất đầu báo.
Sau một lúc hôn nồng nhiệt, hắn mới buông cô ra.
Hàn Ân Di đỏ mặt, không dám nhìn xung quanh liền lấy cớ muốn đi vệ sinh rồi chạy thẳng lên tầng.
Lục Từ Thiên ngồi một bên cười cười đắc ý, lại lấy tay lên sờ sờ môi mình...Ừm...môi vợ đúng là ngọt nhất, còn ngọt hơn cả bánh a.
Nhưng không ai biết, ở một góc tối, một ánh mắt độc ác đang không ngừng chiếu lên thân ảnh hai người đang hôn nhau nồng nhiệt...
------
Bên trong nhà vệ sinh.
Hàn Ân Di không ngừng hứng nước rửa mặt, lại lấy tay ôm chặt иgự¢ mình...thình thịch....thình thịch...
"Hàn Ân Di tỉnh lại a...chỉ một nụ hôn thôi...đúng, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ấy hôn mình, mày nên...bĩnh tĩnh...bình tĩnh lại...nhưng sao tim vẫn đập nhanh vậy a..."
Đúng lúc cô đang không ngừng lẩm bẩm, lại nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng.
"Cô là Hàn Ân Di"
Hàn Ân Di quay lại, thấy là một cô gái, người con gái đứng trước mặt cô thật đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa, sắc sảo, một vẻ đẹp mà làm cho người ta có cảm giác muốn chinh phục, đảm bảo vẻ đẹp của cô khiến bất cứ thằng đàn ông đều không cưỡng lại được...
"Đúng vậy, còn cô là ai"
"Cô không cần biết tôi là ai...Cô chỉ cần biết một điều rằng..." vừa nói cô ta vừa tiến lại gần cô, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô: "Hạnh phúc đến rất nhanh, nhưng...cũng đi rất nhanh...Vậy nên...canh tốt chồng cô vào, sớm muộn gì...Lục Từ Thiên cũng là của tôi"
Nói xong, cô ta xoay giày cao gót, để lại một ánh mắt khinh bỉ với cô rồi bước đi ra ngoài.
Hàn Ân Di đứng đấy, nhíu mày khó hiểu những lời cô ta vừa nói, tâm trạng có chút khó chịu...
--------
8h tối, khách đến càng lúc càng đông.
Hàn Ân Di vừa mới từ trên lầu bước xuống, ánh đèn bỗng \\\\\\\'phụt\\\\\\\' một phát, không gian bỗng chốc tối om lại, mọi người lập tức hoảng sợ hét lên...
Rất nhanh sau đó, ánh đèn lại được bật lên, đồng thời cánh cửa sắt to lớn được mở ra...
Hàn Ân Di bỗng chốc đứng chôn chân tại chỗ, mở to mắt khó tin nhìn về nơi đó...
Chàng trai khoác lên mình bộ áo-vét trắng, giống như hoàng tử bước ra từ trong cổ tích, khuôn mặt anh tuấn phi phàm, nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai, đẹp tựa như một vị thần bị lạc xuống trần gian...
Vẻ đẹp của anh khiến mọi người trong đó không khỏi muốn thét lên...
Anh mỉm cười nhìn mọi người xung quanh, rồi bước chân lại chầm chậm đi lên, cho đến khi anh dừng ở trước mặt cô, nụ cười lại càng sáng hơn...
"Hàn Ân Di...Anh đã quay trở về"
Đúng lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên, buổi khiêu vũ mở màn chính thức bắt đầu.
Anh giống như một vị hoàng tử khi đứng trước mặt công chúa, hơi cúi xuống, rồi lịch sự giơ tay lên nói :"Ân Di...em có thể nhảy với anh một bản được không?"
Khi anh vừa giơ tay lên cũng là lúc có một cánh tay giơ đến trước mặt cô, thanh âm lạnh lùng cất lên: "Cô ấy...là người của tôi"