"Ây...Uii"
"Vợ..."
"Lục Từ Thiên...Anh...Anh vô sỉ"
Hàn Ân Di tức đến muốn bốc khói hét toáng lên.
Lục Từ Thiên đã tỉnh từ sớm, nhưng lại giả vờ như người vừa mới tỉnh, liền lấy tay dụi dụi mắt ngẩng đầu ngây thơ hỏi cô: "Vợ, sao lại đá Thiên Thiên"
Hàn Ân Di vừa tức vừa ngượng, đôi mắt đề phòng nhìn hắn.
"Vừa nãy...Anh...Anh vừa mới Ϧóþ Ϧóþ cái gì hả?"
"Ϧóþ cái gì cơ?"
Lục Từ Thiên cười thầm trong lòng, cô nhóc của hắn trông khi tức giận cũng rất chi là đáng yêu a.
Hàn Ân Di khuôn mặt ửng đỏ nay lại càng đỏ thêm, cô tức đến nỗi không nói nên lời, rốt cuộc, tên ngốc này đang giả vờ hay đang không biết thật hả.
"Anh..."
"Ý vợ nói là bánh bao sao?"
"A...Đúng rồi, sáng nay Thiên Thiên có mơ được ăn bánh bao vợ làm, vừa mềm vừa ngon vợ ạ, Thiên Thiên thích ăn nhất chính là bánh bao vợ làm đó"
Trời ơi! Tức ૮ɦếƭ mất thôi! Tên ngốc này rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ?
"Tôi...Tôi không biết làm bánh bao"
"Nhưng rõ ràng Thiên Thiên mơ được ăn mà, giấc mơ chân thật lắm vợ nha"
"Vợ...Có phải vợ có bánh bao thật mà giấu chồng không? Vợ có phải không muốn cho Thiên Thiên ăn không?"
Vừa dứt lời xong, hắn đã dùng sức một phát nhảy lên giường đè cô xuống giường.
"A...Anh...Anh muốn làm gì vậy hả?"
"Vợ...Thiên Thiên muốn ăn bánh bao"
"Không..." cô còn chưa nói xong đã bị hắt cắt ngang.
"Vợ cho Thiên Thiên ăn bánh bao đi, ăn xong rồi thì Thiên Thiên sẽ cho vợ ăn xúc xích"
Cạch!
Lời hắn vừa dứt, cánh cửa phòng bỗng chốc bị mở ra.
"Thiếu gia, bà chủ bảo tôi gọi hai người xuống ăn..."
"Cút"
"Dạ...vâng...vâng"
Cô giúp việc còn chưa nói hết, đã bị một giọng nói lạnh lùng quát lên dọa sợ, cô run rẩy đứng ở cửa, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hai người trước mặt, rồi run run đóng cửa lại bước đi ra ngoài...Huhu...Người đâu mà đáng sợ vậy á...
Hàn Ân Di cũng bị bởi tiếng quát của hắn làm cho giật mình...Tên ngốc này bị giở chứng gì hả...
"Lục Từ Thiên, anh..."
"Vợ ơi, Thiên Thiên muốn ăn bánh bao...muốn ăn bánh bao của vợ huhu"
Một phút trước khuôn mặt hắn còn đang lạnh lùng đến đáng sợ, một phút sau đã thay đổi bằng vẻ mặt cún con, dán đầu cọ cọ lên gáy cô, gương mặt chôn sâu vào trong cổ cô.
Cảm giác nhồn nhột ở cổ cộng với hơi thở nam tính của hắn không ngừng thổi vào gáy cô, khiến cô có chút đỏ mặt, liền nhanh miệng nói.
"Đứng...đứng dậy nhanh lên, rồi còn đi ăn sáng, ba mẹ đang chờ ở dưới lầu đó"
"Không thích...Thiên Thiên chỉ thích ăn bánh bao của vợ thôi"
"Nhiều lời, có muốn tối nay ra ngủ ghế so pha không hả?"
.........
-------
5 phút trôi qua.
Sau hơn một hồi giằng co trong
Phòng, Lục Từ Thiên cuối cùng cũng phải đầu hàng trước vợ, cùng cô lủi thủi xuống lầu ăn sáng.
Bởi hắn cũng đau có ngu mà đi chọc tức cô làm gì, để tối nay lại bị cho ra ngủ ghế sô pha, hôm nay ăn đậu hũ đến đây cũng đủ rồi haha.
"Con chào ba, con chào mẹ ạ"
"Hai đứa làm gì mà lâu thế, ta và mẹ con đợi hai đứa lâu lắm rồi"
Hàn Ân Di đột nhiên bị Lục Vân Long hỏi vậy, liền ngượng ngùng không biết trả lời ra sao.
"Dạ...Chúng con..."
"Âyy ya..Cái ông già này, người trẻ tuổi người ta có việc của người trẻ tuổi, sao ông cứ hỏi để làm gì? Thôi...Thôi...Ba con là nhiều lời vậy đó, hai đứa mau ngồi xuống rồi ăn sáng đi"
"Dạ vâng"
"Thiên Thiên, sao mặt mày ỉu xìu vậy con?" mẹ Lục Từ Thiên thấy hắn từ lúc xuống đến giờ, chẳng nói lời nào liền quan tâm hỏi.
"Vợ có bánh bao mềm lắm, con muốn ăn bánh bao mà vợ chẳng cho con ăn"
\'phụt\'....