"Hàn Ân Di...Chúng ta quay lại nhé"
Cô ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt, cái quái quỷ gì đây, chia tay được bao lâu rồi, tên người yêu cũ này còn có mặt mũi mà tìm cô quay lại.
"Xin lỗi, tôi có chồng rồi"
"Em nói gì cơ"
"Tôi nói...Tôi_có_chồng_rồi" cô bực bội gằn từng tiếng.
"Là...tên này hả" Anh ta khó tin chỉ tay vào hắn.
Lục Từ Thiên đứng đằng sau cô, gương mặt đằng đằng sát khí nhìn tên đàn ông trước mặt, đùa à, đang yên đang lành tự dưng có một tên nhảy ra đòi cô quay lại, hắn sao không tức giận được, nhưng hiện giờ hắn đang giả ngốc nên không thể làm gì được, đành phải ở phía sau cô nhẫn nhịn, giương đôi mắt cảnh cáo nhìn gã ta.
"Hahaha Ân Di, em nói tên ngốc này ư, em nhìn đi, hắn ta có cái gì tốt hơn anh, chẳng qua chỉ là được mỗi cái mặt đẹp thôi! nhưng nhìn cái mặt ngốc nghếch của hắn ta chắc gì đã giàu có bằng anh...Anh đây vừa đẹp, vừa có nhiều tiền, chẳng lẽ em lại ngu ngốc đi chọn tên ngốc đó".
Lục Từ Thiên đúng là bị gã ta làm cho tức giận đến sôi máu luôn rồi, Ⱡồ₦g иgự¢ hắn phập phồng lên xuống, thật hận không thể nhảy ra xé nát gã ta, càng hận không thể dùng tiền đập ૮ɦếƭ gã ta ngây bây giờ...
Cmn...nói gì thì nói, nhưng duy nhất tiền thì ông đây không thiếu đâu nhé! Tiền của Lão tử cũng có thể đè ૮ɦếƭ cả dòng họ chú mày đấy...
"Cái loại tra nam như anh thì có cái gì tốt, không cho phép nói chồng tôi như vậy" Hàn Ân Di có chút tức giận khi nghe gã ta nói xấu chồng mình.
Hắn ở phía sau cô liền gật gật đầu phụ họa, làm mặt đáng thương, đôi mắt long lanh ánh nước, tựa như em bé sắp khóc, kéo kéo tay cô nói nhỏ: "Vợ ơi! Chồng đói rồi, chồng muốn về nhà ăn cơm"
"Anh đói hả"
"Vâng"
"Được rồi, chúng ta sẽ về ngay"
Nói rồi, cô liền cầm lấy tay hắn bước đi phía trước, lướt qua gã ta còn không thèm nhìn mặt gã.
"Hàn Ân Di, em nhất định sẽ hối hận"
"Khỏi cần, bổn cô nương còn hối hận hơn khi gặp được anh"
"Em..."
Gã đứng đó giận đến xanh mặt nhưng cũng chỉ biết ấm ức nhìn hai người vừa mới đi qua.
------
8 giờ tối, sau khi ăn tối xong, đợi cô đi tắm, hắn mới gọi điện cho ai đó.
"Alo Lão đại, ngài có gì dặn dò ạ"
"Điều tra cho tôi cái gã hôm nay mà muốn quay lại với Di Di, tìm được rồi nhớ đánh gãy tay chân gã vì tội đòi quay lại với vợ tôi, rạch mặt gã vì dám so sánh gã với tôi, à còn nữa...làm gia đình gã phá sản, đốt hết tất cả tài sản của gã vì dám nói giàu hơn tôi".
"Vâng, thưa ngài".
"Khoan đã..."
"Còn gì nữa ạ"
"Đi tìm hết tất cả danh tính của những tên đàn ông đã từng là người yêu cũ của vợ tôi, xem có bao nhiêu tên, rồi gửi tài liệu đến cho tôi, thiếu tên nào cũng không được"
"Vâng, tôi biết rồi"
Hừ...Dám tranh vợ với Lão tử hả, chú mày còn non lắm...
Nói chuyện điện thoại xong, hắn liền đi đến trước cửa phòng tắm, đứng ở bên ngoài, nhìn qua lớp cửa kính dày đặc trong suốt, đây là một loại kính đặc biệt hắn mới cho người thay, kính này người ở bên trong không nhìn ra được bên ngoài, nhưng nếu ở ngoài thì có thể nhìn thấy rõ cảnh vật ở bên trong, mà điều này cũng chỉ có mình hắn mới biết.
Lục Từ Thiên đứng ở ngoài, cách qua lớp kính trong suốt, hắn có thể thấy rõ ràng từng đường cong trên cơ thể cô, giọt nước ở vòi hoa sen không ngừng chảy xuống thân thể cô gái, khiến cho làn da trắng nõn của cô càng trở nên hồng hào mà quyến rũ...Giống như một loại kích thích trí mạng đối với người đàn ông đang đứng ở phía ngoài...
\'Ực\'
Hắn nuốt khô cổ họng một cái, đôi mắt dán chặt vào thân hình quyến rũ mềm mại của vợ mình...Từng cái giơ tay, nhấc chân của cô đều làm Dụς ∀ọηg trong hắn cháy lên, khát khao muốn cô càng lúc càng trở nên mãnh liệt...
Không được rồi...Hắn không thể nhịn được nữa...Hắn muốn cô...Muốn \'ăn thịt\' vợ mình ngay bây giờ...
Lục Từ Thiên không cần suy nghĩ, hắn liền lấy tay đập cửa gọi lớn: "Huhu vợ ơi! Mở cửa, có chuột, có con chuột to lắm vợ ơi, Thiên Thiên sợ bị nó làm thịt lắm, huhu vợ ơi! Mau mở cửa cho chồng đi, Thiên Thiên không muốn bị con chuột làm thịt đâu, Thiên Thiên chỉ muốn cho vợ \'làm thịt\' thôi! Huhu"