Hôm nay là cuối tuần, Hàn Ân Di muốn đi siêu thị sắm chút đồ, thế là cô cũng dắt cả Lục Từ Thiên đi luôn.
Bên trong siêu thị lúc này.
"Aaa mày ơi, anh ý đẹp trai quá đi"
"Đúng a, nhìn kìa...Anh ấy đang nhìn về phía chúng ta đấy, ôi! Ngại ૮ɦếƭ đi được"
Lục Từ Thiên đi sau cô vợ của mình, lại nhìn thấy những ánh mắt giống như hổ đói của những cô gái bên cạnh làm hắn không khỏi rùng mình mấy cái...
Hắn lại gần ôm lấy cánh tay cô, giống như đứa bé sợ sệt nép sau lưng Hàn Ân Di.
"Sao vậy?"
"Vợ ơi! Vợ nhìn những ánh mắt của họ kìa, giống như muốn ăn thịt Thiên Thiên ý, huhu Thiên Thiên sợ quá"
"À...khụ,... không sao đâu, anh cứ theo sau em là được"
"Huhu mẹ nói...Thiên Thiên không được đi ra ngoài, nếu không, người đẹp trai như Thiên Thiên sẽ bị mọi người làm thịt từ đầu đến chân mất"
Hàn Ân Di suýt chút nữa thì té ngửa bởi câu nói của hắn, cô còn chưa kịp trả lời hắn, Lục Từ Thiên đã bồi thêm một câu: "Nhưng nếu là vợ thì Thiên Thiên không sợ, Thiên Thiên sẽ cho vợ thịt từ đầu tới chân luôn"
Choáng!
Hàn Ân Di chỉ biết lấy tay ra ôm trán thở dài, thôi kệ! Coi như rút kinh nghiệm, lần sau ra ngoài, không nên mang theo tên chồng ngốc của cô đi theo làm gì cho đỡ phải phiền lòng.
Mà đúng vào lúc này, lại có một giọng nói vang lên sau lưng hai người.
"Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây"
Hai người nghe thấy tiếng gọi, liền quay ra phía sau.
"Anh...gọi chúng tôi à"
Hàn Ân Di khó hiểu chỉ chỉ tay vào mặt mình nói.
"À...Tôi gọi Tổng giám đốc...Này, Tổng Giám đốc không phải anh nói anh đi nước ngoài rồi à"
"...."
"Tổng Giám đốc, anh nghe tôi gọi không đấy?"
"..." vẫn im lặng, không ai trả lời.
"À...Tôi nghĩ chắc anh nhận lầm người rồi" Hàn Ân Di cười ngại ngùng nói, đùa à! Tên chồng ngốc nhà cô từ khi nào lại biến thành Tổng Giám đốc vậy.
Lục Từ Thiên im lặng từ nãy đến giờ, bỗng lúc này lại quay ra làm mặt cún con nhìn cô.
"Vợ à, Thiên Thiên muốn ăn kem"
"Ăn kem hả"
"Ừm, đúng rồi, vợ đi mua cho chồng đi, Thiên Thiên hứa sẽ ngoan ngoãn ở đây đợi vợ"
"Vậy...anh ở yên đây đợi em nhé"
Đợi sau khi bóng lưng cô vừa khuất, hắn đã nhanh chân đá một phát vào người trước mặt.
"Ui da! Sao anh lại đá em"
Lời nói vừa dứt cậu lại bị hắn đá thêm phát nữa.
"A...Đau, Lão đại đừng đá nữa, em biết lỗi rồi huhu"
"Cho chừa chú mày nè, có biết anh đây phải theo đuổi vợ khó khăn như nào không hả? Có tin, mai tôi điều cậu đến Châu phi luôn không"
"Huhu, đừng mà, em sai rồi Lão đại"
"Cút, đồ phá đám"
Lục Từ Thiên trừng mắt nhìn Tần Khiết Minh-tên thư ký của anh.
"Lão đại, khi nào anh mới quay trở lại công ty"
"Không biết...Mà cậu nhanh nhanh cút đi cho tôi, từ giờ còn để tôi thấy các người ai dám đến phá đám kế hoạch cưa đổ vợ của tôi lần nữa, tôi liền chặt đứt tay chân từng người ném cho chó ăn"
"Dạ"
Lúc Hàn Ân Di quay lại, đã không thấy Tần Khiết Minh đâu, cô cũng chẳng nghi ngờ gì, vì cô nghĩ chắc vừa nãy cậu ta cũng chỉ gọi nhầm người thôi, nên cũng không hỏi hắn.
"Kem của anh đây nè"
"Hihi Thiên Thiên cảm ơn vợ"hắn vui vẻ giống như đứa trẻ nhậm lấy kem từ trong tay cô.
"Mà nè, Vợ ơi!"
"Hả" Hàn Ân Di ngước mắt nhìn hắn.
"Đố vợ cái này nha...Vợ có biết trên đời này còn có thứ gì mà ngọt hơn cả kem không?" đôi mắt hắn long lanh nhìn cô.
"Không biết...Đó là gì hả"
"Ừm...Thiên Thiên biết đấy, lại đây Thiên Thiên nói nghe..." Lục Từ Thiên mỉm cười, hắn vươn tay ra liền kéo cô sát vào người mình, hắn bỏ một thìa kem vào trong miệng, sau đó cúi xuống, cứ thế hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng đẩy vị kem nơi đầu lưỡi của mình vào trong miệng cô.
Vị kem ngọt ngào cứ thế được tan chảy trong miệng hai người...
Thanh âm dịu dàng lại khẽ cất lên: "Giờ thì...vợ biết rồi đấy, đó chính là môi vợ, ngọt lắm!"
Hàn Ân Di sững sờ mở to mắt nhìn hắn, dư vị ngọt ngào vẫn như còn đọng lại nơi khóe môi, làm cô bỗng chốc đỏ mặt, xấu hổ.
Trời ạ! Giữa thanh thiên bạch nhật mà hắn cứ thế ngang nhiên hôn cô...Aaa, ngại ૮ɦếƭ đi được.
Hàn Ân Di xấu hổ, không dám nhìn mặt hắn, lại đi thẳng ra phía ngoài.
"Ê...Vợ ơi! Đợi Thiên Thiên với"
Lục Từ Thiên bị cô bỏ lại ở đằng sau, cũng vội vàng xách máy túi đồ lẽo đẽo chạy theo cô.
"Vợ ơi, đi chậm thôi, đợi Thiên Thiên nữa mà"
"Vợ à, vợ ơi!"
"Huhu vợ ơi! đừng giận nữa, Thiên Thiên biết lỗi rồi mà"
"Hàn Ân Di" đúng lúc này một giọng nói vang lên, tiếp đó là một bó hoa hồng to lớn liền xuất hiện trước mặt cô: "3 năm không gặp, em sống có tốt không, ?"
Đứng trước mặt cô là thân hình cao ráo của một chàng trai, trên tay còn đang ôm một bó hồng, lại khẽ mỉm cười nhìn cô: "3 năm nay anh nhớ em lắm...chúng ta...Quay lại nhé!"