"Há miệng"
Tựa như đang mơ, cô chỉ há miệng, liếm môi rồi thủ thỉ: "anh muốn cho em ăn gì à"
"Không phải" Hắn áp trán vào trán cô: "Anh muốn hôn em".
Lời nói vừa dứt, hắn đã cúi xuống hôn cô, nụ hôn của hắn vừa dịu dàng lại mãnh liệt giống như cơn vũ bão trút xuống, làm cô gái nhỏ trong lòng hắn khó khăn mà thở dốc...
"Ưm"
Hàn Ân Di rên nhẹ lên một tiếng, cánh tay tự động quàng lên cổ hắn, đôi môi vụng về đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
"Bé con"
Nhận được sự chủ động từ cô cùng với nơi đầu lưỡi vụng về của cô cùng đầu lưỡi hắn day dưa, càng làm ngọn lửa dụς ∀ọηg trong hắn dấy lên...
\\\\\\\'Thịt\\\\\\\' đã tận tay dâng tới miệng, nếu lần này hắn còn buông tha cho cô nữa...Thì hắn nhất định sẽ không mang họ \\\\\\\'Lục\\\\\\\'.
Lục Từ Thiên vừa hôn cô, cánh tay vừa cởi bỏ quần áo của hai người, cho đến khi cả hai đều không có mảnh vải nào che thân...Thân thể tʀầռ tʀʊồռɢ bỗng chốc hiện ra trước mắt đối phương...
Hắn hít một ngụm khí lạnh thở dốc, đôi mắt đỏ ngầu nhiễm dụς ∀ọηg nhìn chằm chằm vào thân thể thiếu nữ mền mại trong lòng, đôi tay không tự chủ vuốt ve khắp thân thể xinh đẹp của cô.
"Ưm...Không được rồi..."
"Hả? Cái gì không được"
"Em...Em chịu hết nổi rồi...Lần này em sợ sẽ đè ૮ɦếƭ anh mất"
"Hả" hắn còn đang ngơ ngác nhìn cô khó hiểu, trong nháy mắt, cô liền dùng sức kéo hắn xuống, thân thể nhanh nhẹn trèo lên trên, đè hắn xuống giường...
Vị trí trong nháy mắt lập tức bị tráo đổi...
"Anh...em đã bảo đừng có quyến rũ em, Lần này em nhất định sẽ ăn anh không còn mảnh xương nào hết"
What???
Lục Từ Thiên trố mắt kinh ngạc nhìn cô, cmn? Đáng nhẽ câu này phải là do hắn nói chứ.
"Ưm...Soái ca..." Hàn Ân Di lại cười ngốc vuốt ve khuôn mặt đẹp trai của hắn: "Sao anh có thể đẹp trai đến vậy" hình như rượu lần này mới phát tác dụng thật sự, một phút trước cô còn tỉnh táo đôi chút, nhưng một phút sau lại như biến thành kẻ khác, không phân biệt được người trước mặt mình là ai với ai.
"Haha...Soái ca...Nhưng sao anh lại giống tên chồng ngốc nhà tôi đến thế"
"Em..."
"Tôi mua anh được không?"
"Gì cơ?"
"Hahaha...Ra giá đi...Anh yên tâm, chồng tôi tuy ngốc nhưng anh ấy giàu lắm"
"Chỉ cần tôi mở lời...Anh ấy nhất định sẽ mua một anh đẹp trai cho tôi...Bởi vì...Anh ấy là Đại ngốc, đại của đại ngốc a"
"Hàn Ân Di, Em dám..."
Lục Từ Thiên lúc này khuôn mặt đã đen như đít nồi, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn cô...Giỏi lắm! Cô tự nhiên coi hắn là trai bao hơn nữa còn có ý định đi tìm người đàn ông khác...
"Hàn Ân Di, cả đời này anh cũng chỉ có thể giả ngốc đối với mình em mà thôi...vậy nên...Đừng hòng anh cho em đi tìm thằng khác"
Vừa nói xong, hắn liền lập tức đảo lộn cô xuống, vị trí lại trở về như lúc ban đầu, dụς ∀ọηg bên dưới vì bị cô làm gián đoạn mà đã làm hắn khó chịu đến mức như sắp nổ tung...
"Bé con...Quay lại chuyện chính nào...Giờ thì đến lượt anh muốn ăn em không còn mảnh xương nào hết"
Hắn vừa dứt lời, liền lập tức động thân một cái tiến sâu vào người cô, lớp màng mỏng bên trong cũng vì thế mà bị xé rách...
"A...Đau"
"Ưm...Bé con...Thả lỏng một chút...một lát nữa em sẽ thích".