- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Lấy Chồng Bằng Tuổi
- Chương 24
Nhìn thấy Khanh trái tim tôi như đau thắt lại, một người đã từng yêu bây giờ đứng trước mặt tôi không thể nói nên lời, tôi giả vờ như chưa từng quen mà bước tiếp.
-Khánh Vi.
Muốn bước đi tiếp nhưng nghe tiếng gọi phía sau của Vĩnh Tường cứ gọi, tôi quay lại thấy Khanh cũng đã rời đi, anh chắc hận tôi nên không muốn thấy tôi như vậy. Với lại nghe tin Khanh sắp lấy vợ thì làm sao muốn nhìn mặt tôi ngay lúc này. Chỉ nửa năm thấy Khanh gầy đi trông thấy, tôi quay mặt rời đi thì Vĩnh Tường đi tới bên cạnh.
-Cô quen anh ta à. Sao ngó anh ta quá vậy? Hay tên đó là Khanh người yêu cũ của cô.
Tôi không ngần ngại mà gật đầu:
-Đúng rồi đấy, ảnh hưởng tới anh không?
Vĩnh Tường im lặng vài giây rồi anh nói:
-Gặp lại người yêu cũ, cô thay đổi sắc mặt nhỉ? Hay còn tình cảm với anh ta.
-Còn thì sao không còn thì sao, chúng tôi cũng không thể quay lại được nữa, vì tôi làm vợ với tên Khùng như anh.
Vĩnh Tường cau mày:
-Cái cô này đang hỏi sao lại chửi tôi khùng, nhìn tên đó cũng được đó nhưng không đẹp trai và nhiều tiền hơn tôi.
Tôi bĩu môi:
-Anh thôi đi, đừng tự sướng như thế, tôi qua kia ngồi chờ Diễm My đây, anh đi chỗ khác đi. Hở tí là giận hờn. Đồ con trai nhỏ mọn.
-Gặp lại người yêu cũ xong muốn chửi tôi à. Ai biểu cô đi không gọi làm gì?
-Anh bớt tính con nít lại đi. Đừng hở tí giận với hờn. Tôi chưa giận anh là may đấy.
-Nãy giờ cô giận tôi, nên mới đi thật nhanh ai ngờ va trúng người yêu cũ nên tức giận qua tôi chứ gì?
Tôi khó chịu nói:
-Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi qua kia nắng nôi anh muốn đứng đây cãi nhau à. Anh không cãi với tôi anh không yên tâm hay sao vậy?
-Đâu có. Ở nhà anh em ngọt ngào ra đây khó chịu với tôi. Đồ bà chằn.
Vĩnh Tường nói xong rồi đi thẳng không thèm để ý tới Khánh Vi nữa.
Tôi thấy Vĩnh Tường bước, tôi cũng nhanh chân đi theo, không biết tôi lấy chồng để làm gì để suốt ngày cãi nhau rồi hai bên giận hờn vô cớ, đi vào quán cà phê ngồi xuống tôi không thèm nói chuyện với Vĩnh Tường , ngồi bấm điện thoại thì nghe tiếng gọi.
-Đây có phải là Khánh Vi phải không nhỉ?
Tôi quay lại thấy Cẩm Tú đang đi tới đứng trước mặt tôi, người con gái khi xưa tôi ghét cay, nghĩ mình con nhà giàu luôn khinh thường người khác, bây giờ gặp lại tính cách vẫn kiêu căng như thế, tôi bình thản nói:
-Chẳng lẽ là ai.
-Bạn cũ lâu ngày gặp lại chào nhau một tiếng không được à. Lâu rồi gặp lại nhìn khác quá nhỉ? Đúng là làm dâu nhà giàu có khác. Xưa nhìn lúa lắm mà.
Nghe Cẩm Tú đang mỉa mai tôi, tôi cầm ly cà phê nhấp môi tí rồi đáp:
-Làm dâu nhà giàu thì đã sao? Có ảnh hưởng gì tới cô không nhỉ? Không nói được câu tử tế thì im miệng lại. Đừng nghĩ mỗi mình giàu là không coi ai ra gì. Xưa rồi nhé, bây giờ chắc tôi giàu hơn cô rồi. Đất vài mảnh, cổ phần công ty lớn. Hơn cô được chưa?
Gương mặt Cẩm Tú đỏ gay lên, lắp bắp nói:
-Tôi nói vậy thôi chứ biết đâu cô lên thành phố chỉ làm ô sin chứ làm vợ gì? Làm dâu nhà giàu mà ăn mặc thế kia.
Tôi đáp:
-Thế ăn mặc như thế nào mới là dâu nhà giàu, ăn mặc sến súa như bảy sắc cầu vòng như cô à. Tôi không giống cô đâu, đừng có so sánh, bộ đồ tôi mặc bằng cả tháng lương của cô đấy. Nếu vào đây uống nước thì ngồi xuống tôi mời. Bây giờ tiền tôi nhiều xài không hết nên cô đừng tỏ ra khinh thường tôi.
Tôi cầm thẻ đen trong túi ra đặt lên bàn khiêu khích nói:
-Cô có thẻ đen như tôi không? Khi nào có thì hãy xem thường tôi, giờ phiền ra chỗ khác để tôi ngồi.
Cẩm Tú hằn học nói:
-Không hiểu khi xưa anh Khanh lại để mắt tới một người như cô, giáo viên mà ăn nói như thế.
Tôi cười:
-Giáo viên cũng là người, cũng giống như cô thôi, cô hỏi thử xem nãy giờ tôi có nói tục tĩu gì? Có khinh thường ai không nhỉ? Đến đây gây sự với tôi giờ lại lôi ngành nghề ra làm gì? Khanh yêu tôi là chuyện của chúng tôi liên quan gì tới cô. Bây giờ tôi với Khanh không còn là gì thế có tán được anh ấy chưa?
Cẩm Tú nói:
-Yêu mà cô bỏ anh Khanh đi lấy chồng, cô vì tiền cả? Bây giờ anh Khanh sắp lấy vợ, mà người anh ấy lấy là tôi đấy, nếu rảnh hai hôm nữa mời cô đến tham dự nhé.
Tôi không nghĩ Khanh lại lấy Cẩm Tú, lúc xưa tôi biết Cẩm Tú thích Khanh, cô ta luôn tiếp cận Khanh nhưng Khanh từ chối để đến với tôi vậy mà bây giờ người anh ấy là Cẩm Tú. Tôi nhếch môi cười:
-Tôi đến đó làm gì? Để xem hạnh phúc của cô à. Chúc mừng cô đành giành được trái tim của Khanh nhé? Tôi với Khanh bay giờ không còn yêu nhau đâu, vì tôi đã có chồng rồi nên không cần giới thiệu làm gì? Giờ cô nói đủ chưa? Đủ rồi thì đi đi. Chứ tôi không muốn nói với một người như cô.
Cẩm Tú hằn học quay người bước đến bàn khác để lại tôi cười khoái chí, muốn chọc tức tôi đâu có dễ, dù có chút buồn nhưng Khanh muốn lấy ai là quyền của Khanh, tôi với Khanh cũng không thể quay lại. Tôi cầm ly cà phê uống thì Vĩnh Tường lên tiếng:
-Cô cũng ghê phết nhỉ? Khoe mình có tiền còn dơ thẻ đen ra luôn.
-Ghê sao? Không lẽ ngồi im để cho cô ta muốn nói gì nói sao?
-Vậy là người yêu cũ cô sắp lấy vợ, cô lại mất cơ hội rồi, cô không buồn à.
-Buồn có ích gì? Chúng tôi không thể đến được với nhau, anh ấy cũng cần có hạnh phúc chứ.
-Còn cô không muốn có hạnh phúc hay sao? Chúng ta có thể.....
"Reng....reng"
Tiếng chuông của Vĩnh Tường vang lên làm anh tức tối trong lòng, anh cầm điện thoại ra thấy số của thư ký. Anh liền đứng dậy đi ra ngoài nói chuyện.
Tôi thấy Vĩnh Tường đi ra ngoài tôi tiếp tục bấm điện thoại gọi cho Diễm My.
-Bí đỏ sao rồi.
-Chờ chút, Bí đỏ sắp vào khám rồi. Tí ra tao nói cho.
-Ừ. Cứ khám cho Bí Đỏ đi, tao ở ngoài chờ.
Tắt điện thoại xong rồi tôi ngồi nhâm nhi ly cà phê, đúng lúc Vĩnh Tường đi vào tôi nói:
-Anh bận việc thì cứ về trước đi, tôi ở đây vài hôm tôi lên cũng được.
-Cô muốn tôi về đến thế hả? Hay ở lại đi đám cưới của người yêu cũ.
-Anh bị điên à, nghĩ sao tôi đi được.
-Đi được mà, đến để chúc phúc cho Người yêu cũ chứ.
-Vậy nếu Trâm cưới chồng, anh có đến dự đám cưới cô ấy không?
Vĩnh Tường thay đổi nét mặt lại, tôi hỏi tiếp:
-Nhắc đến Trâm là anh thay đổi liền, vẫn còn tình cảm với Trâm phải không?
-Ai nói, tôi đã bỏ là tôi bỏ chứ không còn, tôi không giống cô.
-Sao không giống tôi, tất cả là lỗi của tôi nên tôi cũng không thể níu kéo được, anh ấy có quyền lấy vợ mà. Anh đừng nhắc đến Khanh nữa, tôi không nhắc người yêu cũ của anh sao anh cứ nhắc chuyện của tôi hoài.
-Vậy không nói nữa. Chuyện xây nhà thế nào rồi, cô có chịu xây nhà cho ba mẹ không? Để tôi cho người xây luôn.
-Làm gì mà anh gấp thế.
-Xây nhà to có gì sau này tôi về ngủ cho rộng không được à. Cần bao nhiêu tôi chuyển qua cho. Tiền tôi không thiếu.
Tôi bĩu môi nói:
-Vâng, biết anh nhiều tiền rồi, nếu anh muốn xây cho ba mẹ tôi cứ xây đi. Tiền anh tự đi mà lo.
Tôi không thèm đáp Vĩnh Tường nữa mà ngồi bấm điện thoại một lúc thì Diễm My gọi khám cho Bí Đỏ xong, tôi đứng lên thanh toán tiền nước rồi cùng Vĩnh Tường bước ra gặp Khanh bước vào. Đang chuẩn bị đi thì Cẩm Tú gọi Khanh.
-Chồng ơi, anh khám xong rồi hả?gặp lại Khánh Vi mà cô ấy không chào lấy anh luôn nhỉ? Lúc nãy cô ấy khoe với em, cô ấy lấy chồng giàu lắm. Nên giờ khinh thường mọi người luôn đó anh.
Khanh không trả lời định bước đi mà Cẩm Tú giữ tay lại.
-Anh sao thế? Gặp lại bạn cũ mà anh lại lơ thế, hay thấy Khánh Vi giàu nên anh ngại.
Tôi nghe Cẩm Tú vẫn khiêu khích mình nên quay sang nói:
-Tôi giàu hay không có liên quan gì tới cô không mà cô nói mãi, lâu rồi không gặp miệng cô cũng thối như xưa nhỉ.
Cẩm Tú nắm lấy tay Khanh nhõng nhẽo nói:
-Chồng thấy Khánh Vi ghê gớm chưa? Em chỉ nói như vậy mà Khánh Vi nói em như thế, anh là chồng phải bảo vệ vợ chứ.
Khanh nhìn về phía tôi.
-Khánh Vi, lâu rồi không gặp.
Vĩnh Tường lên tiếng:
-Khánh Vi có chồng rồi gặp anh làm gì? Để vợ anh nói nhăng nói cuội vợ tôi nãy giờ thế. Nói vợ anh giữ cái miệng lại không vợ tôi nổi khùng lên vợ anh không nói được nữa đâu đấy.
Tôi nghe Vĩnh Tường nói vậy, kéo tay anh ta lại:
-Anh đi vào đón Bí Đỏ đi.
-Anh chuẩn bị đi đây, chứ nghe vợ người ta nói em, anh không chịu được, không nói lại tưởng mình câm. Phải biết bênh vợ chứ.
Cẩm Tú nói:
-Anh thấy chưa? Khánh Vi được chồng bênh vực kìa. Cô ấy tất cả vì tiền nên bỏ anh, bây giờ anh cố gắng làm ăn nuôi con nữa. Chứ như ai kia lấy cả nửa năm đâu có con đâu.
Lúc này tôi không cho qua nữa mà quay sang nói:
-Cô giữ cái miệng cô lại, tôi có con hay không có ảnh hưởng tới cô không nhỉ? Cô cứ khiêu khích tôi là sao.
Vĩnh Tường nắm lấy tay Khánh Vi.
-Em có thể sinh đôi luôn ấy chứ nhỉ? Một đứa ăn thua gì?
-Chúng ta đi thôi. Diễm My gọi rồi.
-Uhm.
Tôi đang bực gặp tên chồng nhầy thế này làm tôi muốn cười cũng không cười được. Tôi liếc nhìn Khanh ánh mắt Khanh nhìn tôi chằm chằm, tôi vội quay người lại đi thẳng vào bệnh viện.
-Khánh Vi, cô chân ngắn mà đi nhanh thế hả?
-Tại cái miệng anh nói nhiều làm tôi bước đi nhanh hơn thôi.
-Cô không cảm ơn tôi đã nói giúp à. Còn mặt nặng mày nhẹ với tôi.
-Lâu lâu anh cũng được việc phết nhỉ?
-Thế có đi ăn cưới hai người đó không tôi đưa đi. Đảm bảo cô nổi hơn cô dâu luôn.
Tôi nhíu mày:
-Anh có bị rảnh lắm không?
-Về đây rảnh chứ bận gì đâu.
-Tôi nghĩ anh làm giám đốc là sai lầm rồi, anh phải làm luật sư đi cãi mướn được đó, chứ anh cứ hơn thua với tôi làm gì hả?
-Tôi thích được không? Giờ cô vào dẫn Bí Đỏ ra đây, cô đứng nói lại tôi cũng hết ngày.
-Vâng.
Tôi đi thẳng vào trong, đúng lúc Diễm My nắm tay Bí Đỏ bước ra.
-Bí Đỏ đã hết bệnh chưa.
Bí Đỏ gật gật:
-Dạ con hết bệnh rồi dì Vi. Giờ dì dẫn con đi chơi đâu ạ.
-Bí Đỏ thích đi đâu? Dì dẫn đi.
-Dạ. Con muốn đi chơi nhưng giờ này đi đâu được ạ.
Lâu rồi tôi với Diễm My mới lên huyện nên cũng không biết chỗ nào để chơi, nên tôi nói:
-Chúng ta đi mua đồ chơi nha.
Bí Đỏ cười tươi:
-Dạ. Con thích đồ chơi lắm ạ.
Tôi nắm tay Bí Đỏ cùng với Diễm My đi ra xe Vĩnh Tường đang chờ, vừa vào tôi nói:
-Anh đi chậm chậm xem chỗ nào bán đồ chơi cho trẻ em anh ghé vào mua cho Bí Đỏ nhé.
-Uhm.
Vĩnh Tường lái xe rời đi, được một đoạn thấy shop đồ của trẻ em còn có đồ chơi nữa, tôi cùng với Diễm My bước xuống xe, nắm tay Bí Đỏ bước vào trong, tôi để cho Bí Đỏ thích gì chọn nấy, quay ra sau thấy Vĩnh Tường cũng vào, anh ta đang cầm đồ súng đồ chơi tôi đi tới hỏi:
-Anh cũng muốn chơi súng à.
-Xem súng ngắn hay dài, có dài hơn tôi không?
-Anh có gì mà dài.
Vĩnh Tường khẽ nhếch môi cười:
-Muốn thì tối về tôi cho cô thử dài hay ngắn.
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh