- Trang chủ
- Ngôn Tình Việt Nam
- Lấy Chồng Bằng Tuổi
- Chương 19
Diễm My nói:
-Thôi nghỉ ngơi đi, tao vào học tiếp đây.
-Ừ. Học đi có gì tao nhắn tin cho mày sau. Thiếu gì nhớ nói tao mua cho nhé.
-Tao đi làm thêm có tiền, mày giúp tao nhiều rồi, tiền đó của gia đình chồng mày nữa, để nhà chồng biết không hay đâu.
Tôi nói:
-Tao xài cỡ đó mà mẹ chồng tao vẫn không nói gì? Không biết khi nào tao với anh ta ly hôn nữa. Thôi học đi tao tắt máy đây.
-Tao thấy gia đình chồng mày tốt đó, còn chồng mày thì tao không biết thế nào, nếu cảm thấy sống ở đó lâu anh ta có thay đổi không thì mày mở lòng thử, hay còn nhớ tới Khanh.
Nghe tới đây trong lòng tôi có chút buồn, tôi thở dài rồi nói:
-Đừng nhắc tới Khanh nữa, tao là người có lỗi trước, vậy thôi nha tao tắt máy đây, để chiều mẹ chồng về tao xin nhé.
-Ừ. Bye
Tắt máy xong tôi nhìn sang thấy tô cháo ăn còn ít nhưng giờ không muốn ăn nữa, tôi đứng dậy cầm tô cháo bước xuống nhà, đi tới bếp thấy Bích Ngân đang lau nhà, tôi liền hỏi:
-Em lau nhà hả? Mọi người đâu hết rồi.
-Chị ăn xong rồi ạ, để em rửa cho. Mọi người ra ngoài vườn với cô Yến đi chợ rồi chị ạ.
- Ừ. Chị để dưới đó có gì em rửa giúp chị.
-Dạ. Chị khỏe tí nào chưa ạ.
-Chị khỏe rồi, cảm ơn em nhé, chị lên phòng đây.
-Dạ chị. Lấy chồng như chị thích thật.
-Hihi. Sau này biết đâu em cũng lấy chồng được như chị thôi.
Tôi khẽ cười với Bích Ngân rồi bước lên thẳng lên phòng, tôi nằm nghịch điện thoại một lát rồi tôi nhắm mắt ngủ một giấc tới chiều. Bụng cũng đỡ hơn nên tôi lấy quần áo đi tắm. Xong rồi bước ra ngoài thấy Vĩnh Tường đang bước vào.
-Cô khỏe chưa mà đi tắm rồi.
-Không lẽ tôi ở bẩn không được tắm hay sao? Anh nói thừa. Mẹ Kim về chưa vậy?
-Miệng nói thế thì khỏe rồi. Tôi có mua chút đồ ở dưới xuống mà ăn cho lại sức nói. Mẹ đang ở dưới luôn đó, cô hỏi mẹ làm gì vậy?
-Thôi anh ăn đi, tôi không dám ăn đồ của anh mua nữa đâu, sợ lắm. Tôi xuống dưới đây.
-Yên tâm, thức ăn tôi mua trên này đảm bảo vệ sinh, cô ăn được đấy có gì tôi chịu trách nhiệm.
Tôi lườm Vĩnh Tường rồi bước ra khỏi phòng đi xuống nhà, thấy mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách tôi đi tới bên cạnh.
-Mẹ về rồi ạ.
-Bụng thế nào rồi, hôm qua thằng Tường gọi về chở con xuống dưới tận Bình Phước làm gì vậy?
-Anh ấy kêu nhớ Ba, xuống đó ngắm ma đó mẹ.
-Ơ ba nó hồi còn sống có xuống đó đâu mà nhớ ba, dở chứng à. Nhưng mà hai đứa đi có vui không? Kể mẹ nghe đi.
Tôi mà kể những việc Vĩnh Tường ra thì mẹ sẽ chửi anh ta, nhưng nghĩ anh ta cũng lo lắng cho mình nên cô chỉ nói:
-Dạ không có gì đâu ạ. Tại xe hư nên phải ở lại ngủ nhờ sáng về, mà con lỡ ăn trúng đồ không quen nên đau bụng thôi ạ.
-Ủa, xe nó làm gì hư? Nó cẩn thận thận về xe lắm.
Tôi nghe đến đây thì thầm nghĩ vậy anh ta xạo với tôi để ở lại, tí nữa lên phòng biết tay với tôi, chợt nhớ Diễm My nói về quê không tôi liền nói với mẹ.
-Mẹ ơi, mốt Diễm My về quê thăm Bí Đỏ, mẹ cho con về thăm ba mẹ với ạ.
-Ừ. Vậy con cứ về đi, kêu thằng Tường chở về.
Nghe tới đây tôi vội lắc đầu:
-Dạ thôi mẹ ạ. Con với Diễm My bắt xe về, à mẹ ơi, đợi con về quê lên mẹ cho con học lái xe nha mẹ.
-Ừ. Bữa mẹ nói rồi không đi, lúc nãy thấy thằng Tường mua gì để ở bếp đó, hình như nó có tình cảm với con rồi hay sao mà dạo này mẹ thấy nó quan tâm con đó. Nếu hai đứa có tình cảm với nhau mẹ mừng biết mấy.
Tôi chỉ khẽ cười:
-Chắc làm sai gì nên mua đó mẹ, chứ Vĩnh Tường dễ gì mua cho con, chị Quỳnh chưa về hả mẹ.
-Chưa đâu con, dạo này có tình yêu trong khác lắm. Thôi mẹ vào trong tắm rồi ra chúng ta ăn cơm.
-Dạ.
Sau khi mẹ chồng tôi đi vào phòng, tôi cũng đứng lên đi xuống bếp, nhìn mấy món ăn Vĩnh Tường đem về đều là món tôi thích, anh ta cũng để ý đấy chứ, tôi chuẩn bị lấy ra thì Bích Ngân đi tới.
- Chị để em làm cho ạ. Chồng chị mới nói với em mua cho chị bồi bổ đó. Nhất chị ạ.
- Để chị bỏ ra cũng được. Em làm gì làm đi.
- Dạ bà chủ kêu em dọn cơm ra ạ. Bà chủ tốt chị nhỉ? Lần đầu em gặp bà chủ nói chuyện với em nhẹ nhàng đến thế.
- Ừ. Mẹ chồng chị dễ tính lắm. Em cố gắng làm việc sau này có tiền rồi tìm tấm chồng đỡ khổ.
- Em ước gì sau này mẹ chồng em cũng như mẹ chồng chị.
- Hihi. Thôi em dọn cơm ra đi. Để chị dọn này ra rồi lên kêu mọi người xuống ăn.
- Chị cứ ngồi đó đi ạ. Em dọn xíu là xong rồi để em đi gọi cho, chị mệt đừng đi nhiều.
Thấy Bích Ngân lanh lẹ nên tôi gật đầu:
-Ừ. Chị phụ cùng em cho nhanh.
-Dạ.
Tôi cùng Bích Ngân dọn thức ăn ra xong rồi chuẩn bị đi lên Bích Ngân nói:
-Dạ. Để em đi gọi bà chủ với chồng chị xuống ăn ạ. Chị ngồi đây đi nhé.
-Ừ.
Bích Ngân đi thẳng lên phòng Khánh Vi gõ cửa. Vẫn không nghe tiếng anh Vĩnh Tường nói, Bích Ngân từ từ mở cửa để gọi, vừa mở ra thấy anh Vĩnh Tường vừa bước từ nhà tắm ra. Bích Ngân ngại đỏ mặt lí nhí nói:
-Dạ. Anh xuống ăn cơm ạ.
-Ai nói cô vào đây, ra ngoài nhanh.
-Dạ..em...em gõ cửa không thấy anh nói gì nên em mở cửa ra, không nghĩ anh vừa tắm xong ạ.
Vĩnh Tường quát:
-Ra ngoài.
Bích Ngân sợ sệt quay người chạy ra ngoài đóng cửa lại đi thẳng ra ngoài không nghĩ Vĩnh Tường lại tức giận đến thế.
“TRUYỆN CỦA TÁC GIẢ THANH NHÀN CẤM SAO CHÉP. ĐÓ LÀ VI PHẠM BẢN QUYỀN, LÀ CON NGƯỜI BỊ NGƯỜI TA CHỬI ĐỪNG ĂN CẮP NỮA VẪN CỐ LẤY MẠNG NGHIỆP ĐÓ. TỰ VIẾT MÀ ĐĂNG. NHẬN MÌNH LÀ C.HÓ ĐỂ CHẤP NHẬN LẤY À. LÀM ƠN GỠ ĐI. C.A.YTRUYEN À. “
Vĩnh Tường lấy áo mặc vào khó chịu ra mặt, mới tới mà dám vào phòng khi không có sự cho phép của anh. Anh mặc áo xong bước xuống nhà thấy Khánh Vi đang sắp chén đũa, anh nhíu mày hỏi:
-Giúp việc đâu hết để cô làm vậy hả?
-Dọn cơm ra thôi mà, anh ngồi xuống ăn cơm đi.
-Mẹ tôi đâu?
-Bích Ngân đang gọi, mặt anh làm gì khó chịu thế.
-Lần sau ăn cơm hay làm gì cô tự lên gọi tôi.
-Sao vậy? Bích Ngân gọi anh không được à.
-Không? Tôi nói sao cô nghe vậy đi.
Tôi nhớ lúc nãy mẹ chồng tôi nói vụ xe, tôi liền hỏi:
-Vĩnh Tường, hôm qua anh nói xạo xe hư đúng không?
-Cô hỏi làm gì? Xe hư thì tôi nói xe hư, chứ cô nghĩ tôi nói xạo.
-Anh nói xạo còn gì? Lúc nãy mẹ nói hết rồi.
-Mẹ nói gì? Con người cũng có lúc đau ốm, xe cũng vậy thôi. Cô lo ăn rồi lên nghỉ cho khỏe tiếp đi. Để đó tôi dọn cho, lần sau đừng ᴆụng vào mấy này để giúp việc làm nói cô bao nhiêu lần không nghe.
Tôi khó hiểu Vĩnh Tường, bình thường ai gọi không được bây giờ lại khó chịu, tôi không quan tâm nữa tiếp tục để chén ra đúng lúc mẹ chồng tôi bước ra.
-Mẹ ơi, vào ăn cơm thôi ạ.
-Ừ. À mẹ mới vào phòng có mấy hộp thuốc bổ, bữa sau đem về cho ba mẹ nha con.
Vĩnh Tường nhíu mày hỏi:
-Bữa sau đem về chi vậy?
-Vài hôm Khánh Vi về thăm ba mẹ, con không biết gì hả?
Vĩnh Tường nhìn qua Khánh Vi.
-Cô về nhà ba mẹ sao không nói với tôi.
-Lúc trưa Diễm My gọi qua. Nó về thăm Bí Đỏ nên tôi xin mẹ về theo, anh đi làm thì nói với anh làm gì, tôi xin mẹ rồi.
Vĩnh Tường cau mày nhìn Khánh Vi:
-Cô không coi tôi là chồng hay sao? Về ba mẹ vợ không nói với tôi.
-Để làm gì? Anh bận thì làm đi, chứ anh đi theo tôi rồi công ty tổn thất ai chịu trách nhiệm.
-Tôi có thể sắp xếp.
Tôi lắc đầu:
-Thôi anh đừng về, từ khi cưới tôi tới giờ anh có chịu về dưới đâu mà hôm nay lại đòi về. Anh cứ ở trên này làm việc, tôi đi vài ngày rồi về, hay sợ tôi đi anh nhớ nên muốn đi theo.
Vĩnh Tường bĩu môi:
-Ai thèm nhớ cô, tại tôi muốn về sợ ba mẹ cô trách cô thôi.
-Tự nhiên trách tôi, thôi anh ăn cơm đi, chuyện tôi về không cần anh lo đâu, tôi gửi lời hỏi thăm giúp anh được rồi.
Khuôn mặt Vĩnh Tường nhăn nhó không thèm đáp nữa.
Tôi quay sang mẹ chồng nói:
-Dạ. Con cảm ơn mẹ ạ.
-Hay để thằng Tường chở về đi con, hiếm lắm nó đòi đi đó.
-Thôi đi với chồng con sợ bị bỏ ở giữa đường lắm mẹ ạ.
Bà Kim nhìn sang Vĩnh Tường:
-Con lại bỏ vợ ở giữa đường lắm hả? Mẹ nói nhiêu lần rồi, hèn chi con bé đòi học ô tô. Đàn ông gì chẳng ga lăng tí nào cả.
Vĩnh Tường cau có đứng lên không nói lại với mẹ một lời nào nữa. Anh đi thẳng lên phòng.
Thấy Vĩnh Tường đi rồi tôi quay sang hỏi mẹ chồng:
- Chồng con giận rồi kìa mẹ.
- Kệ nó đi. Mẹ nói đúng còn gì? Ăn đi rồi lên dỗ nó.
-Sao con dỗ, hình như giận mẹ mà.
-Giận con đấy, ai biểu không cho nó về.
-Tại anh đi làm, con sợ tổn thất công ty nữa.
-Việc đó không phải lo, nó sắp xếp được đó. Con ăn đi rồi lên phòng.
-Dạ.
TRUYỆN CỦA THANH NHÀN CẤM SAO CHÉP
Tôi cùng với mẹ ăn xong rồi bước đi lên phòng, vừa vào thấy Vĩnh Tường nằm đó. Tôi hỏi:
- Anh già đầu như con nít, bị đặt giận dỗi.
- ...........
Vẫn không thấy Vĩnh Tường đáp, khuôn mặt anh ta vẫn dửng dưng, tôi đi tới nói:
- Này, tai anh không nghe tôi nói gì à. Anh không ăn lát đói đó.
Vĩnh Tường đặt điện thoại qua một bên.
- Cô đang quan tâm tôi à.
- Ai thèm quan tâm anh. Tại thức ăn anh mua còn dư, anh xuống ăn chứ không phí phạm.
- Đổ đi, tôi không ăn.
- Vậy anh nhịn đi. Giờ anh ra ngoài đi để tôi ngủ.
- Phòng tôi, tôi ngủ? Cô muốn ra thì ra.
- Ơ cái anh này, tự dưng hôm nay lại qua đây ngủ.
- Tôi thích nằm giường này không được à, cô qua kia ngủ đi. Ngủ bên đó đến khi về quê luôn đi.
- Anh bị làm sao à.
- Không sao? Muốn ngủ thì nằm bên cạnh, giờ tôi ngủ đây.
- Còn sớm mà. Anh hôm nay bị làm sao vậy?
Tôi hỏi Vĩnh Tường không thèm nói gì cả, anh ta nhắm mắt ngủ ngon lành, tôi bực bội đi ra bàn soạn lại sách để mai đi rồi xin nghỉ vài hôm. Tôi soạn bài mãi tới 10 giờ, có chút buồn ngủ nên tôi đi tới giường thấy anh ta nằm im chắc ngủ say rồi, tôi lấy gối đặt sang một bên rồi nhắm mắt lại, đang thiu thiu thì nghe tiếng Vĩnh Tường gọi. Mở mắt ra thấy anh ta đứng lù lù làm tôi giật mình quát:
- Anh không ngủ đi, gọi tôi làm gì?
- Tôi đói
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh