Chương 13

Tác giả: Thanh Nhàn

Vĩnh Tường nói:


- Em hỏi vậy thôi, còn chị muốn đưa cô ta đi đâu em không quan tâm.


- Em có quan tâm Khánh Vi lúc nào đâu mà không quan tâm, quan tâm đã không bỏ con bé giữa đường nhiều lần, đàn ông con trai như em bồ đá là đúng chả sai mà bỏ con bé. Gặp chị mà như Vi còn lâu mới leo lên xe em ngồi thêm một lần nào nữa.


Vĩnh Tường nhíu mày nhìn về phía Khánh Vi.


- Cô lại nói gì với chị tôi hả?


- Tôi không nói gì với chị Quỳnh cả, sao anh lúc nào cũng nghĩ tôi méc vậy hả?


Bà Kim xen vào:


- Mẹ nói đấy, lúc nãy mẹ nghe hai đứa nói chuyện nên mẹ có nói với Quỳnh đưa Vi đi. Con là con trai sao cứ nhỏ nhen hở tí nghĩ xấu cho Vi không vậy hả?


- Cô ta có đẹp gì đâu mà không xấu, cô ta ham giàu mới gả vào nhà mình chứ yêu thương gì con đâu mà trách con.


Bà Kim nói:


- Nhà mình đầy tiền, cưới dâu về sài cho bớt tiền, còn hơn thể con đi chơi tụ tập gái gú toàn bọn trời ơi. Giờ sáng mắt chưa lúc nào con yêu Trâm, không bao giờ yêu ai ngoài Trâm, giờ nó đang theo người đàn ông khác, con chỉ là hạt cát trên sa mạc. Con hiểu vì sao mẹ không thích nó, mẹ đẻ con ra mẹ đã gây dựng cơ ngơi được như thế này mẹ phải biết nhìn người, chứ nó yêu thương gì con. Tiền nó không thiếu. Nhưng bản tính nó yêu con đến đâu. Đàn ông hơn nhau ở cái đầu, bên nào quan trọng hơn con hãy nghĩ đừng vì một đứa con gái ăn chơi cưới về hầu nó hay nó hầu con.


- Sao mẹ cứ nhắc chuyện đó hoài nhỉ? Mẹ xem con dâu mẹ lo cho con bữa nào không hả mẹ?


- Con tính xem từ khi cưới Khánh Vi về, con ở nhà được bao nhiêu ngày, con quan tâm gì đến nhà này không mà đòi hỏi phải lo cho con, không lo chắc giờ ra đường ở rồi đó.


Vĩnh Tường đặt đũa xuống không muốn ăn nữa, anh nhăn nhó nói:


- Từ khi cưới cô ta, cả nhà không coi con là gì hết. Lúc nào cũng Vi…Vi. Con no rồi không ăn nữa. Con ra ngoài gặp bạn đây.


- Đi đi, có ai cấm con đâu.


Vĩnh Tường hậm hực đi thẳng lên phòng thay đồ. Tôi nãy giờ im lặng để mẹ chồng nói chứ tôi mà nói vào Vĩnh Tường lại sừng cồ, đúng là người khó ưa. Nhưng bù lại được mẹ chồng và chị chồng rất yêu thương. Nhưng tôi và Vĩnh Tường không có tình cảm với nhau thì làm sao sống với nhau cả đời, tôi cũng vậy không muốn bỏ phí thanh xuân như thế này. Tôi cũng muốn có người đàn ông che chở, chợt nghĩ tới Khanh, không biết giờ này Khanh có hận tôi không nữa. Thời gian đầu tôi rất nhớ anh, tôi có gọi nhưng anh không bắt máy, tôi biết tất cả là do tôi nên không thể cầu xin anh tha lỗi chỉ mong anh tìm được người yêu anh hơn tôi. Vì anh xứng đáng điều đó. Còn tôi một mình gặm nhấm nỗi cô đơn trống trải nhiều lúc buồn nhưng không thể nói ra cùng ai. Diễm My phải đi học thời gian được nghỉ nó về với Bí Đỏ, rảnh tối tí chúng tôi gọi điện tán gẫu tí. Nhớ thời còn ở quê tôi với Diễm My như hình với bóng giờ lên đây mỗi đứa một nơi, Diễm My cũng lo học vừa đi làm thêm. Tôi đưa tiền Diễm My không chịu tôi cũng đành chấp nhận.


- Khánh Vi. Sao ngồi thẫn thờ thế kia.


Giật mình tiếng gọi của chị Quỳnh, tôi bừng tỉnh trong suy nghĩ vừa rồi, tôi khẽ cười:


- Dạ không có gì ạ. Chị đợi chút em lên thay đồ nhé.


- Ừ. Đẹp lên nha em, lâu ngày chị đưa đi chơi một bữa cho thỏa thích luôn.


Tôi gật đầu rồi đứng dậy đi thẳng lên phòng đúng lúc Vĩnh Tường bước ra, tôi không thèm nhìn lấy anh ta mà đi thẳng vào trong phòng lấy bộ váy mặc vào, trang điểm sơ qua để đi cùng chị Quỳnh chứ tôi sợ làm xấu mặt chị ấy khi có một em dâu quê mùa như tôi. Xong xuôi bước xuống thấy chị Quỳnh đã đứng sẵn đó, trông chị rất đẹp làm tôi cảm thấy mình đứng bên cạnh thấy chút lạc lõng. Nhưng không sao tôi sống đúng con người của mình, đồ tôi mặc cũng không hề rẻ, mẹ chồng tôi lo những thứ tốt nhất, bà không muốn tôi mặc mấy bộ lỗi thời, lần đi mua đồ mẹ chồng tôi chọn quá trời làm chật hết tủ. Tôi đi tới bên cạnh chị Quỳnh:


- Em xong rồi ạ.


- Đi thôi em, bạn chị đang chờ.


- Dạ. Chào mẹ con đi ạ.


- Đi đi con. Tối về muộn cũng được chứ thằng Tường đi kiểu gì cũng say xỉn.


Tôi khẽ cười rồi cùng chị Quỳnh bước ra xe, chị chở tôi đến nhà hàng sang trọng, bước vào thấy vài người đang ngồi nhìn một người đàn ông trông rất lịch lãm, tôi nghĩ người đó là người chị Quỳnh thích, nhìn sang ánh mắt chị tôi thấy tràn đầy hạnh phúc lắm. Chị kéo tôi đến bên.


- Chào mọi người, Quỳnh tới rồi đây.


- Ngồi xuống đi, bọn tôi mới tới, nay dẫn em dâu tới chơi luôn à.


Quỳnh gật đầu rồi chuẩn bị kéo ghế cho tôi nhưng người đàn ông ngồi bên kéo ra, tôi gật đầu cảm ơn ngồi xuống. Mọi người cười nói vui vẻ chỉ có tôi ngồi im lặng.


- Uống một ly đi em, sao ngồi buồn thế.


Tôi khẽ đáp:


- Dạ. Em không uống được rượu ạ.


- Loại này nhẹ lắm em. Hay sợ chị Quỳnh không cho uống vậy.


Thúy Quỳnh nghe vậy cười:


- Ông như tôi là chị chồng hung dữ lắm hay sao mà không cho, con bé chưa uống bao giờ nên sợ nó say.


Thật ra tôi biết uống nhưng sợ đến đây mọi người đánh giá nên tôi không dám, nghĩ lại hôm đám cưới tôi còn say xỉn cơ mà, mấy loại này ăn thua gì với tôi. Nhưng người đàn ông đó cứ mời mãi tôi đành cầm ly lên uống, đúng như lời người đàn ông nói uống vị ngọt nhẹ chứ không như rượu dưới quê.


- Thấy thế nào ngon chứ.


- Dạ. Ngon ạ.


- Anh nói rồi mấy loại này dành cho các em đó. Chứ anh phải uống loại mạnh hơn, nghe nói em dạy học à.


- Dạ. Em đi dạy ạ.


- Cô giáo hèn chi nhìn khác nhỉ? Nhìn không như mấy cô ở đây khó tính.


Huyền Chi ngồi bên cạnh nói:


- Đình Luân, ông say rồi nhảm phải không? Kêu ai khó tính.


- Tôi nói bà đâu, có tật giật mình à.


- Không giật mà nói ghét quá. Con bé Vi có chồng rồi, ông ngồi nói coi chừng chồng nó ghen đó.


- Ơ bà này, tôi chúc rượu nói chuyện bình thường có tán tỉnh gì đâu? Nghĩ vớ va vớ vẩn.


- Tưởng ế làm liều.


- Bậy nào? Quỳnh nó chôn sống tôi luôn đấy.


Thúy Quỳnh đáp:


- Ông làm như tôi hung dữ vậy?


- Quên bà hiền nên mới để mắt tới ông bác sĩ khó tính Huỳnh An này đúng không nhỉ?


Thùy Quỳnh nghe tới đây im bặt không nói nên lời. Huyền Chi đáp lời:


- Say rồi nói ít lại, nói nhiều ông An khâu miệng lại đó.


- Vậy thì im, nhưng tôi không nói mọi người buồn đó nha.


Tất cả liếc Đình Luân nên anh ta im lặng không nói lời nào nữa.


Thúy Quỳnh quay sang Khánh Vi:


- Bạn chị đùa chứ không có ý gì đâu, em ngồi chơi cứ thoải mái đi nhé.


- Dạ. Chị không định sang ngồi bên cạnh anh kia à. Em thấy anh ta có vẻ trầm tính.


- Chị ngại, để từ từ chị qua nói chuyện.


- Nói làm liền đi chị, chứ ngồi bên này anh ấy ngồi im thế lại mất cơ hội đó, chị qua đi


Tôi cố đẩy chị Quỳnh đứng lên đi về phía người đàn ông đó, nhìn hai người rất là hợp. Tôi cũng đứng dậy bước ra ngoài thì trông thấy phía xa thấy Vĩnh Tường đang ngồi cùng với bạn, thấy cười nói rất vui vẻ, thấy ai cũng có cặp còn anh ta một mình ngồi không có em nào cả, nếu Trâm không lừa dối anh ta chắc có lẽ bây giờ bên cạnh là Trâm chứ không ngồi một mình như kia. Tôi định giả vờ như không thấy nhưng một người bạn của anh ta thấy tôi.


- Vợ mày phải không Tường.


Vĩnh Tường quay qua thấy tôi, hai ánh mắt nhìn nhau nhưng tôi giả vờ như không thấy đi thẳng ra ngoài. Vừa đến cửa nghe giọng anh ta gọi:


- Khánh Vi, cô không thấy tôi hả?


Tôi xoay người lại đáp:


- Thấy anh làm gì? Anh đã nói anh làm gì đi đâu kệ anh, tôi không được xen vào, giờ anh lại nói thế.


- Cho dù như thế cô cũng nể tí mà đứng lại chào bạn tôi chứ.


- Bạn anh liên quan gì tới tôi đâu. Anh ra đây làm gì?


- Cô được lắm, nói sao cô cũng nói được, cô vừa uống rượu à, chị tôi đâu rồi.


Tôi gật đầu:


- Tôi uống thì sao? Chuyện của tôi, anh quan tâm làm gì? Chị Quỳnh ở trong, tôi ra ngoài tí, anh vào trong với bạn anh đi, theo tôi làm gì?


- Tôi có chân tự đi, cô say để tôi đưa cô về ngủ?


- Không cần, lát nữa tôi về với chị Quỳnh, anh vào trong với bạn anh đi, tôi đi vệ sinh anh muốn đi theo tôi à.


Vĩnh Tường cau mày không đáp đi thẳng vào trong, tôi quay người bước vào nhà vệ sinh một lúc rồi bước ra ngoài, công nhận lúc nãy uống rượu thấy dễ uống giờ ngấm thấy người hơi mệt. Tôi đi ra chỗ ghế sô pha ngồi xuống cho tỉnh một lúc rồi vào chỗ chị Quỳnh. Đang ngồi một lúc thì ly nước đặt trước mặt.


- Say uống nước này cho tỉnh, đã yếu bị đặt ra gió giờ nhìn khuôn mặt cô đi.


Tôi ngước lên thấy bản mặt Vĩnh Tường đáng ghét:


- Kệ tôi, anh ra đây làm gì?


- Nhìn cô say, chứ làm gì đâu? Uống đi rồi tôi đưa về cho mẹ xem con dâu ngoan của mẹ tôi giờ say sỉn thế kia.


- Ai nói anh, tôi say, chẳng qua lâu rồi tôi không uống nên thế thôi. Chứ tôi thấy bình thường.


Vĩnh Tường chép miệng:


- Tại rượu đắt tiền nó khác rượu rẻ tiền nên cô uống thấy không say chứ nhìn người cô đi, như cô hồn chứ ai nói cô giáo.


- Anh có im miệng lại cho tôi không? Cô giáo không phải là người à.


- Thì đúng là người, nhưng cô lại khác người.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc