Chương 05

Tác giả: Thanh Nhàn

Đám cưới sau đó cũng kết thúc, mọi người về hết, tôi không nỡ cứ ôm cứng lấy tay mẹ tôi mà khóc:


- Mẹ ơi.. mẹ đừng về mẹ ơi… mẹ cho con về theo mẹ ơi…


- Lấy chồng rồi thì khi nào muốn về mà không được hả con. Nín đi nào, mẹ thương.


- Con không muốn lấy chồng, con chỉ muốn ở nhà với ba mẹ với các em thôi…hu hu…


- Ngoan nào.


Mẹ tôi cũng rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn lạnh lùng gạt tay tôi đi, bà quay lưng nhưng tay vẫn đưa lên quẹt nước mắt. My nó cũng khóc một lượt mới theo nhà tôi về. Thấy tôi không nỡ chia tay mọi người nên mẹ chồng tôi an ủi:


- Không khóc nữa con, con muốn về nhà lúc cũng được mà. Nếu con thích mẹ sẽ mua nhà cho bố mẹ con ở đây, họ lên đây sống cho gần con.


Tôi vừa khóc vừa thút thít trả lời:


- Ba mẹ con không thích ở phố đâu.


- Vậy thôi, nín đi nào, ngày vui mà sao cứ khóc lắm.


Tôi cố gắng kìm chế cảm xúc mình lại rồi gật gật đầu. Sau khi mọi người về hết, tôi vào trong kia thay váy cưới, tẩy trang rồi theo nhà họ về nơi gọi là ‘’ nhà chồng ‘’. Nhà giàu có khác, căn nhà thì to chà bá nằm chễm chệ nơi khu đất vip, xung quanh cây cối mát mẻ, nhìn xa xa còn có công viên nữa.


Chiếc ô tô chạy thẳng vào căn biệt thự, hai cánh cổng sắt to đùng đóng lại, tôi cứ tưởng mình là con chim non đã bị nhốt vào Ⱡồ₦g. Muốn tung cánh bay qua khỏi cánh cổng đó cũng khó, cho dù có ra được cũng sẽ bị thương rất nhiều. Chúng tôi bước xuống xe, có người chạy ra xách đồ cho tôi nữa. Bọn họ đi vào nhà, tôi cũng đi theo, khi vào trong mẹ chồng tôi lớn giọng gọi:


- Mọi người lại đây.


Bọn họ bắt đầu túa từ những nơi khác nhau của căn biệt thự này và tập trung lại đây. Bà Kim giới thiệu:


- Đây là Khánh Vi, là con dâu của Đỗ gia, con bé cũng giống như chúng tôi, là chủ nhân ở đây. Vì thế mọi người cũng phải biết vị trí của con bé ở căn nhà này. Rõ chưa?


Tất cả họ cùng đồng thanh:


- Dạ rõ thưa bà chủ.


- Mọi người giải tán.


Mọi người lại tản đi, ai làm việc của người nấy, mẹ chồng tôi lại nắm tay tôi và dặn dò:


- Có chuyện gì con cứ nói với mẹ hay là Thúy Quỳnh, biết không?


- Dạ, con biết rồi.


- Thôi mấy đứa đi nghỉ đi, sớm giờ mệt lắm rồi đấy.


- Dạ mẹ.


Chị Quỳnh cũng chào chúng tôi rồi đi lên phòng, công nhận chị Quỳnh đẹp thật đấy, dáng cao, phần nào ra phần đấy. Đã thế lại còn giỏi và ứng xử tốt nữa, tính tình lại cực kỳ dễ thương, may sao chị ấy không như con My nói ‘’ giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng ‘’.


Vĩnh Tường mới thong thả đi lên trước, chắc cũng hơn nữa bậc thang tầng một rồi. Mẹ chồng tôi gọi lại:


- Tường… dẫn Vi lên phòng đi con..


Anh ta nhìn mẹ tỏ vẻ khó chịu chút:


- Cô ta có chân mà, muốn đi thì tự cô ta đi được chứ.


Vĩnh Tường lại quay lưng bỏ đi, tôi mới nói với mẹ chồng:


- Không sao đâu mẹ, con đi được.


- Nghỉ ngơi cho khỏe nhé con, cần gì cứ gọi.


- Dạ..


Tôi mới nhanh chân đi theo Tường lên cầu thang, mẹ chồng tôi nhìn theo, miệng mỉm cười. Hai tay ôm lại miết nhẹ với nhau, cứ như tìm được cảm giác an ủi.


Tôi đi vào phòng với Vĩnh Tường, khỏi phải nói là cái phòng to và rộng cỡ nào, đồ đạc nhà giàu thì không cần phải nói thêm nữa. Chỉ cần nhìn cái dáng vẻ bên ngoài thì đúng là loại đắt tiền. Anh ta đi lại cái giường rồi nằm oạch lên đó, hai tay dang tay, mắt nhắm nghiền, miệng lên tiếng:


- Tuy chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng vẫn không khác gì người dưng. Cái giường này tôi nằm quen rồi, không muốn có người lạ nằm cạnh. Nên cô cũng biết thân biết phận mà ra đất nằm.


Tôi nhíu mày, mím môi rồi chầm chậm đi lại chỗ anh ta, hai tay vòng qua nhìn anh ta một cách khinh bỉ:


- Anh có phải đàn ông không đấy? Một con người to lớn như anh lại giành giường với một đứa con gái như tôi? Tôi thì thấy bình thường, dù sao nhà tôi nghèo nên nằm đất cũng quen, chỉ là nhìn anh, mất mặt quá.


Vĩnh Tường nghe đến đấy liền mở mắt to ra, liếc mắt nhìn về phía tôi, không những thế anh ta còn ngồi bật dậy nữa:


- Cô nói ai không đáng mặt đàn ông?


- Tại đàn ông tôi gặp xưa nay bọn họ đều ga lăng và tốt bụng, mặc dù họ không giàu và cơ thể bốc ra mùi tiền thì họ vẫn là đàn ông thực thụ. Còn anh.


Tôi nhìn anh ta, bĩu môi dài thượt rồi quay lại lấy đồ trong va li ra, anh ta nắm tay tôi kéo lại. Sức kéo mạnh khiến tôi bị mất thăng bằng mà ngã nhào ra phía sau. Lần này anh ta đã dang tay đỡ tôi, anh ta cũng mất thăng bằng và bị ngã. Rất may chúng tôi bị ngã lên giường, tôi lại nằm trên tay anh ta, đã thế anh ta còn ôm tôi vào lòng nữa. Lần đầu tiên chúng tôi ở sát nhau đến thế, gương mặt cũng gần nữa, cả hai ái ngại rồi đẩy nhau ra. Tôi lại đứng lên để làm việc của mình, anh ta nói vọng theo:


- Tôi nhường giường cho cô đó, không mất công lại nói này nọ với mẹ tôi.


- Biết điều đấy.


- Nhìn cái mặt thấy ghét.


- Tôi có mượn anh thương đâu.


Anh ta không cự cãi với tôi nữa, đứng lên rồi nhanh chóng bỏ ra ngoài, cửa cũng đóng thật mạnh. Tôi nhủ thầm:


- Đi luôn được thì tốt quá.


Tôi lấy đồ soạn ra, lấy bộ đồ bộ đi tắm rồi đi ngủ thôi, thật sự tôi lúc này rất mệt, nhưng lê lết cả ngày nên không thể không tắm. Tắm xong thì lăn vào giường ngủ, chiếc giường to êm ái nhưng lạ lẫm, mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, đôi mắt nhìn trân trân trên trần nhà đến lúc mệt mỏi cũng nhắm dần lại.


Tôi ngủ đến khi có người gõ cửa phòng tôi, chắc họ cũng gõ một lúc rồi nên tôi mới nghe thấy. Dù còn mệt nhoài nhưng vẫn cố ngồi dậy lại mở cửa. Phía bên ngoài lại là mẹ chồng tôi, thường như thế này thì người đến gọi là người giúp việc mới phải. Tôi lúng túng hỏi:


- Mẹ gọi con ạ?


Mẹ chồng nhìn tôi hiền hoà, cảm giác ấm áp thân thuộc:


- Muộn lắm rồi, xuống ăn cơm thôi con, mọi người đang đợi.


Nghe mẹ chồng nói thế tôi mới tỉnh người:


- Thôi ૮ɦếƭ, con xin lỗi mẹ, con mệt quá nên ngủ quên. Con xuống ngay đây.


- Được rồi, mẹ xuống trước đợi con.


- Dạ mẹ.


Mẹ chồng tôi đi trước, dáng đi cũng chậm rãi nhẹ nhàng không khác gì chị Quỳnh. Nhà có tiền có khác, không như mẹ tôi, dáng đi lúc nào cũng vội vã, mà đúng thôi cái nghèo cái đói không vội thì lấy gì cho vào miệng. Tôi không nhìn thêm nữa mà đi ngược vào trong, vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng xuống phía bên dưới nhà. Đi thẳng xuống phòng ăn thì mọi người đã đủ cả, tôi cũng không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu chào rồi lặng lẽ ngồi vào cái ghế còn trống bên cạnh chị Quỳnh. Chị ấy hỏi tôi:


- Còn mệt không em?


- Dạ, em đỡ rồi chị.


Mọi thứ đang yên ả thì Tường chen ngang:


- Ngủ như heo đến giờ thì kiểu gì lại không khoẻ, bắt người khác phải đợi mình, không biết phép tắc.


Cốc…


Chị Quỳnh xách đôi đũa gõ ngay lên đầu Vĩnh Tường, tôi nhìn mà hả dạ ghê. Gõ xong còn răn đe nữa:


- Đừng có mà ăn Hi*p con bé, dù sao nó cũng là bị ép buộc mới phải gả cho em chứ không sung sướng gì đâu. Không thương nó thì cũng đừng ăn Hi*p nó.


Bị gõ đau, anh ta nhíu mày nhìn chị Quỳnh rồi cáu:


- Ai mới là em của chị vậy?


- Nhưng em là đàn ông, chị không chấp nhận điều đó.


Mỗi câu mỗi chữ chị Quỳnh nói khiến tôi rất mát lòng, có lẽ trong căn nhà to lớn này tôi không cô đơn. Mẹ chồng tôi nhìn chúng tôi rồi mới buông lời:


- Được rồi, chị Quỳnh nói đúng đấy, con dù sao cũng là đàn ông, nên biết cách cư xử chút.


- Chị Quỳnh đã thế lại đến mẹ, thế trong cái nhà này con lại là người thừa.


- Nói lắm.


Mẹ chồng tôi mỉm cười rồi quay sang tôi, bà đưa cho tôi một cái thẻ màu đen và dặn dò:


- Đây là thẻ không giới hạn, con thích gì cứ mua.


Tôi cầm cái thẻ đen lên rồi đưa lên nhìn qua nhìn lại, ánh mắt cũng nhìn chị Quỳnh rồi đảo sang nhìn mẹ chồng tôi. Tôi hỏi lại cho chắc:


- Mua gì cũng được ạ?


- Đúng rồi, và không ai quản lý con về vấn đề đó cả.


Ánh mắt tôi sáng rực, tôi cố gắng kìm chế cái sự sung sướng lại, nhẹ nhàng cho vào túi áo cất rồi cúi đầu lịch sự:


- Con cảm ơn mẹ ạ, em cảm ơn chị Quỳnh.


Tường nhìn thấy cái vẻ mặt của tôi mà anh ta tức tối đến không chịu được:


- Hai người nhìn cái mặt cô ta kìa, có tiền là mắt sáng hơn cả mặt trời.


- Anh buồn cười, ai thấy tiền mà không sáng mắt, ai chê thì đúng là loại ngu đấy anh ạ.


- Hay bản chất cô vốn thế?


- Thế anh thử không có tiền đi rồi anh còn kiêu căng được như bây giờ không?


Câu nói đó của tôi chặn họng được anh ta, tưởng đâu mọi người sẽ đứng về phe anh ta, nhưng mọi người chỉ cười thỏa mãn. Mẹ chồng tôi mới gọi:


- Thôi ăn cơm rồi có sức mà cãi nhau.


Mẹ chồng tôi cho dọn cơm lên, mâm cơm khá sang trọng, nào là tôm hùm, gà quay, nhìn thôi đã thấy mùi tiền. Mẹ chồng liền gắp cho tôi cái đùi gà béo, chị Quỳnh cũng cho tôi cả miếng cá đỏ đỏ mà họ gọi là cá hồi nữa. Mọi người bắt đầu ăn, tôi cũng ăn, những món này ngon thật, có lẽ nhà này có đầu bếp xịn sò, nhưng sơn hào hải vị làm sao so được với cơm cà, rau luộc mẹ tôi nấu. Đang ăn mẹ chồng tôi mới lên tiếng:


- Mai lên mộ ba nghe mấy đứa.


Chị Quỳnh hỏi:


- Khi nào hả mẹ?


- Tầm 9h sáng mai đi cho mát.


- Dạ.


- Đi xong, con đưa Vi đi mua ít đồ cơ bản đi con.


- Con biết rồi mẹ.


Tôi từ chối:


- Không cần đâu mẹ, con có thẻ mà, con muốn mua gì cũng được, không cần phiền chị Quỳnh đâu.


- Không sao đâu, chị rảnh mà, chị cũng tiện đi mua ít đồ luôn.


- À, dạ chị.


Ngày đầu tiên tôi về nhà chồng như vậy xem ra có phần khá ổn.


Lúc này ở quê, My nó đang ăn cơm thì Bí Đỏ chỉ tay lên ti vi mà mách:


- Mẹ ơi… cô Vi kìa mẹ… cô Vi làm cô dâu đẹp thế…


My nó nhìn theo hướng ngón tay nhỏ nhỏ xinh xinh, mặt nó đơ đi vài giây. Mẹ nó cũng nhìn theo và trầm trồ:


- Vi nó lấy chồng nhà có tiền thế, lên hẳn ti vi là to lắm đấy.


- To lắm mẹ ạ, nhà buôn hột mà kiểu gì không giàu.


- Nó cũng lấy chồng rồi đó, còn cô thì sao?


My chững lại vài giây, chén cơm cũng bị buông xuống mâm, nó quay sang chùi cơm trên miệng cho Bí Đỏ. Mẹ nó nhìn thấy con cũng chỉ biết thở hắt ra, chén cơm cũng buông xuống:


- Mẹ biết con nghĩ gì, nhưng chuyện đó qua rồi, Bí Đỏ cũng lớn rồi có thể ở với mẹ, con lại không thể cứ sống như thế mãi được. Nhà mình có mỗi 2 mẹ con, lại thêm con Bí Đỏ, mẹ không muốn con giống như mẹ, bị người đời khinh khi.


- Kệ người ta mẹ ạ, con vẫn đi làm vẫn có tiền, vẫn lo cho mẹ và Bí Đỏ được. Sau này mẹ sợ buồn thì cứ sang nhà các cô, các cô có bỏ mẹ con mình đâu, các cô cũng thương Bí Đỏ mà.


- Nhưng mẹ không muốn thế… mẹ…


My nhìn vào mắt mẹ, nó lại gắng trấn an bà:


- Con sẽ lấy chồng mẹ yên tâm, khi nào gặp đúng người con sẽ lấy mà, mẹ không phải lo.


- Vậy thì được.


Nói rồi bọn họ lại ngồi ăn cơm, My nó lại đút thêm cho Bí Đỏ ăn. Gia sản lớn nhất của nó bây giờ là người sinh ra nó và người nó sinh ra mà thôi.

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc