Sự xuất hiện của Quyền Nam Dương khiến cho mọi người có mặt đều kinh ngạc há hốc miệng.
Bọn họ đương nhiên hoàn toàn tin rằng Tổng thống của bọn họ thực sự đã gặp tai nạn vào hôm qua, chẳng ai ngờ đó chỉ là một tin đồn nhảm.
Dù sao thì chuyện Tổng thống gặp nạn vẫn còn ầm ĩ từ tối qua, phía Bắc Cung thì không có ai đứng ra làm rõ thông tin này.
Nhân viên Bắc Cung cũng chưa hề đứng ra thông báo hay đính chính, lời đồn ngày một lan xa, sự ảnh hưởng cũng ngày càng nghiêm trọng, cũng là một cách gián tiếp thừa nhận tin tổng thống gặp nạn là thật.
Ai ngờ, vào lúc mọi người đã chấp nhận sự thật Tổng thống gặp nạn, chuẩn bị bầu tổng thống mới, thì vị tổng thống đó lại thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngài tổng thống của bọn họ đứng đó, dáng đứng nghiêm nghị thẳng tắp, trên mặt là nụ cười ấm áp, thân thiện với người dân.
Giống hệt vì tổng thống đáng mến và gần gũi trong trí nhớ của mọi người!
“Thật sự là ngài tổng thống sao?”
“Không phải mắt tôi bị hoa rồi chứ?”
Có người hỏi, nhưng giọng nói của anh ta rất nhỏ, nhỏ đến mức giống như muỗi kêu vo ve, vì anh ta không xác định đây là thực hay là mơ.
Có người thì kinh ngạc đến mức sinh ra ảo giác, liên tục dụi mắt, rồi lại mở to mắt ra nhìn xem có đúng là ngài tổng thống đang đứng bên cạnh họ không.
Thậm chí còn có người tưởng rằng ngài tổng thống vẫn không yên tâm về đất nước, linh hồn của anh trở về thăm mọi người.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời không ai phá vỡ im lặng.
Sự im lặng bao trùm diễn ra một lúc lâu, đến khi Quyền Lập Chí lên tiếng: “Quyền Nam Dương?”
So với dân chúng, sự kinh ngạc của Quyền Lập Chí không kém bọn họ chút nào, bởi vì đã một thời gian dài họ chưa nghe giọng anh rồi.
Từ trước đến nay, Quyền Lập Chí vẫn không thích đứa con trai Quyền Nam Dương này, ông ta thậm chí không muốn thừa nhận Quyền Nam Dương là con mình.
Nguyên nhân ông ta không thích Quyền Nam Dương rất nhiều, nhiều đến mức ông ta không kể hết được.
Có lẽ là vì tính cách của Quyền Nam Dương hoàn toàn trái ngược với ông, cũng có thể là vì ông không thể nắm bắt được đứa con quá lạnh lùng và độc lập này.
Đứa con trai của chính ông ta, không chỉ không nghe lời, mà luôn luôn chống lại ông, thậm chí còn muốn Gi*t ૮ɦếƭ đứa con trai mà ông yêu thương nhất.
Giữa bọn họ có vô vàn ân oán, bất luận thế nào, Quyền Lập Chí cũng không thể giống như những người cha khác, yêu thương Quyền Nam Dương, con trai mình.
Hôm nay, cũng vì nhận được tin Quyền Nam Dương gặp nạn nên không quản mưa tuyết mà chạy đến đây, nhưng cũng không ngờ, căn bản Quyền Nam Dương không xảy ra chuyện gì.
Thấy Quyền Nam Dương vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt, trong lòng Quyền Lập Chí có muôn càn suy nghĩ, không biết được là vị gì.
Có lẽ, nhìn thấy Quyền Nam Dương vẫn sống tốt, ông ta vẫn còn chút vui mừng, không nhiều, chỉ có một chút chút.
Dù ông ta không thích đứa con Quyền Nam Dương này như thế nào, nhưng trong người nó vẫn chảy dòng máu của ông ta, là ruột thịt của Quyền Lập Chí ông ta.
Tuy ông rất hận Quyền Nam Dương, hận anh không chịu sự khống chế của ông, hận anh luôn chống đối mình, nhưng ông cũng chưa từng nghĩ đến việc loại bỏ Quyền Nam Dương.
Bây giờ nhìn thấy Quyền Nam Dương vẫn sống sót trở về, Quyền Lập Chí cũng không có cảm giác bài xích như ông nghĩ.
Trong một thời gian rất rất ngắn, không chỉ Quyền Lập Chí suy tư, mà Thái Yên Chi đứng bên cạnh ông ta còn suy nghĩ nhiều hơn vạn lần.
Thái Yên Chi là một người vô cùng điềm tĩnh, cũng là một người giỏi ngụy trang, nếu không bà cũng không thể nhẫn nhịn được ba mươi năm như vậy.
Lúc nhìn thấy Quyền Nam Dương xuất hiện, bà ta cảm thấy khó tin, không muốn tin, nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn, bà ta đã nhanh chóng che đậy được cảm xúc thật của mình.
Bà ta bình tĩnh đứng bên cạnh Quyền Lập Chí, chỉ có hai bàn tay đang nắm chặt bên cạnh hông thể hiện phản bội nội tâm của bà ta.
Trong một thời gian ngắn, ánh mắt của Quyền Nam Dương khẽ đảo qua, biểu cảm của tất cả mọi người được anh thu vào trong mắt, anh mới nói tiếp: “Trưởng thư kí Lâm, là ai công bố trên mạng tin tôi gặp nạn?”
Lâm Thành Thiên ôm chặt tư liệu trong tay, rất cung kính trả lời: “Thưa Ngài tổng thống, đã tìm ra người tung tin đồn, cũng đã bắt về để điều tra rồi.”
Quyền Nam Dương gật đầu: “Rất tốt.”
Lâm Thành Thiên lại nói: “Phàm là những người tung tin, chúng tôi đều sẽ kiểm tra cẩn thận từng người một, nhất định sẽ tra ra lí do bọn họ làm như vậy.”
Quyền Nam Dương lại gật gật đầu.
“Sao lại vậy? Sao mày vẫn còn sống? Quyền Nam Dương, sao mày không đi ૮ɦếƭ đi?” Mọi chuyện đột nhiên như vậy, khiến Quyền Đông Minh hoảng loạn, lại nhìn thấy vị trí tổng thống cách xa anh ta hơn, anh ta không muốn giả vờ nữa, không muốn làm một kẻ nhu nhược ngu ngốc nữa, anh ta không biết đây là đâu nữa, chỉ biết la hét.
“Rất xin lỗi! Tôi không ૮ɦếƭ, khiến cậu thất vọng rồi.” Quyền Nam Dương nhìn Quyền Đông Minh, ánh mắt khẽ chuyển, lại nhìn Quyền Lập Chí, ý cười trên mặt anh càng sâu.
Có vài người, bao gồm cả cha ruột của anh, bọn họ đều chỉ mong anh ૮ɦếƭ đi.
Nhưng bây giờ anh lại bình an xuất hiện trước mặt bọn họ, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ khiến anh cảm thấy sung sướng vô cùng.
Quyền Đông Minh phát điên: “Quyền Nam Dương, máy bay mà mày đi, là tao sai người động tay, tao đã tận mắt thấy mày lên máy bay, hơn nữa còn xác nhận mày trong vụ tai nạn máy bay đó, sao mày lại còn sống được? Không, không… mày không thể nào còn sống, tuyệt đối không thể, mày là giả, mày không phải Quyền Nam Dương, mày chỉ là một kẻ giả mạo Quyền Nam Dương.”
“Đông Minh!” Thái Yên Chi đứng ở một bên, trước giờ cô bà che giấu cảm xúc của mình, chưa từng nói gì mà cũng không nhịn đượcquát anh ta một câu.
Ba mươi năm bà ta cũng đã cắn răng chịu đựng, cũng chẳng sợ phải đợi thêm vài năm nữa.
Bà ta tin rằng, chỉ cần còn sống, thì mọi chuyện sẽ có khả năng thực hiện, nhất định có thể nghĩ ra cách để lấy lại tất cả về tay mình.
Quyền Nam Dương chưa ૮ɦếƭ quay lại thì có làm sao?
Lần này chưa khiến cho nó ૮ɦếƭ, ngày tháng sau này còn dài, sẽ có một lần thành công khiến cho Quyền Nam Dương biến mất khỏi thế giới này.
Sẽ có một lần…
Bà ta có thể nghĩ ra cách khiến mụ đàn bà cản chân bà ta ૮ɦếƭ, lẽ nào bà ta không thể Gi*t được tên Quyền Nam Dương này?
Không phải bà ta không làm được, mà là cần thời gian, chỉ cần cho bà ta thêm thời gian, cho dù mười năm hay hai mươi năm đều được, nhất định sẽ có một thời cơ thích hợp.
“Mẹ hét cái gì? Mẹ cũng biết, Quyền Nam Dương lên máy bay rồi, nó không thể còn sống được, Quyền Nam Dương này nhất định là giả.” Thái Yên Chi cắn răng chịu đựng ba mươi năm, ba không sợ phải đợi thêm vài năm, nhưng Quyền Đông Minh đến một phút cũng không chịu được nữa.
Anh ta đã từng mất đi cơ hội ngồi vào vị trí tổng thống này một lần, anh ta không muốn mất đi lần thứ hai, vì đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh ta rồi.
Quyền Đông Minh biết rõ, lần này mà còn không ςướק được vị trí tổng thống, anh ta hoàn toàn vô vọng rồi.