“Tôi nghĩ, tôi đã biết điều cần biết trên người cô nhóc này rồi.” Người đàn ông cười khẽ: “Bây giờ, Quyền Nam Dương sống ૮ɦếƭ không rõ, bắt con nhóc này có gì khác biệt chứ?”
Đúng vậy, mục đích chủ yếu nhất mà anh đến tìm Trần Nhạc Nhung không phải là dẫn cô đi, mà là muốn từ chỗ cô xác nhận xem, rốt cuộc Quyền Nam Dương có xảy ra chuyện hay không.
Nếu như Quyền Nam Dương không xảy ra điều gì bất trắc, vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không lừa gạt cô nhóc này, vậy có thể chứng minh cô nhóc này cũng không biết Quyền Nam Dương đã xảy ra chuyện.
Chỉ có khi Quyền Nam Dương thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người bên cạnh anh ta mới có thể phong tỏa tin tức, ngay cả người phụ nữ thân mật với anh ta nhất cũng không biết tình huống thật.
“Cậu chủ, cậu có thể xác định Quyền Nam Dương thật sự xảy chuyện sao?” Tên thuộc hạ vẫn chưa hiểu rõ tình huống, tại sao mọi chuyện lại kết thúc rồi?
“Cậu nói xem?” Người đàn ông hừ lạnh, khẽ nhướn mày, nhìn anh ta có vẻ rất vui, có lẽ đây là nụ cười đầu tiên xuất phát từ đáy lòng của anh ta trong những năm gần đây.
Quyền Nam Dương là người đàn ông có số mạng rất lớn, đã nhiều lần thoát ૮ɦếƭ, ngược lại lần này anh ta muốn xem Quyền Nam Dương còn có thể sống sót hay không.
Trực thăng rơi xuống từ độ cao như vậy, các thiết bị thoát hiểm trên trực thăng đã bị người của anh ta giở trò, lần này Quyền Nam Dương muốn trốn thoát, trừ khi mọc cánh.
Còn nếu không mọc cánh, vậy thì chờ ૮ɦếƭ đi.
Nghĩ đến Quyền Nam Dương sẽ hoàn toàn biến mất trên thế giới này, cũng không thể tiếp tục ngăn cản con đường đi của anh ta nữa, người đàn ông nhướn mày cười khẽ.
Anh dùng thân phận của người khác để chờ đợi nhiều năm như vậy, đã đến lúc kết thúc tất cả mọi thứ, để anh có thể dùng thân phận quang minh chính đại của anh ta bước lên võ đài chính trị.
Tên thuộc hạ không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngược lại anh ta đi bên cạnh cậu chủ là để phụ trách công việc thể lực, chứ không phải công việc trí óc.
*
Vừa về đến nhà, nụ cười giả vờ trên khuôn mặt Trần Nhạc Nhung không còn giữ được nữa, cô cắn môi: “Cô út, cảm ơn cô!”
“Cô bé ngốc, chúng ta là người nhà của con, con nói cảm ơn chúng ta làm gì.” Trần Tiểu Bích vỗ lưng Trần Nhạc Nhung, quay đầu nhìn Chiến Niệm Bắc: “Người của anh có điều tra được tin tức gì không?”
Chiến Niệm Bắc lắc đầu: “Không điều tra được tin tức gì. Ngay cả những người mà Quyền Nam Dương đưa cho anh cũng không có tin tức gì.”
Dù sao thì đây cũng là nước A, không phải là nơi tập trung quyền lực của Chiến Niệm Bắc, Quyền Nam Dương cố ý để người khác phong tỏa tin tức, chắc chắn nếu anh muốn biết cũng sẽ không điều tra nhanh như vậy được.
Hơn nữa dưới thời tiết khắc nghiệt như thế này, ùn tắc giao thông, không thuận tiện để làm việc, quả thật bọn họ muốn điều tra tin tức chính là, khó càng thêm khó.
“Nhung Nhung, xin lỗi con! Ông cậu nhất thời không thể điều tra ra xem, rốt cuộc anh Liệt của con có chuyện hay không.” Trước đây, Chiến Niệm Bắc có thể nói là không có chuyện gì không thể làm được, anh có thể bảo vệ tuyệt đối từng người thân ở bên cạnh anh, nhưng ngày hôm nay, ngay cả một chút chuyện này cũng không xác nhận được, anh cũng rất áy náy.
“Ông cậu, không cần xin lỗi con đâu!” Bọn họ có thể ở bên cạnh cô đã cho cô một động lực rất lớn rồi, để cô mạnh mẽ đối mặt với những chuyện tiếp theo.
“Chiến Niệm Bắc, anh vẫn biết nói lời xin lỗi sao?” Trần Tiểu Bích trừng mắt nhìn anh, cô đã quen biết từ lúc nhỏ, cho đến bây giờ cô chưa từng nghe anh nói một câu “xin lỗi”.
“Trần Tiểu Bích, chú ý tình huống!” Có lúc Chiến Niệm Bắc rất khâm phục người phụ nữ Trần Tiểu Bích này, bất luận là trường hợp gì cô cũng có bản lĩnh lái sang chuyện khác.
“Hừ…” Trần Tiểu Bích nhìn sắc mặt của Trần Nhạc Nhung, không muốn tranh cãi với Chiến Niệm Bắc, quay đầu an ủi Trần Nhạc Nhung: “Nhung Nhung, con đừng sốt ruột, chúng ta đều ở đây, chắc chắn sẽ nghĩ ra cách.”
Chuyện này đến quá đột ngột, không ai nghĩ tới Quyền Nam Dương sẽ gặp chuyện bất trắc, đồng thời khi Quyền Nam Dương vừa xảy ra chuyện, những yêu ma quỷ quái ở khắp nơi đều muốn nhảy ra gây sự.
Bây giờ vẫn còn trận sóng to gió lớn, đó là vì tin tức này vẫn chưa tryền ra ngoài, một khi đã truyền ra ngoài, chắc chắn mọi chuyện sẽ nghiêm trọng hơn.
“Ông cậu, ông có thể phái thêm người đi điều tra không? Hoặc là…” Trần Nhạc Nhung nhìn Thường Lịch ở bên cạnh hỏi: “Thường Lịch, thuộc hạ của anh có người tài nào đặc biệt không?”
Thường Lịch nói: “Tôi đã phái người đi điều tra, bảo bọn họ có tin tức gì cũng phải mang về đây.”
Trần Nhạc Nhung gật đầu: “Được.”
Trần Tiểu Bích nhìn thấy dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ của Trần Nhạc Nhung, đau lòng ôm chặt cô an ủi: “Nhung Nhung, con đừng sốt ruột. Bây giờ mặc kệ tình huống bên Quyền Nam Dương như thế nào, con cũng không giúp được cậu ta đâu, chuyện quan trọng nhất của chúng ta lúc này chính là bảo đảm an toàn cho con, còn phải điều tra rõ những người kia, để xem rốt cuộc bọn chúng là thần thánh phương nào?”
Đừng thấy lúc bình thường, Trần Tiểu Bích làm việc lỗ mãng không để ý đến hậu quả, nhưng vào những thời điểm quan trọng như thế này, cô vẫn có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện, phân biệt được nặng nhẹ.
“Đám người kia đã đi chưa?”Trần Nhạc Nhung hỏi Thường Lịch.
“Vẫn chưa.” Thường Lịch nói: “Bây giờ bên ngoài trận tuyết lớn đã lấp kín đường đi, xe của bọn họ vẫn chưa lái ra ngoài, hơn nữa bọn họ vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý.”
Trong khoảng thời gian ngắn, Thường Lịch đã điều tra rõ, có bao nhiêu kẻ địch đang trốn trong bãi đậu xe này.
Nói thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng là người do Trần Việt phái tới bảo vệ Trần Nhạc Nhung, tòa chung cư này lại là địa bàn của bọn họ, anh ta muốn điều tra có bao nhiêu người trốn dưới bãi đậu xe, chỉ cần xem camera giấu kín là được rồi.
Hơn nữa, những người kia dám tới đây, còn dám có ý đồ với cô chủ anh, không dạy dỗ bọn họ một chút, bọn họ còn cho rằng, nơi này là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Nếu như để cho những người kia rời khỏi tòa chung cư này một cách nguyên vẹn, vậy thì ba mẹ con nhà họ Thường anh còn mặt mũi nào đi gặp tổng giám đốc Trần nữa.
Cho dù tổng giám đốc không trách tội ba mẹ con họ thì bản thân họ cũng không còn mặt mũi đi gặp ông ấy.
Reng reng reng…
Thường Lịch vừa nghĩ đến tổng giám đốc Trần, ông ấy đã gọi điện thoại đến rồi.
Ông không gọi cho Trần Nhạc Nhung mà gọi cho Chiến Niệm Bắc, Chiến Niệm Bắc vừa bấm nghe thì ông đã trầm giọng hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Chiến Niệm Bắc nói: “Yên tâm đi, có chúng em ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ Nhung Nhung bình yên vô sự, chắc chắn sẽ không để người khác động vào một sợi tóc của con bé.”
Mặc dù những chuyện này xảy ra vào buổi tối, thế nhưng mấy người Chiến Niệm Bắc biết, Trần Việt cách xa ngàn dặm cũng biết.
Bọn họ có thể kịp thời biết được mọi chuyện xảy ra ở nước A, điều này cho thấy bọn họ rất quan tâm đến Trần Nhạc Nhung, tất cả mọi người đều không muốn để cho cô chịu một chút tổn thương nào.
Trần Nhạc Nhung thấy mọi người quan tâm mình như vậy, cô cảm động đến chảy nước mắt, có bọn họ ở bên cạnh, cô không thấy sợ nữa.
Giống như bọn họ liên tục truyền động lực cho cô, để cho cô có thể đứng lên, đối mặt với những phong ba bão táp ở phía trước.
“Ba, ba đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu ạ.” Trần Nhạc Nhung nghe điện thoại nói.
Cô đã sớm không còn là bé gái rúc vào lòng ba mẹ làm nũng ngày nào nữa, cô đã có đủ năng lực bảo vệ mình, cũng biết mình đang làm gì.