Quyền Nam Dương cho người cố ý tạo ra việc máy bay rơi, đồng thời lập tức phong tỏa tin tức, tất cả chương trình cũng như mức độ bảo mật đều yêu cầu nghiêm khắc, tuyệt đối phải sắp xếp như máy bay anh bị rơi thật.
Kẻ địch của họ hết sức giảo hoạt gian trá, muốn lừa được chúng chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, bởi vậy người của họ không hề dám chủ quan.
Nhưng anh tuyệt đối không ngờ, ở nước A này ngoài kẻ dịch của anh có mạng lưới tình báo có thể so với quốc gia, mạng lưới tình báo của ba mẹ con nhà họ Thường cũng có thể lợi hại như vậy.
Trong thời gian ngắn như vậy, Thường Lịch lại có thể nắm được tin máy bay của anh bị rơi trên đường trở về từ khu xảy ra tai nạn.
Đây đúng là việc ngoài dự kiến của Quyền Nam Dương.
Trần Việt là ân nhân cứu mạng của mẹ con nhà họ Thường, nên mẹ con nhà họ Thường rất trung thành với Trần Nhạc Nhung, sau khi họ biết tin máy bay của anh rơi, chắc chắn trước tiên sẽ báo cáo tình hình cho Trần Nhạc Nhung.
Tốc độ của họ nhanh đến mức Quyền Nam Dương còn chưa nghĩ ra cách đối phó thì Trần Nhạc Nhung đã gọi điện cho Tưởng Linh Nhi.
Dưới tình huống Trần Nhạc Nhung bị người của nhiều phe theo dõi, Quyền Nam Dương không có cách nào lặng lẽ thông báo cho cô là anh không xảy ra bất trắc, nên đành phải để Tưởng Linh Nhi cùng diễn kịch với anh, để Trần Nhạc Nhung tin là thật.
Trần Nhạc Nhung chính là một bất ngờ trong kế hoạch hoàn mỹ của Quyền Nam Dương... Vì không muốn cô đau lòng, khổ sở, thiếu chút nửa anh đã hủy kế hoạch của mình.
Nhưng cũng may, lý trí của anh đã thắng tình cảm, anh đã kiềm chế được, không khiến việc tốn hết tâm tư tạo ra sự kiện máy bay trực thăng rơi hôm nay trở nên lãng phí.
...
Trần Nhạc Nhung không hiểu rõ tình hình, vẫn đang nỗ lực, vắt óc nghĩ biện pháp, nghĩ dù thế nào cũng phải đến bên cạnh Quyền Nam Dương.
Mặc kệ Quyền Nam Dương bị thương hay là bị cái gì khác, chưa tận mắt xác nhận, tin tức gì Trần Nhạc Nhung cũng giữ thái độ bán tín bán nghi.
Thường Lịch thấy cô nhíu chặt mày, xin lỗi nói: "Cô Trần, phía Bắc Cung đã phong tỏa tin tức, trước mắt chúng ta không có cách nào thăm dò được thêm tin tức liên quan tới ngài tổng thống."
Với Trần Nhạc Nhung mà nói, Bắc Cung phong tỏa tin tức như vậy, người của Thường Lịch không dò được một chút tin tức nào, thì có thể chứng minh chuyện hôm nay nghiêm trọng vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Thương vong không rõ!
Nghĩ đến mấy chữ này, đáy lòng Trần Nhạc Nhung lại run rẩy, run rẩy đến mức cô sắp không thể khống chế được tâm tình của mình.
Cô nắm chặt nắm đấm, chặt đến mức móng tay khảm thật sâu vào trong lòng bàn tay, đâm rách lòng bàn tay cô, máu tươi chảy ra.
Cô muốn để bản thân đau đớn, như thế mới có thể khiến mình tỉnh táo một chút, khiến mình bình tĩnh một chút.
"Cô Trần..."Thường Lịch thấy sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, rất lo lắng, nhưng lại không biết nên nói gì để dỗ dành cô.
Cậu ta ở bên cạnh cô đã được hai ba tháng, cũng khá hiểu cô, nhất tình cảm của cô đối với Quyền Nam Dương.
Nếu như Quyền Nam Dương sống ૮ɦếƭ không rõ, có thể biết trong lòng cô rối rắm thế nào, nhưng cô đang cố hết sức chịu đựng, nuốt bi thương vào trong bụng.
"Anh đi xuống đi." Không tra ra được tin tức, để Thường Lịch lưu tại đây cũng vô dụng, Trần Nhạc Nhung phất tay ra hiệu cho cậu ta về trụ sở của mình trước.
"Cô Trần, tôi ngồi cùng cô một chút nhé."Thường Lịch lo lắng cho cô, sợ mình vừa đi, cô sẽ làm ra chuyện tổn hại bản thân.
"Không cần." Trần Nhạc Nhung thản nhiên nói.
"Nhưng mà..."Thường Lịch còn muốn nói gì đó, bỗng đối mặt với ánh mắt kiên định của Trần Nhạc Nhung, cậu ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nói thế nào thì cô cũng là cô chủ của cậu ta, dù cậu ta lo lắng cho cô, thì cũng không thể chống lại lệnh của Trần Nhạc Nhung, nên đành ngoan ngoãn quay lại gian phòng ở tầng dưới của mình.
Thường Lịch vừa đi, gian phòng vốn yên tĩnh, càng trở nên yên tĩnh.
Hiệu quả cách âm của cửa sổ cũng vô cùng tốt, nhưng dù đóng kín cửa chính, cửa sổ, thì Trần Nhạc Nhung vẫn nghe được tiếng gió tuyết gào thét ở bên ngoài.
Tiếng gió tuyết giống như quỷ khóc gào thét, nghe vào mà lạnh cả người, trong lòng người sợ hãi, thời tiết như vậy thật khiến người ta chán ghét.
Trần Nhạc Nhung cắn cắn môi, bước đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ nhà nhà đốt đèn, ánh đèn ngũ sắc chiếu sáng thành phố khiến thành phố này biến thành một thành phố không có bóng đêm, đồng thời tuyết lớn cũng khiến cho thành phố đẹp như mộng ảo.
Cảnh tuyết trắng khiến thành phố nhìn đẹp hơn nhiều, nhưng lại lạnh lẽo như một thành phố ૮ɦếƭ, không hề có chút ấm áp nào, không hề có tình cảm.
Nếu không phải vì anh Liệt ở đây, cô nghĩ, đời này, nhiều nhất cô chỉ tới thành phố này ngây ngốc mấy ngày, chắc chắn sẽ không ở đây ở lâu.
Trong thoáng chốc, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người khổng lồ, một bóng người Trần Nhạc Nhung quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Nhìn thấy bóng người đó, Trần Nhạc Nhung bản năng giơ tay giữ lấy, nhưng chẳng những cô không giữ được bóng người hư vô đó, tay cô còn đập mạnh vào kính trong suốt.
Kính rất cứng, khi tay Trần Nhạc Nhung đập vào phát ra một tiếng vang thật lớn, đau đến mức cô cảm thấy năm đầu ngón tay mình như đều bị ᴆụng nát rồi.
Nhưng Trần Nhạc Nhung không quan tâm đến ngón tay bị đau, cô lại giơ tay giữ lấy anh Liệt, tay lại liên tiếp đập vào kính dày đặc rắn chắc.
Một lần lại một lần, đập đến khi tay cô sưng cả lên, nhưng cô vẫn không dừng lại, vì người cô nhìn thấy là anh Liệt của cô, là người chắc chắn cô không bằng lòng từ bỏ.
"Anh Liệt, là em! Là em! Em là Nhung Nhung! Anh không nhìn thấy em sao?" Cô hướng ra ngoài cửa sổ vẫy tay với bóng người hư vô to lớn đó, hi vọng anh sẽ nghe thấy cô, hi vọng anh có thể để cô chạm vào anh.
Nhưng cô không biết làm sao bóng người vừa nãy còn thấy rất rõ ràng, bỗng trở nên mơ hồ, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng cô không nhìn thấy anh nữa.
"Anh Liệt, em không cho phép anh đi!" Trần Nhạc Nhung gấp đến độ gọi to tên anh, lại dùng sức chạm vào kính, như muốn phá nát cửa sổ kính ςướק anh Liệt sắp biến mất về.
Nhưng không có ai trả lời cô...
Đau đớn khiến cô biết đây không phải là anh Liệt của cô, chẳng qua chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
"Anh Liệt..." Lần nữa khi gọi Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung giơ tay lau mắt, lúc mu bàn tay chạm đến nước mắt ấm áp, cô mới biết mình đang khóc.
Thì ra cô cũng không kiên cường như mình tưởng tượng.
Cô là một cô gái nhát gan.
Vừa nghĩ tới có thể lúc này anh Liệt đang nằm trên bàn phẫu thuật của bệnh viện, sống ૮ɦếƭ không rõ, cô lập tức sợ hãi đến cả người run rẩy.
Cô khóc nói: "Anh Liệt, việc anh đã đồng ý với em, anh còn chưa làm được đấy, anh nhất định không có việc gì, đúng không?"
"Anh Liệt..." Cô gọi tên anh, lau nước mỉm cười: "Anh nói với em, anh sẽ không bỏ em lại không quan tâm phải không."
"Anh Liệt, anh nói với em anh muốn cưới em, anh đã nói anh phải bên em đến già... Anh xa em đã mấy chục năm, bây giờ thật khó khăn lắm em mới tìm được anh, em còn chưa được hưởng thụ sự dịu dàng của anh, tại sao anh có thể bỏ em lại."