Chương 821: Ai dám động vào cô?

Tác giả: Mộc Thất Thất

Tin tức Tưởng Linh Nhi Gi*t người là do bị người khác khống chế càng ngày càng nghiêm trọng, gần như chấn động cả nước A, rất nhiều quần chúng buôn dưa lê không rõ sự tình bắt đầu tổ chức tổ chức tự phát đi thịt người điều khiển phía sau.
Nhưng rất tiếc là, cho dù bọn họ có khai thác tin tức thế nào đi nữa, thì ngoài những bức ảnh được công khai lúc trước, cuối cùng vẫn không tìm thấy bất cứ tin tức gì về cô gái đó.
Hơn nữa có người còn bắt đầu nghi ngờ, cô gái kia không có thật.
Rất có khả năng cô là do một người có quyền thế nào đó cố ý thả đạn sương mù ra, mục đích là giải trừ tội danh cho cô chủ nhà họ Tưởng.
Sau khi có người nói ra suy đoán như vậy, ngay lập tức được rất nhiều người ủng hộ.
Sau khi có dân mạng có suy nghĩ phân tích lý trí, người ủng hộ quan điểm của bọn họ càng ngày càng nhiều, trong khoảng thời gian ngắn mọi người chuyển mục tiêu điểm nóng sang người có quyền thế ở đằng sau kia.
Nếu nói những dân mạng là Holmes trên internet thật sự không sai, ngay lập tức có dân mạng ngửi được mùi lạ, thuốc súng dẫn tới trên người nhà họ Tưởng.
Nói giỡn à, tính kế lên trên người Trần Nhạc Nhung, đó là cách làm ngu xuẩn nhất của người ở đằng sau.
Trần Nhạc Nhung là cô gái Quyền Nam Dương để ý nhất, là sự uy Hi*p của anh, lợi dụng cô để đối phó với Quyền Nam Dương cũng không sai, nhưng mà bọn họ lại quên đi một điểm mấu chốt rất quan trọng.
Quyền Nam Dương để ý một cô gái như vậy, chuyện này còn ở trên địa bàn của anh, sao anh có thể để cô gái của mình chịu một chút ủy khuất nào được.
Ngoài tầng quan hệ với Tổng thống đại nhân, còn có người làm chủ Thịnh Thiên Trần Việt nữa.
Ai hiểu con người của ông có lẽ đều biết, vị cự phú thương trường kia là người đàn ông chỉ hận không thể cưng chiều vợ và con gái đến tận trời.
Có người muốn tính kế con gái của ông, vậy thì phải hỏi ông đồng ý hay không đã.
Không chỉ có Tổng Giám đốc Trần của Thịnh Thiên không đồng ý, còn có người anh trai vẫn luôn yên lặng bảo vệ Trần Nhạc Nhưng mười bốn năm nay nữa.
Anh không chỉ bảo vệ người em gái này vì ba mẹ, còn vì anh muốn bảo vệ thật tốt cô gái vẫn luôn nằm trong mắt trong tim mình.
Thử hỏi một chút, dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp như vậy, trên đời này còn ai có khả năng đào Trần Nhạc Nhung ra ngoài được?
Đương nhiên, Trần Nhạc Nhung thông minh không thể nào không hiểu rõ đạo lý này.
Vì vậy, cho dù sóng gió bên ngoài có lớn bao nhiều, cô cũng không để chuyện này trong lòng chút nào, vẫn ngây người dạy học ở khu vực thiên tai, còn sống rất thoải mái nữa.
Ngoài vết thương trên chân vẫn chưa khỏi hẳn, đi đường không được tiện ra, gần như không có chuyện gì khiến cô cảm thấy không tự nhiên.
"Chị gái hũ giấm nhỏ, em muốn mời chị tối nay đến nhà em ăn cơm." Buổi chiều lúc dạy xong tất cả tiết học, Trần Nhạc Nhung đang dọn dẹp sách giáo khoa, Hùng chạy lên bục giảng kéo kéo góc áo của cô, đôi mắt tràn đầy chờ đợi nhìn cô.
Những người tới dạy học như bọn họ thường hay ăn chung một nồi với người dân tại vùng thiên tai này, mọi người cùng nhau ăn cơm ở nhà ăn.
Hôm nay nghe nói ba của Hùng đi vào nội thành một chuyến, có lẽ là mang theo đồ ăn ngon trở về, Hùng thích Trần Nhạc Nhung cho nên đã muốn kêu cô đi ăn cùng mình.
Nhiều thêm một miệng, sẽ có nhiều thêm một đôi đũa chia đồ ăn ngon mà ba Hùng mang về, Trần Nhạc Nhung ăn không ít, hơn nữa sau khi cô bị thương mỗi tối anh Liệt đều sẽ mang canh tới cho cô, cô rất muốn từ chối Hùng.
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Hùng, Trần Nhạc Nhung thật sự không thể mở miệng nói không, vì thế cô gật đầu cười cười: "Cám ơn Hùng! Vậy em về trước đi, chị sẽ đến ngay."
"Chị, mẹ nói muốn em chờ chị đi cùng, nếu không sợ chị sẽ không đi." Hùng thành thật nó ra những lời mẹ dặn dò cậu bé.
"Được rồi. Chị dọn dẹp sách giáo khoa xong, chào hỏi chị Yến một tiếng rồi sẽ đi với em." Trần Nhạc Nhung nhéo nhéo mặt của Hùng, xoa xoa giống như xoa bé cưng nhà bọn họ vậy.
Lúc cô xoa mặt bé cưng nhà bọn họ, bé cưng luôn rất ghét bỏ, luôn bày ra dáng vẻ người lớn, nói cái gì mà phụ nữ không được tùy tiện sờ đàn ông.
Cậu bé mới bao nhiêu tuổi đâu?
Không phải chỉ là một thằng nhóc xấu xa mới tám tuổi sao?
Một đứa nhóc mới cai sữa chưa bao lâu, cũng dám dõng dạc nói mình là đàn ông?
So với bé cưng nhà bọn họ, Hùng cũng chỉ tám tuổi đáng yêu hơn nhiều, lúc cô xoa mặt cậu bé, cậu bé luôn đỏ mặt cười xấu hổ.
Đúng vậy, cậu bé tám tuổi nên có dáng vẻ của cậu bé tám tuổi, biểu hiện của Hùng như vậy thì mới đúng, bé cưng thì sai rồi.
Tuy ngoài miệng cứ nói nhóc đáng yêu một chút cũng không đáng yêu, nhưng chỉ cần nghĩ tới cậu bé, Trần Nhạc Nhung lại rất muốn về nhà ôm cậu bé một cái.
Hu hu hu hu......
Thật muốn xoa xoa khuôn mặt của bé cưng đáng yêu nhất nhà bọn họ, nghe cậu bé la hét gọi chị.
......
Mẹ Hùng cố ý mời Trần Nhạc Nhung đến nhà bọn họ ăn cơm, chủ yếu vì muốn cảm ơn Trần Nhạc Nhung đã làm Hùng nhà bọn họ trở nên thích học tập.
Trước kia Hùng là một đứa bé gấu có tiếng, thể dục cái gì cũng tốt, đầu óc cũng nhanh nhẹn, nhưng chỉ không thích học tập thôi.
Lúc lên năm nhất tiểu học, hai con số la mã là 6 và 9 còn không phân biệt được rõ ràng, có một lần vẽ được 65 điểm, còn vẻ mặt đắc ý nói với mẹ Hùng cậu bé được 95 điểm.
Sau khi mẹ Hùng nhìn thấy thì dở khóc dở cười, bà ấy biết không phải con trai nhà mình không thông minh, đầu óc của con trai không hề ngốc hơn người khác chút nào, chỉ là không gặp được phương pháp dạy học đúng đắn mà thôi.
"Cô giáo hũ giấm nhỏ, cô mau ngồi xuống đi." Hùng dẫn Trần Nhạc Nhung đến lều trại của nhà họ Hùng, mẹ Hùng lập tức vội vàng cầm tới một cái ghế nhỏ, lấy ống tay áo xoa xoa, nhiệt tình mời Trần Nhạc Nhung ngồi.
"Mẹ Hùng, dì không cần khách sáo với cháu như thế đâu, tất cả mọi người đã quen nhau lâu như vậy rồi, tùy tiện một chút đi." Trần Nhạc Nhung thích cười, lúc cười rộ lên sẽ có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, đặc biệt làm người ta yêu thích, hơn nữa tính các của cô lại tốt, vì vậy quan hệ với người dân trong khu vực thiên tai cực kỳ tốt.
Thật ra tính cách thật sự của cô không phải bình dị gần gũi thế này, tính cách thật sự của cô rất đa dạng, cô biết trong hoàn cảnh gì thì nên sử dụng cách gì để qua lại với người khác.
Cô bằng lòng tốt với người dân tại khu vực thiên tai, là bởi vì tất cả mọi người đều rất giản dị, đối xử chân thành với người khác.
"Được, chúng tôi không khách sáo với cô nữa, cô cũng không được khách sáo với chúng tôi." Ba Hùng ở một bên cầm một chai Wahaha tự mình đưa cho Trần Nhạc Nhung.
Tuy rằng chính phủ đã cố hết sức bảo đảm thủy điện, nhưng khu vực thiên tai điều kiện gian khổ, vẫn không thể tránh được thỉnh thoảng sẽ bị cắt nước cắt điện, có đôi khi uống nước cũng có chút khó khăn, loại đồ uống như Wahaha này, đối với điều kiện gian khổ của bọn họ đã được xem là một thứ xa xỉ rồi.
Trần Nhạc Nhung đưa hai tay nhận lấy đồ uống, xoay người sang đưa cho Hùng: "Hùng, chị thích uống nước tinh khiết, cái này em uống giúp chị được không?"
"Được ạ." Hùng nhìn thấy chai Wahaha này hai mắt đều sáng lên, chị đã nói không thích, vậy cậu uống giúp thôi.
Thế giới của trẻ con chính là đơn giản như vậy đấy, người lớn nói cái gì chúng đều sẽ tin, sẽ không nghĩ tới ý nghĩ sâu xa.
Ba Hùng nói: "Cô giáo hũ giấm nhỏ, cám ơn cô đã làm Hùng nhà bọn tôi thích học tập, tương lai nếu nó có thể thi đậu đại học, công lao của cô là lớn nhất."
Trần Nhạc Nhung vỗ vỗ đầu của Hùng nói: "Ba Hùng, không phải phương pháp dạy học của tôi tốt, mà vì Hùng của chúng ta vốn đã thông minh rồi. Chỉ cần cậu bé cố gắng học tập, tương lai chắc chắn sẽ thi đậu đại học tốt nhất cả nước."
Chờ đến lúc một cậu bé chỉ mới bây lớn thi đậu đại học, có lẽ khi đó, cô đã trở thành vợ của anh Liệt rồi.
Cô có thể cùng anh phát triển đất nước của anh, để người dân nước anh sống một cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc