Trần Việt người này vẫn luôn có tính nghiện sạch, gian phòng ông ở đều do khách sạn của Thịnh Thiên đặc biệt giữ lại cho ông, chưa bao giờ mở ra cho người ngoài.
Hôm nay ông quay về khách sạn, trước tiên là nhìn thấy Giang Nhung đã một tuần không gặp, vốn là một chuyện vô cùng cao hứng, ai biết trong phòng lại xuất hiện thêm một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề.
Ông thoáng nhíu mày, nhìn về phía Giang Nhung, dùng ánh mắt hỏi bà xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng Giang Nhung lại uất ức trừng mắt nhìn ông rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
"Giang Nhung, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?" Trần Việt giữ lại Giang Nhung đang muốn rời đi, ôm chặt bà vào trong lòng.
"Chuyện gì xảy ra à?" Giang Nhung giãy ra khỏi vòng tay của ông, có chút tức giận nhìn ông: “Tổng Giám đốc Trần, anh hỏi em có chuyện gì xảy ra à?"
Trần Việt bất lực, giơ tay nắm lấy tay bà: "Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta đừng cãi nhau!"
Giang Nhung hất tay của ông ra: "Ai cãi nhau với anh?"
Rốt cuộc là ai đang cãi nhau?
Hôm nay bà muốn cho ông một niềm vui bất ngờ, cho nên lúc tới khách sạn cũng không nói trước cho ông biết, làm sao ngờ được khi bà đến trong phòng của ông lại thấy một người phụ nữ Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm trên giường của ông.
Thấy tình cảnh như vậy, bà không lập tức rời đi mà muốn chờ ông trở về cho bà một lời giải thích, nhưng ông lại hỏi bà có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ ngài Tổng Giám đốc Trần của chúng ta còn cho rằng người phụ nữ này là phúc lợi buổi tối bà đưa cho ông vì thương ông vất vả à?
Giang Nhung càng nghĩ càng tức giận, cắn chặt môi của mình, sợ mình mất lý trí mà nhào qua cắn ông. Tối hôm nay bà không nên tới đây làm hỏng chuyện tốt của ông mới phải.
"Được, là anh nói sai rồi." Trần Việt không để ý tới sự giãy giụa của bà, lại kéo bà vào trong lòng và ôm thật chặt: “Không phải đã nói có việc gì thì từ từ nói chuyện, không thể cãi nhau sao? Em nói cho anh biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đi?"
"Bạn hợp tác với Tổng Giám đốc Trần của chúng ta đúng là người tâm lý, anh còn chưa trở về phòng, ngược lại đã đưa người tới làm ấm chăn cho anh trước rồi." Giang Nhung tủi thân nói.
Thật ra Giang Nhung biết rõ về Trần Việt, ông sẽ không lén ở sau lưng bà làm loạn ở bên ngoài, nhưng bất kể người phụ nữ nào nhìn thấy người phụ nữ khác nằm ở trên giường của chồng mình, sợ rằng đều sẽ mất lý trí.
Vừa nghe được lời này, Trần Việt vỗ vào lưng bà, một tay ôm lấy thắt lưng bà và rời đi, ông nói: "Anh không biết chuyện này."
Giang Nhung hít mũi: "Em biết, nhưng em vẫn không nhịn được muốn nổi giận, không nhịn được mà khổ sở... Em nghĩ, nếu như tối hôm nay em không tới, anh có thể lại..."
Bà còn chưa nói hết lời, Trần Việt lập tức dùng ngón tay ấn lên môi bà, ông cúi đầu nói khẽ ở bên tai bà: "Giang Nhung, tin anh đi, chuyện em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra."
Giang Nhung rúc vào trong lòng ông, buồn bã khẽ gật đầu: "Em tin tưởng anh là một chuyện, nhưng em vẫn sẽ lo lắng, lo lắng anh sẽ trúng kế của người khác."
Trần Việt quanh năm chạy ở bên ngoài, mỗi ngày đều phải gặp những người khác nhau, đồng thời những người này đều bề ngoài một vẻ mặt, trong lòng lại là một vẻ mặt khác, không ai biết được bọn họ sẽ ngầm giở thủ đoạn xấu xa gì ở sau lưng.
Trần Việt có cẩn thận chú ý thế nào đi nữa, nhưng có đôi khi cũng sẽ khó đề phòng được ý xấu của đám tiểu nhân.
"Vì không để cho em phải lo lắng, anh sẽ cố gắng bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không để cho người khác tính kế đến trên đầu của anh đâu." Trần Việt nói, đồng thời đặt Giang Nhung lên xe, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi vào số của Lục Diên.
"Tổng Giám đốc Trần, tôi đây." Lục Diên nhận điện thoại.
Trần Việt lạnh lùng nói: "Lục Diên, điều tra rõ ràng xem ai đưa phụ nữ đến trong phòng tôi, về sau vĩnh viễn không hợp tác với bọn họ. Quản lý khách sạn có sai sót, sa thải tất cả nhân viên công tác chịu trách nhiệm tối nay, đồng thời phát thông báo ra ngoài, về sau vĩnh viễn không thuê những người đó nữa."
Cho tới nay, Trần Việt luôn là một người đàn ông đặc biệt thu hút người khác phái, chọc cho người cùng phái phải đố kỵ, nhưng ông lại giữ mình trong sạch.
"Ba, ba muốn dẫn Nhung Nhung đi đâu vậy?" Cho dù Trần Việt đã nói sẽ không dẫn cô về New York, nhưng ngồi ở trên xe của ông, Trần Nhạc Nhung vẫn có chút lo lắng. Dù sao ba của cô ngoài mặt ôn hòa nhưng trên thực tế chính là một con thú dữ đấy.
"Chẳng lẽ con còn lo lắng ba kéo con đi bán sao?" Trần Việt thở dài một tiếng: “Con gái, con đừng quên ai mới là ba ruột của con."
Trần Nhạc Nhung làm ổ ở trong lòng ba, nũng nịu tỏ ra đáng yêu: "Ba... Thật ra con biết ba thương con, yêu con, nhưng con lớn rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày lập gia đình thôi."
"Con mới mấy tuổi thế mà đã muốn lập gia đình rồi." Trần Việt lại vô thức khẽ nhíu mày. Cô nhóc này nóng lòng muốn chạy ra khỏi nhà tới mức nào chứ?
Thật ra sau khi nghe Giang Nhung nói qua, Trần Việt cũng có thể hiểu rõ tình cảm mới chớm yêu của con gái nhỏ, nhưng ít nhất đối tượng cô muốn chọn cũng phải lọt vào tầm mắt ông đã, sao lại đi chọn một người thậm chí không chịu nói tên thật của mình cho cô biết được.
Ở trong thế giới của Trần Việt, một người đàn ông thích một người cũng không chỉ là một câu nói anh thích em, cũng không phải là anh yêu em, mà là dùng hành động thực tế để cưng chiều người đó.
Con gái của ông, mười tám năm trước đây, ông không nỡ để cho cô phải chịu uất ức, yêu thương mà nâng cô ở trong lòng bàn tay, dựa vào đâu mà người đàn ông khác tới làm cho con gái của ông phải chịu khổ được!
"Con đã trưởng thành rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày phải lập gia đình thôi." Nghĩ tới chuyện lập gia đình, Trần Nhạc Nhung bỗng nhiên phiền muộn. Anh Liệt là người có hôn ước, cả đời này cô thật sự có cơ hội lấy anh sao?
Thân phận của anh đặc biệt, nếu như không thể giải trừ hôn ước, tương lai rất có thể sẽ cưới cô gái nhà họ Thẩm. Tới khi đó, có phải cô vẫn có thể kiên định ở bên cạnh anh Liệt như bây giờ không?
Nói thật, Trần Nhạc Nhung không biết mình có thể làm được không.
"Có đôi khi ba thật sự hy vọng con vĩnh viễn cũng không trưởng thành." Nếu như cô vẫn là một đứa trẻ, như vậy cô sẽ không rời khỏi ông, cũng sẽ không có phiền não.
"Bất kể con lớn thế nào, nhưng ở chỗ ba, con đều là một đứa trẻ." Bất kể cô lớn thế nào vẫn thích rúc trong иgự¢ ba, nghe tiếng nhịp tim đập vững vàng của ba, lại không còn thấy phiền não gì nữa.
"Ừ, con nhớ mình là con của ba thì tốt rồi." Tâm nguyện của ông rất đơn giản, chính là muốn con gái của ông vĩnh viễn không buồn không lo, vĩnh viễn vui vẻ khỏe mạnh.
...
Sau hơn nửa tiếng đi xe, chiếc xe đến một khu căn hộ đặc biệt nổi tiếng dành cho người giàu có ở thủ đô Lâm Hải Thành của nước A - Nguyệt Bạn Loan.
Nguyệt Bạn Loan là một dự án đầu tư bất động sản của Thịnh Thiên ở thủ đô nước A, đối tượng là nhóm người giàu có, thu nhập ít nhất trong một năm phải trên ba trăm tỷ mới có khả năng vào sống nơi đây.
Bởi vì đối tượng khách hàng là đám người giàu có siêu cấp, nên an ninh và hệ thống thiết bị bất động sản đồng bộ ở đây đều đứng hàng đầu trên thế giới.
Công tác an ninh ở đây tốt không hề kém hơn so với khu căn hộ cao cấp của các cán bộ cao cấp và thế gia ở đường Thông Đạt bên kia.
Tối hôm qua, người lãnh đạo Thịnh Thiên đột nhiên ra mệnh lệnh, lại đầu tư một khoản nhằm tăng cường công tác quản lý an ninh của Nguyệt Bạn Loan, hình như muốn vượt qua khu biệt thự Thông Đạt.
Cũng bởi vì là do Thịnh Thiên đầu tư nên môi trường tốt, phương tiện thiết bị hoàn hảo, Nguyệt Bạn Loan vừa mở phiên giao dịch ở thủ đô Lâm Hải Thành đã thu hút đám người giàu có từ các nơi trong cả nước tới đây đặt mua nhà, bình thường không hay ở nhưng thỉnh thoảng qua nghỉ một thời gian vẫn được.
Trần Việt thương con gái, làm sao có thể để cho con gái của mình đến ở trong nhà người khác một cách không rõ ràng như vậy được. Từ lúc Trần Nhạc Nhung tới nước A, ông đã sai người chuẩn bị một căn nhà cho cô.
"Tổng Giám đốc Trần, đến rồi." Chiếc xe dừng lại, Lục Diên xuống xe trước mở cửa cho Trần Việt.
"Ừ." Trần Việt khẽ gật đầu.
"Chú Lục, cám ơn chú!" Trần Nhạc Nhung xuống xe từ bên còn lại: “Ba, ba dẫn Nhung Nhung tới đây làm gì vậy?"
"Chị!" Một giọng nói rõ ràng rất non nớt lại cứng rắn muốn giả vờ cao thâm truyền tới trong tai Trần Nhạc Nhung. Cô không cần quay đầu nhìn, cũng biết là câu em trai nhỏ đáng yêu của mình.