Chương 730: Bị đưa về

Tác giả: Mộc Thất Thất

Mùi thơm ngào ngạt của thức ăn từ bên ngoài lan vào phòng, chẳng mấy chốc mùi thơm đã lan tỏa khắp căn phòng, dụ dỗ người đang ngủ say trên giường thức dậy.
“Vù vù...” Cô nhóc đang nằm ngang trên giường hít mũi và liếm môi theo bản năng, mùi thơm quyến rũ đến nỗi cô sắp nhỏ dãi luôn rồi nhưng cô vẫn không chịu thức dậy.
Bữa sáng ngon miệng, chiếc giường lớn mềm mại, tấm chăn ấm áp...
Tất cả bố trí tiêu chuẩn này đều giống với ngôi nhà ở New York của cô. Ngôi nhà đó đối với cô mọi thứ đều ấm cúng và tốt đẹp, ngoại trừ sự vắng mặt của anh Liệt.
Đây là giấc mơ đúng không, chắc chắn là mơ, nếu không sao có thể ngửi được mùi thơm của bánh dâu tây cô thích nhất.
Lúc này cô đang ở trong khu vực thiên tai động đất, khắp nơi đều là người bị thương, khắp nơi đều là xác ૮ɦếƭ, có thể ngửi được mùi máu tanh, là mùi xác ૮ɦếƭ, cho nên mùi thơm của bánh dâu tây chắc chắn là ảo giác của cô.
Hồi lâu mùi thơm vẫn chưa tản ra, cô thèm ăn đến nỗi bụng kêu ột ột và sắp chảy cả nước dãi ra.
Ngoài hiện thật ăn không được, vậy ngửi được mùi thơm trong giấc mơ cũng không tệ, nên cô tham lam hít hà mùi thơm của thức ăn, mượn mùi thơm của thức ăn đề lót đầy bụng.
Mặc dù điều này không hề có tác dụng thực tế nào cả nhưng có thể thỏa mãn tâm hồn một chút, sự thỏa mãn trên tinh thần cũng được gọi là thỏa mãn mà.
“Nhạc Nhung, dậy đi!”
Không những có mùi thơm của bánh dâu tây mà còn có tiếng líu ríu của cô nhóc Lâm Thiến Thiến đó vang vào tai Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung cảm thán không thôi, nếu đây là một giấc mơ thì đã quá đỗi chân thật rồi, chân thật như thể đã tồn tại thực sự.
“Nhạc Nhung, cậu đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, còn không thức dậy nữa thì tớ đi báo cảnh sát đấy.” Lâm Thiến Thiến đẩy nhẹ Trần Nhạc Nhung: “Nào có người ngủ lâu như cậu chứ, ngủ suốt một ngày một đêm, chẳng lẽ bụng cậu không đói sao?”
“Lâm Thiến Thiến, cậu đừng ồn có được không?” Mấy hôm nay cô nhóc này làm ồn cô còn chưa đủ à? Cô khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi trong giấc mơ một lúc, cô nhóc này còn xuất hiện trong mơ làm ồn cô, không biết cô đang rất buồn ngủ rất mệt hay sao?
“Nhạc Nhung, tớ đã cho người chuẩn bị rất nhiều món ngon, cậu dậy ăn một ít đi, chúng ta ăn xong mới ngủ được không.” Aizz, nhớ đến những lời Thư ký Hà truyền đặt vào khuya hôm qua, Lâm Thiến Thiến đau buồn không thôi, rõ ràng là người bạn cô mời đến, sao lại trở thành khách quý của ngài Tống thống được?
Hại cô bây giờ không dám nói chuyện với Trần Nhạc Nhung quá lớn tiếng, mặc dù trước kia cô cũng không dám lớn tiếng nói chuyện với Trần Nhạc Nhung, nhưng quan hệ bản chất giữa hai điều này không giống nhau.
“Nhạc Nhung, Nhạc Nhung... Cậu dậy ăn một ít đi, tuyệt đối đừng bỏ đói bản thân, nếu không tớ và anh trai tớ cũng xui xẻo theo cậu đấy.” Lâm Thiến Thiến không có âm mưu, trong lòng nghĩ được gì thì là cái đó.
Bản lĩnh bám víu của cô nhóc Lâm Thiến Thiến này không phải bình thường, bám víu đến nỗi Trần Nhạc Nhung thực sự không chịu đựng được, cô quyết định tỉnh dậy từ trong giấc mơ, như vậy thì có thể không cần nghe giọng nói phiền toái của cô nhóc này nữa.
Trần Nhạc Nhung từ từ mở mắt ra, trong lòng đang nghĩ thầm mở mắt ra chắc chắn sẽ gặp được anh Liệt của cô đang ở bên cô, không cần nghe những lời lải nhải của cô gái phiền phức Lâm Thiến Thiến này nữa.
Nhưng khi cô mở mắt ra không hề nhìn thấy anh Liệt mà cô muốn gặp, trái lại nhìn thấy khuôn mặt cười phóng to gấp mấy lần đang mỉm cười rạng rỡ với cô của Lâm Thiến Thiến: “Nhạc Nhung, cuối cùng cậu cũng chịu mở mắt ra rồi à. Cậu ngủ lâu như vậy, nếu không phải cậu luôn hít thở thì tớ sẽ cho rằng cậu đã ૮ɦếƭ rồi đấy.”
Trần Nhạc Nhung chớp mắt, muốn Lâm Thiến Thiến rời khỏi tầm mắt của cô, nhưng mà nhưng mà... Khi cô mở mắt ra lần nữa, Lâm Thiến Thiến vẫn ở trước mặt cô, còn anh Liệt thì không ở đây.
Trần Nhạc Nhung rất buồn, rất thất vọng: “Lâm Thiến Thiến, sao cậu lại ở đây? Anh Liệt của tớ đâu?”
Lâm Thiến Thiến rất nhát gan, cô ta lại ở nhà suốt, trước kia khi còn đi học cô ta chưa bao giờ tham gia hoạt động ngoài trời và hoạt động sinh tồn dã ngoại, cô ta cũng luôn là người rút lui đầu tiên.
Cô ta luôn sợ này, sợ nọ... Một hoạt động ngoài trời mà Lâm Thiến Thiến cũng không có can đảm tham gia thì cô nhóc này lấy đâu ra can đảm để chạy đến khu vực thiên tai động đất này?
“Nhạc Nhung, có phải cậu ngủ đến đầu óc mơ màng rồi không? Đây là nhà của tớ mà, tớ không ở đây thì còn có thể đi đâu được?” Dứt lời, Lâm Thiến Thiến đưa tay sờ vào trán Trần Nhạc Nhung rồi lại sờ vào trán mình, so sánh kỹ lưỡng một phen, cuối cùng đưa ra kết luận: “Nhạc Nhung, cậu đâu có bị sốt? Nhưng sao cứ nói lung tung thế?”
Chiếc giường vừa mềm mại vừa rộng lớn, trong phòng ấm áp không thôi, trong phòng ngoài mùi thơm của thức ăn còn có mùi hoa trà tươi... Tất cả mọi thứ đều đang chứng tỏ rằng cô đã không còn ở khu vực thiên tai nữa mà đã trở về nhà họ Lâm.
Về việc làm thế nào quay về nhà họ Lâm, ngoại trừ anh Liệt của cô, không, không phải anh Liệt của cô, là ngài Tổng thống của nước A, ngoại trừ anh ra thì không có ai có can đảm và năng lực lớn như thế đưa cô từ khu vực thiên tai trở về nhà họ Lâm một cách lặng lẽ.
Cô đang giúp đỡ cho khu vực thiên tai đó, tại sao anh lại thừa lúc cô ngủ đưa cô về đây?
Chẳng lẽ anh thực sự cảm thấy cô ở lại khu vực thiên tai không những không giúp được, mà còn gây thêm phiền phức cho người khác sao?
Nghĩ đến anh Liệt ghét bỏ cô như thế, Trần Nhạc Nhung uất ức đến nỗi chua xót, nước mắt lưng tròng, một giọt nước mắt óng ánh xém chút rơi ra từ trong hốc mắt, cô lại cắn chặt môi, không để bản thân rơi nước mắt.
Trong lòng anh Liệt, cô đã vô dụng đến thế rồi, cô không thể thích khóc như một đứa trẻ nữa, cô cần phải dũng cảm và kiên cường, khiến bản thân trở nên ưu tú hơn, tuyệt đối không để anh Liệt xem thường cô.
“Nhạc Nhung, cậu sao thế? Không khỏe chỗ nào à?” Lâm Thiến Thiến thấy khóe mắt của Trần Nhạc Nhung ửng đỏ, muốn khuyên nhủ cô nhưng lại không giỏi ăn nói nên không biết khuyên như thế nào.
Trần Nhạc Nhung vừa kiềm chế được cảm xúc, nghe Lâm Thiến Thiến nói thế, cô lại xém chút suy sụp, vội xoay đầu đi, nếu không cô thực sự sẽ đau buồn đến nỗi bật khóc.
Từ nhỏ đến lớn, ba luôn nói với cô rằng Nhung Nhung là bảo bối của họ, nếu có bất kỳ uất ức gì thì nhất định phải nói với ba mẹ, tuyệt đối không được lặng lẽ chịu đựng một mình.
Hơn mười năm nay, người nhà chăm sóc cô rất tốt, bản thân cô cũng rất cố gắng, rất thông minh, rất can đảm, rất kiên cường... Chưa từng có người khiến cô cảm thấy mình uất ức và đau buồn đến thế.
“Nhạc Nhung, đừng ngây người nữa, mau dậy rửa mặt rồi ăn chút đồ đi, nếu không cậu thực sự sẽ đói ૮ɦếƭ đấy.” Lâm Thiến Thiến giơ tay vẫy vẫy trước mặt Trần Nhạc Nhung: “Nhạc Nhung, cậu có nghe tớ nói gì không?”
“Tớ đã ngủ một ngày một đêm rồi sao?” Trần Nhạc Nhung hỏi.
“Ừm, một ngày một đêm rồi, sáng hôm qua Thư ký Hà đưa cậu về, cậu một giấc ngủ tới sáng hôm nay, chính là bây giờ.” Lâm Thiến Thiến cố gắng gật đầu.
“Tình trạng bên khu vực thiên tai như thế nào rồi? Còn xảy ra dư chấn không? Có nghe ngóng được tin tức về ngài Tổng thống không?” Mặc dù rất uất ức, nhưng trái tim Trần Nhạc Nhung vẫn còn nhớ nhung đến người khiến cô uất ức đó.
Bất kể anh bắt nạt cô thế nào, bất kể anh khiến cô đau lòng thế nào, nhưng anh vẫn là anh Liệt của cô, là người mà cô từ nhỏ đến lớn luôn nhớ mong.
Cô cũng không thực sự giận anh, bởi vì trái tim của cô còn chân thật hơn cả suy nghĩ của cô, trái tim của cô sẽ lo lắng cho anh, nhớ anh.
“Nhạc Nhung, thời sự đưa tin rằng tình trạng bên khu vực thiên tai đã đỡ hơn nhiều rồi, điện nước kết nối mạng đều đã thông, hàng loạt các vật tư cũng được đưa tới kịp thời... Nói chung cậu yên tâm đi, sẽ không có dư chấn nữa đâu.” Lâm Thiến Thiến nói một loạt nhưng lại bỏ qua vấn đề Trần Nhạc Nhung quan tâm nhất.
Trần Nhạc Nhung lười hỏi Lâm Thiến Thiến nữa, vội lấy điện thoại ra và kiểm tra tin tức hôm nay, tin tức của Lâm Thiến Thiến được xem từ thời sự, cô hỏi cô ta chi bằng cô tự xem.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc